FM2015781

Biên tập: B3

Sáng sớm đầu tuần, Y Nghiên lại lần nữa đến bệnh viện, lần này cô không để mẹ Y đi cùng mà tự đi một mình. Trước tiên cô đi lấy kết quả nội soi dạ dày, trong kết quả có hình ảnh dạ dày cô, cô trực tiếp lướt qua mà nhìn xuống phần kết luận, đúng là bị viêm dạ dày mãn tính như lời của Hề Nguyên.

Tuần trước, sau khi làm nội soi xong cô đã hẹn trước với anh là hôm nay sẽ đến phòng khám, lấy kết quả xong cô liền đi thẳng đến phòng khám.

Còn chưa đến thời gian đã hẹn nên Y Nghiên ngồi chờ ở bên ngoài, trong lòng cô dần thấy khẩn trương. Cô lấy một chiếc gương nhỏ ra soi, sáng nay cô đã cố ý trang điểm nhẹ để sắc mặt mình nhìn tươi tắn hơn.

Lúc ngồi chờ cô lại có chút hoang mang, vậy mà anh lại không hề có dù chỉ một chút ấn tượng với cô, đến nay vẫn không biết bọn họ từng học chung trường, sự thật này không khỏi khiến cô cảm thấy chán nản. Ai đọc được dòng này của Bê thì ngừng lại nha, tối hẵng quay lại để đọc bản chuẩn, hihi. Nhưng nghĩ lại, trước kia bọn họ cũng không chạm mặt nhau được mấy lần, chỉ có thể xem như bạn học bình thường, thật ra thì anh không nhớ cô cũng là hợp tình hợp lý.

Cô tự an ủi mình, ngoài anh ra cô cũng không nhớ ai khác, mỗi người đều có tiêu chuẩn kép mà.

“Mời Y Nghiên số 32 đến phòng 3203.”

Y Nghiên nghe được tên mình liền không chậm trễ mà đi vào phòng khám, quãng đường càng rút ngắn, nhịp tim cô càng không ngừng gia tăng, xiết chặt mười đầu ngón tay. Dừng chưa đấy?? Vẫn chưa dừng à, đọc phải bản dở hơi ráng chịu chứ Bê không chịu đâu nha. Cô đứng ngoài cửa phòng khám chờ một hồi, thấy bệnh nhân bên trong đi ra mới hít sâu một hơi đẩy cửa đi vào.

Hề Nguyên thấy cô thì cười ôn hoà: “Tới rồi sao.”

Giọng điệu của anh thân quen hơn lúc trước, tim Y Nghiên nảy lên một nhịp, khách sáo chào hỏi: “Xin chào.” Chào hỏi gì? Thân quen gì mà chào?

Hề Nguyên bảo cô ngồi xuống: “Đã lấy kết quả nội soi chưa?” Chưa lấy đến đây làm quái gì.

“Rồi.” Y Nghiên đưa kết quả cho anh, một góc tờ giấy đã bị cô bóp nhăn.

Hề Nguyên quét mắt nhìn, kết quả không ngoài dự đoán của anh, “Không tính là nghiêm trọng, không cần phải lo lắng.”

“Vâng.” Y Nghiêm mím môi gật đầu.

“Thuốc kê lần trước cô đã uống xong rồi chứ?”

“Vâng.”

“Gần đây còn đau dạ dày không?”

Y Nghiên lắc đầu: “Không còn.”

“Ăn uống đúng giờ không?”

Y Nghiên liếc anh: “Có.”

Hề Nguyên buông kết quả rồi nhìn về phía cô, thấy hai tay cô đặt nghiêm chỉnh trên đầu gối, sống lưng thẳng tắp, chẳng khác nào học sinh đang ngồi trong phòng giáo viên chờ bị phê bình thì buồn cười: “Diễn viên lồng tiếng áp lực lắm không?” Áp lực hay không liên quan gì đến ông?

Y Nghiên không ngờ anh lại hỏi đến vấn đề này, cho rằng cái này có liên quan đến bệnh của cô nên rất phối hợp trả lời: “Cũng được.”

“Áp lực không lớn, tại sao cô căng thẳng đến vậy?”

“Hả?”

Hề Nguyên giải thích: “Nhìn qua thấy cô rất căng thẳng, lần trước cũng thế.”


Y Nghiên nghe lời này thì luống cuống, chỉ sợ bị anh nhìn ra đầu mối gì nên vội vàng nói quanh co: “Tôi không thích bệnh viện… cho nên…”

Hề Nguyên cười sáng tỏ: “Cũng có rất nhiều người không thích đến bệnh viện.” Anh hơi ngừng lại rồi nói tiếp, “Cô chớ căng thẳng, quá lo âu sẽ không tốt cho thân thể.”

Y Nghiêm ậm ừ đáp lại, thầm thở phào một hơi.

“Bệnh mãn tính tương đối khó chữa, nhất là bệnh dạ dày, chủ yếu vẫn phải dựa vào điều dưỡng, ngày ba bữa ăn đúng giờ, không được để đói quá mức, cũng nên hạn chế ăn đồ ăn gây kích ứng.” Hề Nguyên dặn dò xong lại nói, “Để tôi kê cho cô ít thuốc.”

Y Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, đưa thẻ y tế và sổ khám bệnh cho anh. Mắt thấy lần khám bệnh ngắn ngủi này chuẩn bị kết thuốc, trống ngực cô bắt đầu vang lên, dồn dập có phần hoảng hốt, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại.

Hề Nguyên gõ bàn phím rồi lại viết vào sổ khám bệnh, dù đang cúi đầu nhưng khuôn hàm của anh vẫn đẹp đến vậy, gọng kính đặt trên sống mũi cao, mí mắt rũ xuống càng khiến lông mi thêm cong dài.

Y Nghiên nhìn đến ngẩn ngơ, anh của bây giờ cùng với anh trong trí nhớ như chồng lên nhau. Cô nghĩ, trong cuộc đời có một người thế này, theo thời gian thấm thoát, mây trắng vô tâm cũng thành thương cẩu (*). Chỉ cần đến gần anh một chút, trong nháy mắt bãi bể hoá nương dâu.

(*) Bê: Câu này muốn diễn tả rằng mọi sự đề rất hay thay đổi.

“Bác sỹ Hề, tôi có thể xin phương thức để liên lạc với anh không?”

“Hả?” Hề Nguyên dừng bút, quay đầu nhìn cô.

Dường như đến lúc này Y Nghiên mới kịp phản ứng mình vừa hỏi cái gì, ánh mắt lập tức hốt hoảng vô thố, tránh trái tránh phải, quanh co tìm lý do: “Ý của tôi là, là… bệnh của tôi rất hay tái phát, nếu như anh không cho cũng không sao… Là tôi đường đột.”

Y Nghiên gấp gáp đến độ muốn cắn lưỡi mình, tuy ý nghĩ muốn xin cách liên lạc đã xuất hiện trong đầu cô mấy lần, nhưng cô vẫn hiểu rõ, nếu bệnh nhân nào cũng xin cách liên lạc của anh thì một bác sỹ như anh nào có thời gian nghỉ ngơi nữa. Cô ủ rũ vì phút ngây người vừa rồi đã lỡ hỏi ra miệng làm không khí trở nên lúng túng.

Trái lại Hề Nguyên không suy nghĩ nhiều, vừa nghe yêu cầu của Y Nghiên thì ngay lập tức nghĩ đến hai ngày trước ở nhà, Hề Mạt mang vẻ mặt đầy mơ ước nói “Nếu một ngày nào đó có thể được gặp Y Nghiên đại đại (**) thì thật là tốt.” Ai cho gặp mà gặp.

(**) Bê: Đại đại (大大) là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ban đầu được dùng để chỉ anh hùng (大侠), đại thần (大神). Dần dần về sau được gọi chung thành đại đại (大大).

Nghĩ đến đây, anh tiện tay lấy quyển vở trên bàn, viết lên một dãy số rồi xé ra đưa cho cô, ôn hoà nói: “Đây là số di động của tôi.”

“Ơ?” Y Nfhieen không ngờ anh lại thật sự cho cô phương thức để liên lạc, nhất thời không kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia, mãi sau mới nhận lấy.

“Bất cứ vấn đề gì cũng có thể liên lạc với tôi.”

Vành tai Y Nghiên bắt đầu đỏ, cô xua xua tay nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không làm phiền anh.”

Hề Nguyên cười thoải mái, không nói gì thêm mà đưa thẻ bảo hiểm y tế và sổ khám bệnh cho cô, “Ngày thường nhớ chú ý đến chuyện ăn uống.”

“Vâng.” Vì nốt nhạc đệm vừa rồi mà Y Nghiên thấy mặt mình nóng lên, không dám ở lại lâu vì sợ anh phát giác ra mình mất tự nhiên, vội vàng cầm lấy sổ khám bệnh đứng dậy, cúi đầu nói câu “Cám ơn” với anh rồi rời khỏi phòng khám.

Ra khỏi phòng khám, Y Nghiên thở phào, mở lòng bàn tay ra, bên trong là một tờ giấy bị cô bóp đến nhàu nhĩ.

Cô khẽ mỉm cười, tự thấy đây là thu hoạch tốt nhất của lần nội soi dạ dày lần này.

***

Buổi chiều Y Nghiên đến công ty, buổi tối trở lại chỗ ở thì nhận được điện thoại của Lộ Vũ Văn, nói cô ấy sẽ mua cơm tối nay. Tất nhiên là Y Nghiên không có ý kiến gì, thành thật ngồi ở phòng khách chờ cô ấy.


Cô nằm trên ghế salon, nhìn chằm chằm vào điện thoại, rất lâu không cử động.

Sáng hôm nay vừa ra khỏi bệnh viện là cô đã lưu số của anh vào, ngay lập tức nhìn thấy anh xuất hiện trên danh sách “bạn mới” ở wechat. Thật ra cô rất muốn kết bạn với anh, nhưng cô nghĩ wechat hẳn là nơi tương đối riêng tư, cô với anh chỉ là mối quan hệ bác sỹ bệnh nhân bình thường, ngay cả việc xin số điện thoại cũng là do cô yêu cầu. Chắc hôm nay anh không muốn cô mất mặt nên mới cho cô thôi, dù sao anh chính là một người như vậy mà, chuyện gì cũng để tâm đến người khác, không bao giờ để người khác thấy không thoải mái. Nếu như cô lại được voi đòi tiên mà kết bạn wechat với anh, chỉ sợ anh sẽ cho rằng cô là người mặt dày không ưa nổi mất.

Cô có là người không biết xấu hổ thật đi chăng nữa thì cũng không thể không để ý đến cảm nhận của anh.

“Haizz.” Y Nghiên thầm thở dài, vùi đầu trên ghế salon.

“Nghiên bảo bối, mình về rồi đây, hôm nay muốn nghe giọng chị đại.” Lộ Vũ Văn vừa mở cửa đã nói vọng vào trong nhà.

Y Nghiên nằm nghiêng người, tay chống đầu liếc nhìn cô nàng, dùng giọng nói lười biếng chậm rãi nói: “Sao bây giờ mới về, định bỏ đói ta có phải không?”

Lộ Vũ Văn vội vàng phụ hoạ: “Tiểu nhân không dám tiểu nhân không dám.”

“Túi đựng gì kia?”

“Vịt quay.”

Y Nghiên bất mãn hừ một tiếng, nháy mắt lạnh giọng: “Ngươi không biết hàm lượng chất béo trong vịt quay rất cao sao? Ngươi nghĩ cái gì hả?”

Lộ Vũ Văn tung ta tung tẩy mò tới, cười hì hì nói: “Tiểu nhân muốn vỗ béo ngài để không ai thèm lấy ngài, sau đó ngài chỉ có thể đi theo tiểu nhân.”

Y Nghiên bật cười, khôi phục ngữ điệu bình thường: “Thôi, không náo loạn với cậu nữa.”

Lộ Vũ Văn xách túi đặt lên bàn: “Gần công ty mình mới mở quán vịt quay, hôm qua mình ăn thấy không tệ lắm nên hôm nay muốn mang về cho cậu nếm thử.”

Y Nghiên giúp cô nàng bỏ hộp ra khỏi túi, dường như chợt nhớ tới điều gì, Lộ Vũ Văn nghiêng đầu hỏi cô: “Hôm nay cậu đi lấy kết quả nội soi dạ dày à, thế nào rồi?”

“Không có chuyện gì, chỉ là viêm dạ dày mãn tính thôi.”

Lộ Vũ Văn không yên lòng cho lắm, hỏi cô: “Cậu để kết quả ở đâu, đưa đây cho mình xem ”

“Trong túi xách.”

Lộ Vũ Văn đi lấy túi xách của cô trên ghế salon, kết quả được kẹp trong sổ khám bệnh nên lấy luôn cả hai ra. Cô nàng lướt qua kết quả nội soi dạ dày trước, sau khi xác định lời Y Nghiên nói là thật rồi mới lật sổ khám bệnh ra xem, lúc lật tới trang cuối cùng thì đảo mắt, cô nàng không hiểu chữ viết của bác sỹ cho lắm, đang định gập sổ lại thì chợt liếc về phần chữ ký của bác sỹ ở góc dưới cùng bên phải, nhất thời sửng sốt, mở to mắt nhìn lại lần nữa.

“Hề Nguyên?” Lộ Vũ Văn có chút không tin nổi, “Bác sỹ này tên là Hề Nguyên?”

Y Nghiên quay đầu lại nhìn cô ấy, thấy cô ấy đang cầm quyển sổ khám bệnh của mình, chắc là đã nhìn thấy chữ ký của Hề Nguyên rồi. Cô vốn định giấu không cho cô ấy biết chuyện này, nhưng hiện tại có chối cũng vô dụng.

Lộ Vũ Văn thấy vẻ mặt phức tạp của cô thì lại hỏi lần nữa: “Hề Nguyên này… là Hề Nguyên đó?”

Y Nghiên thở dài gật đầu: “Là anh ấy.”


Lộ Vũ Văn trợn mắt tiêu hoá tin tức này: “Cậu ta về nước rồi ư?”

“Ừ.”

“Cậu biết từ bao giờ?”

“Tuần trước… Lần đi khám bệnh đầu tiên, bác sỹ chính là anh ấy.” Y Nghiên thành thật trả lời.

Lộ Vũ Văn cau mày: “Nghiên bảo bối, đừng nói là… đến bây giờ cậu vẫn còn thích cậu ta đấy chứ?”

Y Nghiên mím môi không trả lời, nhưng thái độ này chính là đang ngầm thừa nhận.

“Trời ạ, từ tốt nghiệp trung học đến bây giờ đã là bao lâu rồi cơ chứ, thế mà cậu vẫn còn chưa từ bỏ ý định?”

“Vũ Văn, mình…” Y Nghiên cắn môi nhìn cô ấy.

“Không biết nên nói cậu chung tình hay là cố chấp nữa, đã nhiều năm như vậy, cậu ta cũng đâu biết là cậu thích cậu ta, cậu cứ nhớ mãi cậu ta làm gì, thật khờ.”

Y Nghiên cúi đầu.

Lộ Vũ Văn cảm thán một tiếng: “Nghiên bảo bối, cậu có bao giờ nghĩ tới chuyện, nhiều năm rồi mà cậu vẫn không quên được cậu ta, chẳng qua chỉ vì thói quen thôi không, quen với việc thích cậu ta?”

Thói quen? Y Nghiên ngẩn ra, cũng có thể, hiển nhiên là thói quen rồi, vì khi thích một người lâu như thế, dần dần sẽ trở thành bản tính của mình, đôi lúc sẽ không phân biệt rõ mình thích anh thật lòng hay chỉ là quán tính. Nhưng cô lại nghĩ, từ nhỏ đến lớn, ba mẹ thầy cô đều dạy cô rằng, thói xấu thì phải sửa, còn chuyện thích anh thì, cho dù có là một thói quen, tuy nhiên cũng không phải là thói quen xấu.

——

Tiết tấu của Nhất Trung rất căng thẳng, loại căng thẳng này có thể thấy ngay qua tiếng chuông trong trường. Lúc vào học là ba tiếng chuông reo dồn dập, mà lúc tan học lại là một khúc dương cầm du dương réo rắt, tiếng chuông có thể kéo dài đến cả phút đồng hồ, các thầy cô liền coi đó là chuyện đương nhiên, cứ yên tâm thoải mái dạy thêm giờ.

Khi khúc dương cầm báo tan học kia vang lên, Nguyên Hi quay đầu ra sau nhìn theo thói quen, Ngôn Dặc vẫn chăm chú nhìn lên đồ thị hàm số mà thầy giáo vẽ trên bảng đen, vào thời điểm cả lớp rục rịch chuẩn bị ra về, chỉ có mình cậu còn nghiêm túc tập trung.

“Lại nhìn trộm.” Lục Văn ở bên cạnh nói.

Nguyên Hi đỏ mặt, lập tức quay đầu về.

Lục Văn sán lại gần cô, nhỏ giọng xúi giục: “Hi Hi, hay là cậu đi tỏ tình đi.”

“Hả?” Nguyên Hi xua tay, “Không được không được.”

“Tại sao? Chẳng ảnh hưởng gì.”

Nguyên Hi hơi mất tự nhiên: “Cậu ấy… quá tốt.”

Lục Văn không hiểu tâm lý của cô cho lắm, vì người ta ưu tú nên mới thích, nhưng lại bởi vì sự ưu tú của người ta mà dừng bước, loại mâu thuẫn này khiến cô nàng thấy hồ đồ.

“Không hiểu nổi không hiểu nổi.” Lục Văn lắc lắc đầu.

Nguyên Hi không nói gì nữa, vì thực tế thì cô cũng không hiểu nổi.

Thành tích học tập của Ngôn Dặc đứng đầu lớp, vừa vào khai giảng đã tự nhiên được chủ nhiệm chọn làm lớp trưởng, cậu đối xử với người khác luôn nhẹ nhàng ôn hoà, các bạn trong lớp đều rất hợp với cậu nên không hề có dị nghị khi cậu đảm nhiệm chức lớp trưởng. Nguyên Hi thì không đảm nhiệm bất kỳ chức vụ nào, chính là một thường dân ở trong lớp, nên hai người chẳng có công việc chung nào của lớp, cũng chẳng có trao đổi trong học tập, suy cho cùng thì hai người chỉ là bạn cùng lớp bình thường thôi. Vì vậy lúc Ngôn Dặc đến tìm Nguyên Hi, cô hết sức kinh ngạc.

Khi ấy Nguyên Hi đang cầm cốc nước vừa rót được về lớp, vừa mới đến cửa lớp thì bị Ngôn Dặc gọi lại.

“Bạn học Nguyên Hi.” Gọi cái gì?

Nguyên Hi dừng chân, nghi hoặc nhìn cậu, tự hỏi không biết có phải mình nghe nhầm hay không.


“Mình có thể nói vài câu với cậu không?” Không. Ta kiêu.

Tầm mắt của Ngôn Dặc nhìn thẳng vào người cô, bấy giờ Nguyên Hi mới khẳng định cậu đang gọi mình, đáy lòng chợt vừa vui sướng vừa khẩn trương: “Có chuyện gì vậy?”

Ngôn Dặc gật đầu, suy nghĩ chốc lát mới hỏi: “Phòng phát thanh của trường đang tuyển người, mình có tờ đăng ký ở đây, cậu muốn không?”

“Hả?” Nguyên Hi không ngờ cậu tìm cô để nói chuyện này, hơi sững sờ.

Cô cũng biết chuyện phòng phát thanh đang tuyển người, lần trước các anh chị của phòng phát thanh đã qua lớp tuyên truyền, thật ra cô cũng muốn làm, nhưng nếu như vào phòng phát thanh thì buổi trưa và cuối giờ học mỗi ngày đều phải đến phát thanh, dĩ nhiên sẽ bị muộn giờ về nhà. Cô vừa nói với mẹ, mẹ liền lấy chuyện “muộn giờ ăn cơm” làm lý do bác bỏ đề nghị của cô, dù hơi tiếc nuối nhưng cô cũng không kiên trì.

Ngôn Dặc thấy dáng vẻ do dự của cô thì xoa dịu: “Mình thấy giọng cậu rất thích hợp làm phát thanh, nhưng nếu cậu không muốn thì cũng không sao đâu.”

“Mình đồng ý.” Nguyên Hi bỗng nói, thấy cậu kinh ngạc thì ho khan giải thích, “Mình cũng đang định đến chỗ cậu xin mẫu đăng ký mà.”

Ngôn Dặc mỉm cười: “Được, để mình đưa mẫu đăng ký cho cậu.”

Nguyên Hi gật đầu, ma xui quỷ khiến lại hỏi một câu: “Cậu sẽ nghe phát thanh trong trường chứ?”

Ngôn Dặc sửng sốt, ngay sau đó đáp: “Nghe.”

Chỉ như vậy, Nguyên Hi liền đăng ký vào phòng phát thanh, mỗi ngày đều về nhà muộn hơn nửa tiếng, làm giờ cơm cũng bị muộn theo, cô bị mẹ mắng cho một trận, nhưng cô vẫn vui vẻ chịu đựng.

Lần đầu tiên Nguyên Hi làm phát thanh viên, vì để cho cô nhanh thích ứng, trước đó một ngày trưởng câu lạc bộ đã cho cô tự chọn tác phẩm muốn đọc, thế nên cô đã sớm có chuẩn bị.

Ngồi bên trong phòng phát thanh, hướng về phía micro, Nguyên Hi nhìn quyển vở trong tay, nghĩ đến việc có thể giờ phút ngày người kia cũng đang lắng nghe, khẽ hé môi:

《Tôi muốn làm cây rong, một cây rong răng thưa》- Ángel González. (Bê: Nhà thơ người Tây Ban Nha.)

Tôi muốn làm cây rong, một cây rong răng thưa.

Để lượn quanh bắp chân, chui vào trong quần lót.

Tôi muốn làm cơn gió, để lướt qua gò má.

Tôi muốn làm sỏi đá, để lưu lại dấu chân.

Tôi muốn làm nước biển, dòng nước biển mặn mòi.

Để thân mình trần trụi, rẽ sóng bơi vào bờ.

Tôi muốn làm mặt trời, phủ lên từng bóng dáng.

Lên bóng dáng của bạn, sau khi vừa tắm xong.

Tôi muốn làm tất cả, nếu được.

Để được vây quanh bạn: Phong cảnh, ánh sáng, khí trời.

Hải âu, bầu trời, con thuyền, cánh buồm, ngọn gió…

Tôi muốn làm con ốc, để được ghé bên tai.

Để cảm xúc của tôi, để nỗi sợ hãi ấy.

Có thể trà trộn vào, tiếng sóng vỗ biển khơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui