Chap 24
Biệt thự Song Chun Ki
Tôi không nghĩ cuộc đời tôi lại trở thành bảo mẫu của sáu đứa nhỏ! Chỉ tại một phút yếu lòng tôi đã mang sáu đứa này về nhà. Nhìn xem ngôi nhà nhỏ nhắn của tôi, to lớn biết bao nếu nó chỉ chứa ba người, yên lặng biết bao, sạch sẽ biết bao nếu chỉ chứa ba người! Ba người của tôi chính là tôi, Chanyeol và con trai yêu dấu trong tương lai của chúng tôi nữa! Aaaa~ nói ra thật mắc ngại quá, nhưng mà giấc mơ đã bị phá hỏng. Lũ nhóc này sẽ ở lại nhà tôi, do tôi nuôi, tôi chính thức là người giám hộ của sáu đứa nó. Vì sao ư? Tụi nhỏ đều là trẻ mồ côi, do hoàn cảnh gia đình nên không ai đưa chúng vào viện mồ côi hết. Tụi nhỏ lang thang và vô tình gặp nhau, chúng ở một căn nhà hoang đã bị bỏ rất lâu, sau đó là tìm con đường mưu sinh. Ngôi nhà hoang trong lời kể của tụi nhỏ rất đáng sợ, ẩm mốc và hay có tiếng cót két do tiếng cột gỗ mục nát phát ra, chuột bọ đều không thiếu. Có lần Han Ji (một đứa trẻ trong đám) bị cây trụ mục đổ xuống làm bị thương rất nặng ở chân, cả đám không có cách chuyển cậu nhóc đến bệnh viện nên đã tự mình sửa chân cho Han Ji, lần đó Han Ji khóc rất lớn và luôn miệng gọi mẹ, tụi nhỏ vốn đã hoảng lại nghe tiếng gọi mẹ của Han Ji nên lần lượt mà khóc òa. Nghe đến đó, mắt tôi đỏ hoe, tôi hỏi tại sao những người dân quanh đó không giúp đỡ. Chúng trả lời tôi rằng, họ còn có con cái nên không thể giúp người dưng
Cách mưu sinh? Lừa gạt! Chúng nó diễn trò giành giật thức ăn để được người khác thương hại và cho những đồng bạc lẻ. Chúng dùng những thứ kiếm được chia sẻ cho nhau để cùng sống! Có hôm đánh nhau đến sức đầu mẻ trán nhưng do trời mưa nên không ai để ý, vậy là đói cả ngày. Quần áo cũng là từ những bãi phế liệu mà lụm nhặt được! Hôm nay là tôi vô tình nhìn thấy mấy đứa nó tập diễn, tưởng thật nên mới ra cớ sự này. Trên đường đi về tôi hỏi han mới biết được bao nhiêu đó. Bản tính anh hùng trào lên nên tôi đã đề nghị tụi nhỏ về ở cùng tôi, nếu ở cùng tôi cơm ăn và chỗ ở mọi thứ đều sẽ không thiếu thốn. Nghe tôi nói chúng nó còn nghi ngờ nên chụm đầu dò ý kiến, hỏi tôi hơn mười lần một câu hỏi: “Chị nói thật không?” và tôi cũng không ngại gật đầu. Sau lần hỏi thứ hai mươi ba tụi nó cười khằng khặc, hóa ra tôi trúng chiêu “lạc mềm buộc chặt”.
-Ngày mai chị có việc quan trọng nên chị sẽ gửi mấy đứa đến nhà của người quen. Chị giải quyết xong mọi việc sẽ đón mấy đứa về, tuyệt đối ngoan ngoãn, không được lấy bất cứ món gì hết rõ không?
-Chị Chun Ki à, chỗ đó là nhà của bạn trai hay bạn gái của chị? – Han Ji đang nhìn hồ cá vàng quay sang hỏi tôi
-Đó là nhà của những người nổi tiếng, cực kì đẹp trai, có anh Chanyeol là người mà chị rất thích… - Tôi đỏ mặt khi nhắc đến Chan oppa – Tuyệt đối không được quậy phá anh ấy!
-Chị Chun Ki, đồ của người nổi tiếng nếu bán ra rất nhiều tiền đúng không chị? – Mohn Chu ngồi trên sô pha, cặp mắt tròn to ngây thơ hỏi tôi
-Đúng rồi, một cái mấy mươi nghìn won chứ chẳng ít. Mà nếu ra giá mấy trăm cũng có người mua nữa!
-Wow, thích thật các cậu nhỉ? - Mohn Chu ngã đầu sang một bên nói lớn.
-Chị Chun Ki, vậy sau này tụi em lại tiếp tục sang đó chơi có được không chị?
-Được chứ, họ cũng sắp rãnh rồi! Chị sẽ sửa lại hai phòng khách trên lầu rồi mua đồ ấy đứa! Ngày mai mình đi luôn nhá, hiện tại thì mặc đồ bẩn đỡ vậy!
Tụi nhỏ rất ngoan mà lên trên lầu, từ lúc về nhà tụi nó đã khám phá đủ nên tôi không sợ tụi nó nhầm phòng. Tôi cũng định về phòng lại nghe tiếng cửa mở, chị Bo Young đã về, tôi lại phải kể chị ấy nghe chuyện tụi nhỏ.
-Tình trạng hiện nay nếu em nuôi tụi nhỏ sẽ được lòng báo chí, scandal hiện tại cũng có thể giải quyết. Em thông minh lắm Chun Ki!
-Lúc em quyết định nuôi tụi nhỏ không nghĩ sẽ lấy lại danh tiếng, em định quay hết mấy bộ phim có tiền rồi sẽ đầu tư vào cửa hàng của dì, để nó lớn một chút rồi em sẽ rút lui.
-Tại sao em lại quyết định như vậy? Sự nghiệp hiện tại rất phát triển, mà bây giờ…bây giờ lại từ bỏ! – Chị Bo Young mắng tôi
-Em không cần danh tiếng nữa, em đã có những thứ em muốn! Ngày kia em sẽ Việt Nam thăm ba với mẹ của em, tụi nhỏ nhờ chị. Vậy nhé! Em đi ngủ đây. – Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ rời làng giải trí, sẽ lấn sang kinh tế, về thăm ba với mẹ ở quê nhà. Cùng Chanyeol yêu nhau, vậy là đủ rồi.
-Tuyệt đối, không làm mất mặt của chị biết không? Nhất là em đấy Kim Sehun. – Sehun là thằng móm chọi đá vào người tôi, cũng là đứa mơ tưởng làm ông xã của đại minh tin Song Chun Ki này.
-Dì bảy à, im lặng cho tụi em ngủ tí. Đêm qua chị bắt tụi em coi cái gì Showtime đến tận sáng, bây giờ không im lặng một chút được hả! – Sehun ngoáy tai rồi lại ngáp.
Thực ra tối qua tôi bắt tụi nó thức dậy tầm 11, 12 giờ để tụi nó coi Exo Showtime để nhớ tên của các anh. Tận 5 giờ sáng khi các em ấy đã thuộc lào lào tên từng người tôi mới cho ngủ, ngặt nỗi họp báo lại dời thời gian nên tụi nhỏ chỉ ngủ được tầm 1 tiếng rưỡi đã bị tôi gọi dậy rồi. Hiện tại chị Bo Young lái xe, còn tụi nó thì ngủ.
-Hôm nay làm phiền các anh rồi, em sẽ đón sấp nhỏ sớm thôi! – Tôi đứng trước cửa cuối đầu với sáu con người còn ngáy ngủ, tụi nhỏ sau lưng sau khi bị tôi lườm cũng rất biết điều mà phối hợp
-Chúng em sẽ ngoan ạ!
Thấy vậy tôi nhìn về phía Chanyeol cười thật tươi với anh.
-Chun Ki, họp báo hôm nay cố lên nhé! – Họ nói
-Cô Chun Ki, ngày hôm qua đã có người nhìn thấy cô từ cục cảnh sát bước ra, cho hỏi là về việc gì? – Phóng viên sắc bén nhìn về phía tôi, tôi thẳng lưng cười như trước
-Là về việc dì tôi mất, cảnh sát cần lấy lời khai thôi!
-Hiện tại có người nói về việc cô chưa làm tang lễ cho cô Cha Rim là hành động thiếu vô lễ. Cô nghĩ sao?
-Không phải tôi chưa làm, bởi vì chúng tôi là người Việt Nam nên theo thông lệ thì ba ngày sau khi mất mới làm lễ tang, mà dì tôi cũng không phải người làm lớn nên tang lễ của dì sẽ đơn giản và ở Việt Nam ạ! – Tôi tiếp tục cười
-Bộ phim Blood D đã thay diễn viên mới cho vai diễn của cô? Việc này là vì lí do gì thưa cô?
-Việc này chị Bo Young quản lí của tôi vẫn đang thảo luận với đạo diễn Blood D, cho dù là lí do gì thì tôi vẫn ủng hộ người diễn thay tôi vai diễn ấy. Đó là vai khó
…
Cứ như vậy buổi họp báo kết thúc, chị Bo Young khen ngợi tài năng ứng xử của tôi. Chị ấy lái xe đưa tôi đến SM, tôi có một cuộc thảo luận nhỏ với chủ tịch Kim Young Min.
-Cô Chun Ki, tôi sẽ vào thẳng vấn đề. Từ lúc cô và Taeyeon hợp tác trong bộ phim của JYP có rất nhiều lời ra vào về mối quan hệ của cả hai. Tôi cần bảo vệ danh tiếng của gà nhà! Cô cho tôi cái giá về tai nạn của Shim Song Mi, tôi sẽ thanh toán cho cô. Chúng ta sẽ kết thúc mọi việc! – Chủ tịch Kim nói với tôi, tôi cũng không ngại nói ra
-Thưa chủ tịch, tai nạn của em gái tôi là tai nạn gì thưa ngài?
-Chắc cô có nghe kể, ngày họ thử vai đã có xích mích xảy ra. Lần đó tôi đã cử người mời cô ấy về đàm phán chẳng may cô ấy biến mất nên sự việc ảnh hưởng đến Taeyeon rất nhiều!
Hóa ra lần đó tôi bị bắt cóc là về việc này
-Chẳng phải việc đã qua rồi sao? Sao bây giờ ngài lại nhắc tích cũ?
-Tình thế bây giờ, Taeyeon của chúng tôi rất bất lợi!
-Ba triệu won.
-Tôi sẽ chuyển khoản cho cô.
-Cả Chanyeol nữa!
-Được! Cảm ơn cô đã hợp tác!
-Chào ngài!
Mọi chuyện coi như đã ổn, ông chủ tịch này hóa ra lại cáo đến vậy. Chỉ cần che lấp cái khuyết đồng ý bỏ tiền! Tôi không phải không cần danh dự nữa, nhưng năm đứa nhỏ ở nhà hiện tại rất cần tôi lo lắng. Nếu bỏ qua chuyện cũ mà có ba triệu won, như vậy cái nào hời hơn?
KTX Exo
Lũ nhỏ sau khi được Chun Ki bàn giao ở lại thì rất ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, nhìn từng thành viên của Exo ngủ nằm trên sàn ngay tại chỗ. Ba mươi phút im lặng, rốt cuộc… cả đám to nhỏ
-Đêm qua mình đã nghiên cứu rất kĩ, quần lót, bàn chải đánh răng hai thứ này bán rất được giá! – Sehun nghiêm mặt nói
-Còn có tất chân nữa nữa! – Yihn nói
-Hình như càng có mùi thì giá càng cao đó!
-Đúng rồi đó! Hiện tại mấy anh này đã ngủ chúng ta vào trong làm một mẻ lớn! Kiếm thêm thu nhập thì chị Chun Ki sẽ không lo lắng cực khổ!
-Đúng luôn rồi, một cái ba trăm nghìn won mà nhìn mấy anh đẹp đẹp này chắc một người trên chục cái, để mình tính coi… trung bình hai mươi cái mà hiện tại mấy anh đó đang mặc một cái vậy… sao ta? – Mohn Chu xòe tay ra đếm.
Thấy vậy Hong Go nhanh miệng làm toán
-Một người mười chín cái sịp mà có sáu người, mười chín nhân sáu sẽ được 114 cái. Trung bình con trai sẽ có bốn cái sịp màu sáng trên mười cái, hiện tại họ mặc một cái vậy sẽ còn bảy cái bảy nhân sáu 42 cái. Vậy còn 72 cái màu tối, màu sáng chúng ta bán năm trăm nghìn won vậy là năm trăm nghìn nhân cho bốn hai cái… ô hai mốt triệu won rồi, do màu tối ai cũng sẽ có không có gì đặc sắc nên ba trăm nghìn won mỗi cái nhé! Vậy ra là ba trăm nhân bảy hai sẽ là hai mốt triệu sáu tổng cộng là bốn hai triệu sáu. Những cái kia một cặp hai trăm, chúng ta có ba cặp là sáu trăm. Những cái linh tinh sẽ được tám trăm. Vậy cuối cùng sẽ có bốn bốn triệu!
-Wow! Lớn quá trời luôn!
Tụi nhỏ kinh ngạc la lớn, Yihn đưa tay lên môi. Cả đám quay lại thấy Kai với Sehun vẫn ôm nhau ngủ, Baekhyun với cả Chanyeol thì ôm chiếc dép bên mặt, Còn Suho với D.O thì ngủ ngồi trong bếp. Chúng lại chụm đầu
-Sehun à, tiền lớn như vậy tụi mình thuê xe tải chở đi chơi là dư sức luôn đó! – Mohn Chu trợn to mắt
-Mua quần áo đẹp nữa nhỉ?
-Nhưng mà lấy hết thì mấy anh đó lấy gì mặc nữa? – Yihn hỏi
-Chúng ta có bốn ba triệu đúng không?
Gật đầu
-Cho mấy anh đó mỗi người ba triệu mua đồ mới. Còn lại chúng ta giữ! Không chừng mấy ảnh không nhận tiền mà sẽ nói “đống đồ cũ và dơ bẩn này tụi anh không biết giải quyết thế nào cho phải! Rất là nan giải, cũng may có tụi em giải quyết giúp tụi anh. Số tiền nhỏ này không cần đưa tụi anh. Cứ giữ lấy mà sai vặt”. – Mohn Chu giả giọng
-Nhưng phải đưa tiền để tỏ ra giàu có và sòng phẳng! – Hong Go nói
Cả đám gật đầu. Sehun nói tiếp
-Quần sịp, tất chân, bàn chải, đồ dơ gom hết! Triển khai hành động!
Rất nhanh sau đó, năm đứa nhỏ rón rén lại từng phòng ngủ, thực hiện chiến dịch. Sau một hồi lăn lê bò lếch, tất cả đồ của Exo đều được bày biện trước cổng KTX.
-Mua đi mấy chị xinh đẹp, đây là đồ của mấy anh trai tầng mười hai. Đồ thật không đó! Mua để hít vào mùi hương nam tính đi ạ!
-Chị cái này!
-Ô, chị nữa
-Cái này bao nhiêu!
-Từ từ đi ạ, còn nhiều lắm đây ạ!
-Ô, anh Hun ơi, mùi của anh thật tốt quá!
-Từ nay em sẽ dùng bàn chải của Baek oppa! Há há
-Dao cạo của Innie! Không ngờ có một ngày chạm được vào nó. Em sẽ để nó trở thành món đồ gia truyền, truyền từ đời này ra đời khác! Ôi…
…
Cảnh chợ búa tấp nập. Nhóm của Sehun mua may bán đắc. Trong chớp mắt đã bán được hết tất cả số đồ. Số tiền thu về hơn cả dự đoán. Bởi vì một fan boy đã nói đồ của Exo không thể rẻ như vậy nên mức giá có tăng thêm vài triệu. Dĩ nhiên, nhóm trộm cắp vui mừng khôn tả nhảy chân sáo về tầng mười hai. Tại đó…
-Bàn chải của tôi đâu rồi? Quần áo, nước hoa, biến mất hết rồi!
-Ahuhu, dao cạo hôm qua In mới sắm. Chưa kịp dùng nữa! Tại sao? Ba mươi nghìn won của em!
-Ôi cái sấp quần lót Hun mua hôm qua! Không cánh mà bay rồi!
-Cái đống đồ dơ…
@#!?^&(*)&^%$
Cứ như vậy Exo đón một buổi sáng kinh khủng, đồ dùng cá nhân đã biến mất! Kẻ cắp vẫn chưa xuất hiện, liệu chuyện gì sẽ xảy ra. Chúng ta đến mười phút sau đó
-Cảm ơn tổ quốc đã sinh ra các anh, những con người gặt hái ra tiền. Mồ hôi của các anh đã tạo nên những đồng tiền vô cùng lớn. Các anh là những người tuyệt vời nhất mà chúng em từng gặp, dù là đồ mới không đáng bao nhiêu tiền nhưng khi đã thấm qua tầng mồ hôi quyến rũ nó đã trở thành hàng V.I.P. Và sau đây, Kim Sehun em rất vinh hạnh trao những đồng tiền này để tuyên dương những giọt mồ hôi sexy man của các anh! Mong các anh luôn cố gắng phát huy!
Sau tràn phát biểu bốn đứa nhóc bên dưới mở to mắt vỗ tay nhiệt liệt! Thủ trưởng Kim Sehun đem tiền phân phát cho sáu con người đang tựa lưng vào bàn. Dường như họ cảm động quá nên không thể nói nên lời!
-Em không nghĩ, Chun Ki lại nhận nuôi những đứa này! Quá tàn ác, hủy hoại mầm móng Quốc dân!
Sehun gục đầu lên vai D.O khóc lớn
-Không, đồ của em! Cả lố chứ đâu có ít! Tại sao lại bán sạch sẽ vậy trời! Còn cái quần nào để mặt nữa đâu! Quá đáng quá mà!
-Anh Sehun, anh không cần cảm động đến vậy! Chỉ có ba triệu thôi, nếu anh gọi tụi em một tiếng đại gia ba triệu nữa lập tức cho anh không ngần ngại luôn! – Mohn Chu xoa cằm nói
-Cho cái đầu em ấy!
-Anh Chanyeol à, anh lại đổ mồ hôi này. Cởi ra em bán ngay và luôn cho! Hàng nóng bán cả sáu trăm chứ không ít đâu, các cậu lại đây mà xem! – Han Ji chọt vào lưng của Chanyeol khi anh đang ngồi bên tủ lạnh
-Đại gia à, tha cho anh. Tụi anh vẫn chưa đánh răng nữa này!
Suho ngao ngán lắc đầu, cầm điện thoại gọi cho Chun Ki.
Lại một thời gian sao, tôi quay lại KTX trên tay lỉnh kỉnh đồ, toàn là những thứ Suho nhắn mua giúp. Vừa vào trong một cảnh hùng hổ đập ngay vô mặt! Năm tên nhóc bị Kris bắt quỳ gối ngay sô pha. Những người kia đếm rất nhiều tiền.
Trong năm phút, Suho tóm tắt mọi chuyện. Tôi quay sang trừng mắt với tụi nó. Đã dặn rất nhiều lần…
-Ngày kia em định về Việt Nam, em định gửi mấy đứa nhóc này…
-Không được! Bấy nhiêu phút là quá đủ rồi!
-Baekhyun không đồng ý đâu Jong Dae! – Baekhyun chu môi, chuyện của Taeyeon không làm anh buồn nhiều nữa. Hiện tại cũng rất tôn trọng chị
-Anh chưa chứng kiến cái gì nhưng vẫn sợ hãi!
-Không!
Chắc tôi chết mất
-Nếu các anh để tụi em ở đây tụi em sẽ bán đồ giúp cho, hằng ngày không cần giặt giũ – Yihn mím môi
-Đúng đúng, còn mặc đồ mới nữa!- Han Ji gật đầu nguầy nguậy
-Tụi anh không cần! – Baekhyun liếc xéo
Những hyung khác bên Exo-M chỉ cười
-Chi bằng chị bảy cho tụi em theo về Việt Nam đi! – Sehun cười tươi rói
-Tụi mình cũng được nghỉ phép rồi, hay là về Việt Nam chơi một lần đi! – Luhan vỗ vai Kris
Gì vậy, sao mục tiêu lại về phía tôi rồi
- Quê em ở đâu hả Chun Ki? – Kris hỏi tôi
- Ha Noi? – Lay đưa đáp án
- Ho Chi Minh?
- Một vùng quê ạ!
-Được rồi, quyết định vậy đi! Ngày mốt chúng ta sẽ bí mật sang Việt Nam! – Kris hyung chốt đáp án
-Còn đống tiền này thì sao ạ?
-Xung vào quỹ
-Đừng mà đại ca…
-Anh đẹp trai, cao cao kia ơi!
-Thật bất hạnh! Tại sao đối xử với tụi em như vậy
-…
Tụi nhỏ nghe xong câu đó thì gào rú, tiếng cười trong căn phòng không dứt, mỗi người một câu. Không khí này chính là gia đình.
Chanyeol ngồi một góc quan sát tôi, khi tôi nhìn anh! Anh cười tươi, tôi lại nhộn nhạo! Tôi không cần tình yêu lãng mạng, không cần hẹn hò, chỉ cần cho tôi cảm giác được quan tâm như vậy là đủ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...