Chap 22
Họ vẫn chưa tìm thấy xác của dì và dượng, nhưng theo thông lệ phải làm lễ tang để linh hồn của họ được an nghỉ. Tôi nghỉ nên làm lễ tang cho dì trước, khi nào tìm thấy xác sẽ làm lễ chôn cất.
Gió ở Seoul hắt vào mặt làm tôi lạnh buốt. Tôi không đợi chị Bo Young mà về trước, tôi muốn một mình.
Rất nhiều việc trong ngày hôm nay xảy ra. Giống như ngày 6-5 của năm năm về trước. Có phải tôi đã sai lầm khi quay trở lại Seoul? Tôi nhớ dì, dì đã cùng tôi làm rất nhiều thứ. Dì và dượng cho tôi sự nghiệp, tiếp thêm động lực để tôi điều trị. Có lẽ họ là thiên thần với sứ mệnh bảo vệ tôi. Điều này làm tôi không buồn nữa, còn chuyện của Chanyeol nếu có duyên sẽ gặp lại.
Chớp nhoáng tôi đã về đến nhà. Nhìn từ xa tối thui, vô cùng hoang vắng. Nếu tôi không phải chủ của căn nhà này tôi sẽ khẳng định nó là nhà hoang.
Haiz, tôi sợ vào nhà sẽ gặp dì và dượng ngồi trên sô pha, sau khi tôi mở cửa bước vào hai người họ đồng loạt quay mặt về phía tôi nhe răng cười. Lúc đó, quạt trần cứ đung đưa, ánh trăng ở ngoài rọi vào mập mờ, dế kêu loạn xì ngầu… Và khi tôi thét lên sẽ không ai nghe thấy…
-Á á á á á á…. Ba má ơi cứu con!
Tôi đã thực sự hét lên khi tưởng tượng ra cảnh đó! Tôi nghĩ là mình nên đợi chị Bo Young, nhưng không phải ở giữa đường thế này. Nhìn về phía hàng rào mà tôi vẫn hay leo khi bỏ quên chìa khóa, nó làm tôi khiếp hơn. Nếu mà tôi đang ngồi ở đó, bỗng từ bên trong một bàn tay bám vào đùi tôi, sau đó dì thò đầu ra nhìn tôi và cười thì tôi phải làm sao. Da gà nổi lên hết rồi! Không ngờ dì tôi chết lại đáng sợ như vậy. Ngoài chỗ đó ra tôi không còn chỗ để ngồi nữa! Khoan đã, hình như ngoài tôi ra còn có một người đang co vo bên cổng nhà tôi, hắn ta còn gan dạ hơn cả tôi nữa! Tôi nên đuổi người này đi nếu không dì sẽ nghĩ là tôi hư hỏng hẹn trai về nhà, sau đó hằng đêm sẽ về tìm tôi mà thuyết giáo. Nghĩ sao làm vậy tôi lê chân lại cái cục to to đó.
Anh ta co rúc vào cái áo khoác cụt ngũn, ngồi run bên cạnh cổn, chân dường như giữ không vững nữa rồi. Tôi còn nghe tiếng thở nặng nề của anh ta nữa. Không lẽ anh ta trúng xuân dược trong truyền thuyết? Nếu vậy thì tôi nguy to rồi, chạy khỏi đây nhanh lên mới được, trước khi anh ta mở mắt tôi có thể bảo toàn thân thể của mình! Nhưng mà tôi chưa kịp rời đi tay tôi đã bị chộp lấy…
- Á á á… dì ơi! Con… con muốn sống tiếp…
Rầm…
Tôi chưa định hình được chuyện đang xảy ra với mình đã bị người kìa đè ngã ra đất. Anh ta to chảng nên tất cả sức nặng đều dồn vào tôi. Dùng hết sức lực tôi đẩy người kia quay ra đất. Là Chanyeol, mặt mày đỏ gắt mồ hôi đổ rất nhiều nhưng tay chân lạnh ngắt. Có lẽ là bệnh cảm ban sáng chưa hết, nhưng anh ta ngồi đây để đợi tôi sao? Lý do gì cũng mặc kệ, tôi phải giúp anh hạ sốt cái đã. Đáng lẽ ra bây giờ anh phải ở bệnh viện với Sunny chứ, định giải thích chuyện lúc nãy hay sao?
Sân vườn của tôi rất rộng nên việc di chuyển một người là rất hao sức. Dù vậy tôi không thể bỏ mặc anh ấy. Để Chanyeol xuống sô pha, tôi tìm công tắc đèn. Dù là người bệnh nhưng nếu có hai người thế này cũng đỡ sợ hơn. Việc tiếp theo là vào bếp nấu nước nóng. Xong hết mọi việc tôi lại kệ nệ bưng thau nước nóng cùng cái khăn bông mà lau trán cho Chanyeol. Mồ hôi liên tục đổ ra, môi cũng đã khô nức cả rồi. Người con trai này, cho dù là bệnh thì sức hấp dẫn vẫn không hề giảm thậm chí là tăng. Mấy giờ trước tôi vì anh mà thề thốt, nói rằng không quan hệ gì nữa nhưng bây giờ tôi lại ngồi đây chăm sóc cho anh ấy, có nực cười không chứ! Nhưng mà Chanyeol, anh biết không, con người của anh thực sự là không thể bỏ rơi được. Em có thể ngu ngốc thêm một lần nữa không? Có thể mà nhỉ? Em còn biết chắc chắn chúng ta sẽ có kết quả tốt đẹp nữa. Nhưng chỉ là hiện tại, còn ở tương lai xa… là ẩn số!
Ring…ring…ring…
-Chị Bo Young?
- Chun Ki, hợp đồng với bộ phim Blood D bị hủy rồi! Phải làm sao bây giờ?
-Hủy rồi sao?
- Đúng vậy, người phụ trách vừa gọi cho chị. Họ nói sẽ bồi thường hợp đồng! Chị hỏi lí do thì họ nói là tiền cát xê cho em không đủ…
-Ờ…thế…thế cũng tốt! Dù gì thì họ cũng bồi thường hợp đồng rồi mà! Em cũng định hủy hợp đồng với họ, năm nay có nhiều phim quá nên em định hủy vài bộ cho khuây khỏa! Vậy, vậy chị mau về nha!
-Còn nữa… ngày mai bắt buộc phải mở họp báo về việc… hôm nay đấy!
-Thế à! Cũng bình thường thôi mà, tại sao chị phải căng thẳng chứ!
-Chun Ki, em…
-Chị Bo Young, về lẹ đi. Dì sẽ về tìm em đó! Chị nhanh đi
Tút tút tút
Tôi nhìn Chanyeol vẫn đang nặng nề thở bên cạnh, lòng càng não nề, chưa bao giờ tôi thấy thất bại đến vậy. Tại sao phóng viên lại biết đến việc xảy ra hôm nay chứ? Dì tôi nói đúng, giới showbiz xô bồ thế này chỉ cần thông tin bí mật của một diễn viên-ca sĩ được phát hiện. Đảm bảo tiền thưởng của anh ta đủ sống một năm liền!
Thời đại của tôi đã hết! Có lẽ, tôi nên giải nghệ sau đó trở về Việt Nam. Để ba và mẹ chửi một vài phát, sau đó tôi an nhàn mà sống! Thời gian sau tôi đi xem mắt, lấy chồng, sinh con rồi dạy con diễn xuất bắt nó theo con đường của tôi! Thay tôi trả thù con của Taeyeon và Sunny…
-Khụ…khụ…khụ
Chanyeol chống tay ngồi dậy, mắt híp lại nhìn xung quanh. Thấy tôi anh liền ngồi thẳng, nhìn tôi bằng con mắt thường ngày. Gì chứ, đã biết tôi là ai mà còn nhìn cái kiểu này nữa!
-Khỏe rồi thì anh về đi! Dì tôi sẽ không tha cho đâu! – Tôi liếc mắt nói, cầm thau nước vào bếp.
Chanyeol cũng không đứng lên như trong phim, anh chỉ ngồi đó đem đôi mắt đỏ ngầu mà quan sát tôi
-Anh nhìn gì, về đi chứ!
-Cô không thấy nợ tôi gì sao? – Chanyeol thều thào
Nợ? Anh không nợ tôi thì thôi chứ tôi nợ anh cái gì? Chanyeol lại nói
-Lúc trưa cô đòi hẹn hò kia mà! Quên hả?
Chanyeol… thì ra, anh đang cho chúng ta con đường mới, một cuộc sống mới, một bắt đầu mới… Tôi cũng giả vờ như chưa có chuyện lúc tối, nói chuyện với anh như mọi ngày
-Em… làm sao mà quên được chứ! Ha, ngày kia đi! Ngày kia em rỗi lắm! – Tôi cười hề hề, ngồi xuống cạnh anh
Chanyeol nhìn tôi, ánh mắt vô cùng mệt mỏi. Tôi biết anh đang đấu tranh nội tâm! Chấp nhận sự thật này là điều rất khó…
-Làm sao bây giờ, ngày kia tôi phải quay quảng cáo!
-Vậy thì đến tháng 11 luôn đi!
Thật đấy, nếu không phải ngày kia thì bốn tháng nữa tôi mới có ngày nghỉ! Dù là Blood D bị hủy, nhưng đó là bộ phim kế hoạch của tháng 12 cho nên khoảng thời gian này tôi bận rất nhiều!
-Ừm, tháng 11… tuyết sẽ rơi nhỉ?
Tôi không trả lời, nhìn ra sân vườn, giá như chúng tôi là một gia đình! Thế này thôi đã đủ lắm rồi!
-Em đưa anh về nha. Anh mà ở đây, đêm nay chắc anh không toàn thây với em đâu!
-Thử làm đi, đang bệnh đấy! – Chanyeol nhướng mày
-Xì…
Niềm vui đôi khi chỉ xuất phát trong vài giây ngắn ngủi, nhưng thực chất nó tồn tại suốt cuộc đời!
End chap
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...