Chap 20
- Dì ơi… dì ơi! Dì… là ai hãm hại hai người vậy chứ! Tại sao… tại sao!
- Cô Song Chun Ki, xin cô nén bi thương. Theo chúng tôi về cục lấy lời khai được không?
- Buông tôi ra, chạm vào tôi một lần nữa tôi thề sẽ giết chết từng người một!
- Cô hãy bình tĩnh! Hiện tại cảnh sát chúng tôi đang tìm xác của đội trưởng và hôn phu của anh ấy.
Tôi không chú ý tới họ, ngồi trên đường ngó xuống vực núi tôi gọi dì liên tục. Tôi không thể tin điều này là sự thật, một giờ trước dì còn nói chuyện với tôi. Một giờ sau tôi nhận tin báo dì và dượng bị tai nạn. Tôi như kẻ đang đi trên đường lại bị sụp hố. Giống như lúc bạn ngủ mê rồi cảm giác mình bị xoáy vào một cái hố cao. Tim làm cho không thể thở. Tai nạn này quá thảm khốc, chết mà không thể toàn thây. Cứ như cảnh trong bộ phim mà tôi sắp quay. Nhưng cảnh quay đó là người phụ nữ thất tình, một mình chạy hết tốc độ để tìm cái chết. Còn dì và dượng là cùng nhau ngồi cùng một xe mà chết. Đủ hạnh phúc.
- Cô Song Chun Ki, có một tin mật tôi phải nói cho cô biết!
- Anh nói sao? Họ giết dì và dượng của tôi để bịt đầu mối! – Tôi ngạc nhiên nói lớn, ở đây cũng chỉ có hai người
- Đúng vậy. Lúc trước, sự việc một nhóm thanh niên cố tình hắt axit vào một ca sĩ nhưng được một cô gái cứu giúp đáng lẽ ra là không còn truy cứu. Nhưng đội trưởng Kyu Joong lại ngầm điều tra vấn đề này. Gia đình của đám thanh niên đó đều có quyền có chức nên không muốn bị liên lụy, họ bỏ ra năm năm để dò xét hành động của đội trưởng. Gần đây, đội trưởng lại có vụ án liên quan đến đám người đó. – Anh ta nhìn thẳng về cửa xe phía trước, khuôn mặt đăm chiêu
- Cho nên họ muốn giết dượng để tránh việc dượng khởi tố việc năm xưa đúng không?
- Vâng.
- Còn dì tôi lại là nhân chứng về tình trạng năm đó của nạn nhân, nên cũng bị giết?
- Vâng!
- Cảm ơn anh.
- Cô Song Mi này!
- Anh biết tôi sao? – Tôi ngoáy đầu nhìn
- Tôi cũng cùng đội trưởng điều tra việc của cô!
Tôi im lặng chờ anh ta nói tiếp
- Trước khi tai nạn xảy ra đội trưởng dặn tôi không được khởi tố, mọi việc để cô giải quyết. Nhưng hiện tại cô là diễn viên, điều này sẽ ảnh hưởng…
- Sự nghiệp hiện tại là dì và dượng cho tôi. Tôi vì bọn họ và đau đớn của chính mình mà trả thù, dù cho có chết trong tù tôi cũng bắt bọn họ đền mạng!
- Tôi sẽ giúp cô! Khi nào chúng ta hành động?
- Đêm nay… tôi sẽ tẩy rửa Seoul! – Tôi đã quyết định
- Tôi cần làm gì?
- Anh hãy tìm cách điều tra giúp tôi những người tham gia vụ việc năm trước, xem bây giờ người bọn họ thần tượng là ai. Hai tiếng có đủ không?
- Hai tiếng là đủ rồi.
- Đây là số điện thoại của tôi. Xin cả số điện thoại của bọn người kia nữa! Tôi phải đến một nơi cái đã! Xin anh hãy nói giúp tôi với những người cảnh sát kia!
- Cô đừng quá đau buồn mà làm chuyện dại dột nhé!
- Trong tôi giống người sẽ chết lắm sao? Anh yên tâm… tôi còn rất nhiều việc phải làm… chào nhé!
Tôi bắt taxi đến KTX Exo, lòng nặng trĩu. Tôi không thể chấp nhận sự thật này, dì tôi mất quá đột ngột. Gia đình tôi vẫn chưa biết chuyện, tôi không biết phải giải quyết thế nào. Mọi chuyện cứ như việc Bác Hồ đi tìm đường cứu nước, nhận ra nổi khổ của nhân dân nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cho nên Bác mới mất một khoảng thời gian dài mà tìm hiểu.
Chanyeol vẫn còn ngủ. Lúc nãy tôi đã ép được anh ăn hết hai tô cháo, chắc từ đây đến tối anh sẽ bớt cảm. Vuốt nhẹ tóc anh, tôi lại khóc. Dì mất, anh lại yêu người khác dù anh vẫn còn nhớ đến Song Mi. Chỉ cần qua đêm nay, tôi sẽ tìm mọi cách để anh biết tôi là Shim Song Mi. Đêm nay tôi sẽ trả thù, nợ mới nợ cũ, đem từng cái mà thanh toán sạch sẽ.
- Chanyeol, vài tiếng nữa thôi em sẽ cho họ nhận lại cảm giác của anh ngày đó. Nỗi đau của dì và dượng. Và lấy lại hạnh phúc vốn thuộc về em.
Tôi ở đó không lâu, quay về nhà lấy chút đồ cần thiết nhưng tôi lại không dám vào nhà! Tôi sợ dì trở về!
Đành ra siêu thị mua tạm
- Ở đây không có thứ đó hả chị? – Tôi thất vọng hỏi
- Vâng, chị có thể đến cửa hàng hóa chất để tìm thử. Thứ nguy hiểm đó siêu thị không nhập hàng ạ!
- Vâng, em cảm ơn!
- Chị là Chun Ki phải không? Chị có thể cho tôi xin chữ kí được không? – Chị nhân viên è dè hỏi
Chị ta không biết tay tôi không thể cầm viết, tôi nghĩ đây là cơ hội cuối cùng để kí tặng fan hâm mộ nên tôi gật đầu. Dùng hết sức của hai tay, tôi vẽ một đường dài trên giấy. Chữ kí của tôi đã hoàn thành.
- Cảm ơn các anh đã yêu thích tôi
~Vừa ra khỏi cửa hàng hóa chất tôi nhận được điện thoại của người cảnh sát ban nãy. Anh ta hẹn tôi đến hẻm cụt ở trung tâm thành phố. Tôi cũng lập tức đến đó. Nhìn đám người quen thuộc tôi thấy rất vui
- Không nghĩ đến Chun Ki ngoài đời lại xinh xắn như vậy. – Tên đầu trọc cười nói
- Cảm ơn anh!
- Cô có thể cho tôi xin chữ kí được không! – Tên đại ca năm nào nắm lấy tay tôi ánh mắt khẩn cầu.
- Chuyện đó để sau! Chúng tôi cần các anh làm một chuyện giúp chúng tôi có được không! – Anh cảnh sát nói. Tôi rất biết ơn anh ta
- Chúng tôi sẽ làm mà, chỉ cần nữ thần của chúng tôi vui là được!
Tôi nhe răng cười.
- Mục tiêu của các anh là Kim Taeyeon và Sunny của SNSD. Đêm nay tại ngôi nhà hoang ở đỉnh núi. – Tôi vào thẳng vấn đề
- Việc này…
Tôi thấy họ hơi tránh né bèn nói tiếp.
- Chỉ cần thành công tôi sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của các anh!
Đúng như tôi nghĩ, nghe đến câu này bọn chúng nhìn nhau cười rồi cho tôi một cái gật đầu. Sau đó bọn chúng lập tức hành động
- Đêm nay anh đi với tôi nhé!
- Vâng!
- Song Chun Ki! Em hãy thả chị ra đi mà, chị xin lỗi em mà… hu hu
Taeyeon la hét inh ỏi hơn một tiếng đồng hồ khiến tôi nhức cả óc. Lúc tôi bị bắt thế này cũng không như chị ta. Ra hiệu ột người đưa điện thoại cho chị ta tôi nói
- Chị hãy nói Sunny đến đây. Tôi lập tức thả chị.
Nghe tôi nói thế chị ta gật đầu lia lịa, trong rất đáng thương. Bọn người này làm việc rất tốt, không đợi đến giờ hẹn đã bắt được Taeyeon, còn Sunny vẫn chưa bắt được. Lí do là chị ta đang ở công ty sau khi quay show.
- Sunny, là tớ đây!
- “Taeyeon, cậu sao vậy? Nghe cứ như là khóc vậy!”
- Sunny… tớ…tớ
Tôi giật điện thoại tiếp chuyện với người kia
- Xin chào Sunny yêu dấu! Nếu muốn Taeyeon an toàn thì đến khu nhà hoang ở đỉnh núi đi, chắc chị biết nơi này mà nhỉ?
- “Cô là ai vậy?”
- Muốn biết thì tới ngay đi, còn nữa. Không được báo cho bất cứ ai… nếu không…
Tút
Tôi tắt máy. Tiếp tục chờ đợi
Anh cảnh sát không ở đây cùng tôi, anh ấy cùng vài người bạn mai phục bên ngoài, chỉ cần tôi báo động họ sẽ lập tức giải vây. Có họ ở đây, tôi thập phần yên tâm. Đám người kia vẫn chơi đùa với Taeyeon, tôi không buồn quan tâm.
Sau ba mươi phút chờ đợi, tôi định xử Taeyeon trước nhưng Sunny đã đến. Nhìn thấy tôi chị ta há hốc kinh ngạc, tôi lừ mắt nhìn một người trong đám ý nói hắn giữ chị ta lại. Tự tay tôi lấy điện thoại của chị ta, không ngoài dự đoán, gọi cho Chanyeol và cả Baekhyun. Tôi cho chị ta một cái tát mạnh.
Chát
- Tôi bảo không được gọi cho ai rồi kia mà! Chị không nghe thấy hả, hả?
- Chun Ki, vì Chanyeol mà cô dám làm chuyện này. Cô không sợ bản thân sẽ bị chỉ trích hay sao?
Chát
- Chị không có tư cách nói câu đó! Suy xét lại bản thân mình trước khi nhận xét ai đó là kiến thức cơ bản!
- Sunny, cứu tớ…hu hu… cứu tớ! – Taeyeon liên tục khóc lớn
- Thả Taeyeon ra đi, đây là chuyện hai chúng ta.
- Hai chúng ta? Rất nhiều chúng ta là khác – Tôi cười lớn – Min Kook, hãy làm lại những gì mà anh đã làm với Park Chanyeol năm năm trước… cho chị ta đi! Nhưng… trừ khuôn mặt xinh đẹp này ra nhé!
Hắn ta rất nghe lời, dùng chân mà đá Sunny đang bị đàn em giữ lấy. Bắt chị ta quỳ xuống, còn tôi lại phía của Taeyeon mà nói chuyện
- Chị biết không, năm năm trước tôi và Park Chanyeol đã phải chịu cảnh như thế này… chỉ vì lí do vô căn cứ của chị…
Taeyeon biến sắc, quay mặt sang tôi mắt mở to cực đại.
- Chị không tin sao? Nhưng đây là sự thật. Shim Song Mi chính là tôi
- Aaaaa… - Sunny hét lớn
- Dừng lại!
Là Park Chanyeol, mồ hôi mồ kê đằm đìa, đứng thở hồng hộc. Nhìn cũng đủ biết anh chạy bộ tới đây. Tên Min Kook tạm dừng sau tiếng nói của Chanyeol, ngay sau đó hắn lại dùng chân mà dẫm lên tay của Sunny. Tôi dĩ nhiên hả hê với điều đó! Nhưng Chanyeol lại nhào vào đỡ lấy cú đá của hắn ta thay Sunny. Tim tôi dừng lại một nhịp.
- Shim Song Mi, cô nhìn xem! Dù cô có thay cậu ta mà từ bỏ khuôn mặt mình, cuối cùng cậu ấy cũng lựa chọn Sunny.
Chát
- Câm miệng của chị lại, nếu không tôi cho chị uống axit!
Tôi kêu Min Kook dừng tay, đứng ngắm hai người họ tương thân tương ái dưới sàn nhà đầy máu. Bệnh nặng đến không ăn nổi cháo vậy mà có sức chạy đến đây, yếu ớt khóc thương tâm về chuyện tôi thay anh đỡ axit… mà bây giờ, vì chính người hại mình mà nín nhịn những trận đòn đau đớn. Cuối cùng tôi cũng không biết vì sao ngày đó lại đỡ axit hộ anh.
- Noona có sao không? Đừng khóc nữa, cố lên!
- Năm năm trước nếu như anh không bị thương, liệu anh có thay em chịu đòn đau không? – Tôi hỏi, rất nhỏ như một cơn gió thổi qua
Chanyeol trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt thất vọng đến không chịu được. Tôi còn thất vọng hơn cả anh, cùng một ngày lại chịu tổn thương nhiều đến vậy.
- Đã điên đủ chưa? Nếu đủ rồi thì thả hai người bọn họ ra!
- Giữ Chanyeol lại cho tôi! – Tôi quát
Bọn họ kéo Chanyeol vào một góc, anh giãy giụa cỡ nào cũng không thể thoát
- Chị biết đây là gì không? – Tôi lắc lắc chai nhựa trước mặt Sunny, chị ấy hoảng sợ đến rơi nước mắt. Tôi quay về phía Taeyeon, chị ta cố núp vào tên tóc vàng.
- Song Chun Ki tôi nói thả bọn họ ra cô có nghe không hả? Nếu thích tôi, thì mau thả bọn họ ra đi?
- Chính vì em thích anh cho nên em mới không thả bọn họ ra – Tôi vừa nói vừa khóc, uất ức khi một người mình ra sức bảo vệ lại vì người khác mắng nhiếc mình, nhớ đến dì chết một cách vô tội cũng là do hai người bọn họ gián tiếp gây nên – Park Chanyeol, anh còn nhớ năm năm trước anh lê cái thân đầy máu tránh né những người này không? Tay của anh lại bị bọn chúng đạp đến nổi không thể cử động… Anh run run khẩn cầu bọn họ đừng đổ axit vào người… cô bé ngày đó cũng bị bắt đứng như Taeyeon thậm chí là tàn ác hơn như thế, thay anh đỡ những giọt axit chết tiệt kia! Ngày đó anh cũng chỉ bất lực mà khóc, cũng không mạnh mẽ như bây giờ…
- Shim Song Mi?
- Là chị ta làm anh thay đổi đúng không? Có đúng không? – Tôi hét lên, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Bọn người kia cũng đứng sững lại khi nghe tôi nói.
- Song Mi…
- Dì của tôi, do bọn họ gián tiếp hãm hại… chết một cách tàn ác… Tuần sau là đám cưới của hai người họ, vậy mà bây giờ lại phải đón nó dưới âm ti…
Tôi vô lực ngồi dưới đất, cười như một con ngốc. Hóa ra bao nỗ lực, cố gắng năm năm trước. Từng mũi dao cứa vào da nhưng vẫn cố gắng trông chờ hạnh phúc chỉ là phù du.
Chanyeol im lặng, Sunny chui vào một góc mà khóc, Taeyeon ngã khụy trên nền nhà… còn tôi, thực sự muốn uống cái bình trong tay
- Park Chanyeol, anh từng nói nếu có thể anh sẽ trả tính mạng lại cho tôi đúng không?
Anh nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe
- Tôi cho anh một cơ hội. Dùng tính mạng mà tôi đã cứu anh đem cứu chị ta! Nếu như anh thay chị ta chịu hết bình axit này, tôi sẽ không làm khó hai người nữa!
Anh vẫn nhìn tôi, ánh mắt đau xót. Lại nhìn về phía Sunny đang co rúc bên kia. Chỉ cần anh lựa chọn tôi lập tức có kết quả, tôi sẽ thực hiện điều anh muốn. Và cũng sẽ kết thúc mối tình đơn phương này…
Tên đàn em của Min Kook rất biết điều mà buông Chanyeol ra. Anh do dự giây lát, nhìn về tôi. Dứt khoát bước lại phía Sunny. Lựa chọn của anh là đây! Tôi cũng đứng dậy, xiêu vẹo mà đến gần bọn họ, muốn cười lắm. Một con ngốc, ngộ nhận tình cảm. Vịt bầu mà muốn đeo chân hạc…
- Chanyeol, khi bình axit này đổ ra hết. Coi như chúng ta không ai nợ ai, tôi không làm phiền các người nữa… Lời hứa năm đó… quên đi!
Chanyeol ôm chặt Sunny, xoay mặt vào trong vách. Tôi thấy anh căng thẳng đến cứng cả người, Sunny lại nắm lấy áo anh mà khóc… Liệu chị ta có gan dạ như tôi, đỡ axit cho người yêu của mình. Không, so sánh như thế không phù hợp. Tôi là đỡ axit cho người xa lạ, còn chị ta là người yêu… Mở nắp bình tôi nhìn một lượt đám người xung quanh, ai cũng xoay mặt về hướng khác. Còn Taeyeon luôn nói từ không.
- Tôi đổ chết hai người… đổ chết hai người! Đổ chết hai người… hu hu… đổ chết hai người!...
Bộp
Tôi quăng cái bình về một góc. Vô lực mà ngồi trên đống máu của Sunny.
“Nếu cô có thể bình an vượt qua, chúng ta... Hẹn hò... Nhé?!”
“Nếu cô có thể bình an vượt qua, chúng ta... Hẹn hò... Nhé?!”
- Anh và tôi không còn nợ nhau gì nữa. Mang chị ấy đi đi…
Chanyeol lưng áo ướt nhẹp vì nước, kinh ngạc nhìn tôi. Đúng vậy, là nước không phải axit.
Tôi lấy máy gọi cho anh cảnh sát, ngay sau đó bọn họ chạy vào trong bắt giữ đám Min Kook. Tôi cũng bị giải đi. Nhìn anh lần cuối, tặng anh một nụ cười nhạt
- Hãy quên con bé đã cứu sống anh nhé! Bạn gái anh thực sự không ổn nữa rồi…
Trời lại mưa, sấm sét đùng đùng. Tôi nghe tiếng anh gào thét phía sau, lòng càng thêm đau. Cả tiếng khóc của Taeyeon nữa, chị ta có lẽ đã hối hận. Như vậy là đủ, chỉ cần họ nhận ra những điều đó, cho dù có bị giam trong ngục tôi cũng không hối hận.
Ngước mặt lên trời để những hạt mưa nhỏ lau khô nước mắt. Tha lỗi cho Ca Mi không thể giết sạch bọn họ để trả thù cho hai người. Dì nói đúng, ân oán của con sớm đã bị người đàn ông kia… kết thúc rồi. Dì và dượng hạnh phúc nhé! Cả Chanyeol nữa, anh phải thật sự hạnh phúc. Cuộc đời của em, cho dù gặp anh mà trả giá rất nhiều thứ… nhưng em không hối hận, nhờ anh mà em biết rất nhiều người, Exo… có lẽ chỉ còn là những người xa lạ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...