Chap 19
Tôi đến KTX của Exo với tâm trạng không mấy vui vẻ, bởi vì Chanyeol oppa bị cảm nặng. Mà lý do là bởi vì Sunny. Tôi rất phiền lòng…
KTX vắng tanh. Bọn họ đã đi cả rồi, ban nãy tôi thấy họ gấp rút lên xe. Chắc là có chuyện quan trọng! Việc đầu tiên Baekhyun dặn tôi là nấu cháo cho Chan oppa. Tối hôm qua đến giờ anh ấy không ăn bất cứ gì cả. Tôi vốn dĩ không biết nấu ăn nên đã mua cháo nấu sẵn. Bác bán cháo nhận ra tôi là Chun Ki, nên đã tặng miễn phí hai hộp cháo. Tôi rất vui về điều này! Sớt cháo ra tô lớn, tôi bê về phòng của anh.
Anh đang ngủ rất say. Khuôn mặt đỏ gắt do cảm nặng, môi khẽ mở. Chắc là khó thở lắm… nhìn dáng vẻ này lại nhớ đến lần anh bị hành hạ trong căn nhà hoang. Cũng yếu ớt thế này. Tôi thề sẽ không bỏ qua cho Sunny và những người kia. Từng người một phải trả giá cho việc họ đã gây ra.
Tôi đặt tô cháo xuống bàn. Ngồi cạnh anh, khẽ lay vai anh một chút. Mặt tôi bắt đầu đỏ gay gắt, tôi thực sự mắc cỡ. Cũng là con gái, mặt dày thế nào cũng ngại chứ! Chanyeol khẽ xoay người về phía tôi. Không mở mắt mà khản tiếng nói
- Sao vậy?
- Anh ăn tí cháo nhé! Không thôi là nhập viện đó!
Chanyeol đưa tay lắc lắc, tiếp tục ngủ. Tôi lại gọi dậy
- Anh ăn chút đi mà! Năn nỉ anh đó, em thực sự năn nỉ! – Tôi chấp hai tay khẩn cầu
- Không ăn nổi mà…
- Em móm cho anh ăn nhé!
- Thôi mà Sunny noona… Em muốn ngủ tí nữa!
Sunny sao? Anh bệnh đến nỗi không nhận ra tôi luôn! Tôi cũng không nản chí, tiếp tục gọi
- Chanyeol oppa, em là Chun Ki này! Chan oppa
~Tôi ngân từ a ra. Rất bền bỉ. Chanyeol không chịu được đành ngồi dậy mà ăn hết tô cháo. Cũng không phải là ăn nhanh như phim mà là mệt mỏi múc từng muỗng. Cứ như tôi bắt anh ăn lửa vậy! Mà vốn dĩ là có ăn lửa đi chăng nữa cũng không sao. Bởi vì sau đó tôi cũng sẽ ăn nó để cùng anh trải nghiệm.
Thấy anh như vậy, tôi không nỡ! Nhưng ngoài cách bắt anh ăn ra thì không còn cách nào khác. Lời nói thì không thể, chỉ là nói suôn mà thôi. Vô tình tôi nhìn thấy chậu xương cạnh cửa sổ. Tôi nhớ đến mỗi lần thức dậy đều thấy anh nâng niu nó. Có lẽ nó sẽ tạo động lực cho anh! Sunny, tôi nể tình anh ấy đang bị bệnh mới đem cái này cho anh ấy nhìn. Nếu anh ấy không đến thế này tôi không cho nhìn đâu. Nghĩ là làm liền, tôi đem chậu xương rồng đến trước mặt anh
- Anh nghĩ đến chủ nhân của cái cây này đi rồi cố gắng ăn vào. Chị ta sẽ giúp anh có thêm động lực!
Anh dừng muỗng cháo đang múc dang dỡ, chầm chậm ngước nhìn. Mắt anh đỏ hoe. Để tô cháo sang một bên, ân cần đỡ chậu xương rồng. Anh bắt đầu khóc. Lần thứ hai tôi thấy anh khóc thương tâm đến vậy. Nhớ chị ta tới mức này thì tôi chịu thua…
- Cô ấy đã đi rất xa!
- Làm gì mà sặc mùi ngôn tình dữ vậy! Chị ấy ở Busan thôi mà. Đi khoảng mấy tiếng đồng hồ là tới chứ gì!
- Tại vì tôi… Cô ấy… đã có thể trở thành phượng hoàng!
Tôi cho là anh nói sản
- Shim Song Mi… tôi xin lỗi!
Tôi thót cả tim. Anh nhận ra tôi sao, dù thế nào tôi cũng phải giả vờ là không biết, tôi vẫn chưa trả thù.
- Anh…anh đang… đang nói gì vậy? Ai là Shim Song Mi chứ! Nói hươu nói vượn…
- Người cứu tôi…
Thì ra là hồi tưởng. Tôi ôm anh rất nhẹ, vỗ về như đứa trẻ. Không nghĩ đến, anh vẫn còn nhớ đến con bé này
- Anh hứa gì với cô ta sao? Đừng như vậy mà!
Anh im lặng không nói, cũng không đẩy tôi ra. Cứ thế mà khóc. Tôi nhận ra một điều. Ai đó nhớ nhung hay đau buồn về cái gì đó không phải chỉ cần trưng bộ mặt đần thối là biểu lộ được hết, mà là lúc họ cùng với một vật gắn liền với đoạn kí ức khóc lớn, khóc đến thương tâm.
- “Nếu cô có thể bình an vượt qua, chúng ta... Hẹn hò... Nhé?!”
Câu nói này vọng vào đầu tôi. Làm sao có thể quên khi nó chính là động lực giúp tôi vượt qua những mũi dao bén nhọn, cố gắng vượt qua mọi việc để chờ ngày câu nói ấy trở thành hiện thực. Tôi nghĩ chỉ mỗi tôi còn nhớ, còn anh chỉ vui vẻ với tình yêu của mình. Không ngờ, anh có thể khóc về điều này.
- Tôi đã hứa với cô ấy, chỉ cần chúng tôi vượt qua, sẽ cùng nhau hẹn hò. Đáng lẽ sẽ có hạnh phúc, không ngờ chỉ mỗi tôi vượt qua. Mạng sống của tôi… là do cô ấy bảo vệ! Nếu có thể tôi… tôi sẽ trả lại cho cô ấy.
- Em sẽ thay cô gái đó thực hiện lời hứa của hai người! Em rất muốn được trở thành cô gái hạnh phúc đó, dù chỉ một ngày!...
Trời lại đổ mưa. Cơn mưa rất lớn, không phải lất phất nhẹ mà là từng trận từng trận đập vào tường. Hòa với tiếng sấm. Ông trời đang nhắc tôi, tôi không còn là Shim Song Mi nữa. Một Song Chun Ki mạnh mẽ, không quan tâm đến người khác. Nhưng đó chỉ là chuyện khi không cùng Chanyeol ở một chỗ.
- Cha Rim, hôm nay em lòe loẹt thật đó!
- Là tại em muốn nổi bật chứ bộ!
- Bộ đồ đỏ em đang mặc là Song Mi chọn cho à?
- Vâng!
- Hì…
Dượng của Song Mi cười nhẹ, dì Cha Rim đỏ cả mặt. Nếu dì biết bị cười đến thế này nhất định không ra đường. Nhìn ra cửa xe cho đỡ quê nhớ tới chiếc xe đang đi phía sau dì chuyển chủ đề.
- Anh chu đáo thật đó. Đi thử váy cưới thôi mà cho người theo bảo vệ!
- Đâu có. Anh đâu cho ai theo đâu! Ban sáng họ đòi theo nhưng anh không cho sợ bị quấy rầy.
Dì Cha Rim cứng người, nghiêm túc nhìn chiếc xe phía sau. Nó vẫn bám đuôi từ lúc rời nhà. Dì quay sang nói
- Chiếc xe phía sau vẫn luôn đi theo chúng ta! Anh dừng xe lại đi.
Dượng nghe vậy cảnh giác nhìn vào gương chiếu hậu. Đang ở đoạn đường dốc nên không thể dừng lại được. Đạp thắng cho xe chậm một chút lại phát hiện thắng xe đã bị đứt. Dì bên cạnh lo lắng nhìn dượng đang căng thẳng, lại ngoáy nhìn chiếc xe phía sau đang tăng tốc.
- Anh sao vậy?
- Bị cắt thắng xe rồi. Chúng ta đang gặp nguy hiểm!
Dượng lấy điện thoại gọi về cục cảnh sát, nhưng ở đây không có sóng. Bực tức quăng điên thoại về phía sau. Chiếc xe kia vẫn không chậm lại, ngày một nhanh tiến về phía họ. Dì Cha Rim phát hoảng, tay run run bám chặt thành ghế. Dượng đưa tay nắm tay dì để dì bình tĩnh, thực chất dượng cũng lo ngại. Có thể hai người họ không thể qua ngày hôm nay. Bên dưới là vực thẳm, bên kia lại là vách núi. Chiếc xe lại mất thắng, chỉ cần một lực nhẹ làm thay đổi hướng của xe, ngay lập tức tính mạng hai người họ sẽ không thể giữ.
Mà ý đồ của chiếc xe kia lại là điều đó.
- Cha Rim em hãy bình tĩnh, nghe anh nói. Chúng ta sẽ an toàn khi qua hết đoạn đường này, xe cũng sắp hết nhiên liệu rồi, một tí nữa thôi nó sẽ dừng lại. Em hãy bình tĩnh có biết không? – Dượng nắm chặt tay dì Cha Rim
- Kyu Joong, em…em…
- Được rồi, mọi việc sẽ ổn. Nào, hít sâu vào rồi thở ra. Bình tĩnh, có anh ở đây!
Dượng càng nói dì càng khóc lớn, dì sợ chết bởi vì họ chưa kết hôn, chưa chính thức là vợ chồng. Cứ cho là sẽ cùng nhau chết ở đây, nhưng chết thế này ai cũng phải sợ. Có lẽ dự cảm buổi sáng là nói đến việc này. Còn có Ca Mi, con bé sẽ thế nào nếu dì chết. Nơi đất khách quê người, giới showbiz cạm bẫy, Ca Mi không thể sống sót.
- Nếu chúng ta chết, Song Mi sẽ như thế nào?
- Anh tin con bé sẽ sống tốt. Tính cách của nó rất mạnh mẽ, Cha Rim anh lo nhất là em. Em đừng lo, chúng ta cùng nhau chết, trở thành vợ chồng sẽ không cô đơn nữa! Đeo nhẫn vào em và anh chính thức là vợ chồng. – Dượng chỉnh chế độ tự chạy, tự tay đeo nhẫn cho dì. Chiếc nhẫn này luôn nằm trong túi áo, dượng hi vọng sớm đeo cho cô dâu. Lúc này lại hữu ích
Dượng chồm đến hôn dì, khi hai đôi môi chạm nhau mọi thứ đều không còn đáng sợ. Dì khóc làm nụ hôn mặn chát, dượng dù cười nhưng quăn thắt ở trong tim. Làm đàn ông bất lực nhất là không thể bảo vệ được người phụ nữ mình yêu, khiến họ vì chính mình mà khóc. Tình yêu là một thứ gì đó rất xa vời với những người không hay mơ mộng, thực chất nó rất gần, chỉ cần mỉm cười đón nhận bạn đã thấy tình yêu. Dì và dượng cũng thế, dì bị giật túi xách. Phải lên cục cảnh sát báo án, nhưng lúc này mọi người phải họp để phá một vụ án lớn. Dì lại bận rộn nên không thể tiếp tục chờ, lúc dì định bỏ về lại gặp một chú cảnh sát cao cao bên cạnh. Anh ta nhìn dì mà cười, sau đó họ tiến triển. Không hiểu vì sao nụ cười lại có sức mạnh đến vậy. Đôi lúc bạn sẽ thắc mắc vì sao người khác yêu bạn? Là tình yêu thì không có lí do, theo tôi quan điểm đó rất sai lầm. Bởi vì muốn người yêu mình vui nên nói thế. Thực ra là do chính bạn xinh đẹp nên được để mắt đến.
Không ngoài dự đoán, đến khúc cua hẹp nhất chiếc xe phía sau đâm thẳng vào xe của dì và dượng, ngay lập tức phanh mạnh tại chỗ tạo thành một vòng cung chạy về điểm ban đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...