Chap 15
Nghe lời của dì tôi đến KTX Exo để nhận đồ mà dì gửi cho anh Suho khi ở phim trường ( dì và anh cùng quay game show, tình cảm của chúng tôi cũng rất tốt ). Dì còn phải quay ngoại cảnh nên một tuần sau mới trở về, điều đó làm tôi rất vui bởi vì tôi có thể gặp anh Chanyeol của tôi rồi!
Tôi nghĩ quyền lực và sắc đẹp là thứ mà đàn ông rất thích, chỉ cần có hai thứ đó người đàn ông sẽ tự khắc ngã về phía bạn, Nhưng điều này không áp dụng cho những người đàn ông nổi tiếng và Chanyeol là một trong số đó. Đó cũng là lí do mà tôi không buông tha cho anh ấy. Nhớ những ngày đầu tiên khi tôi vào làng giải trí, tôi không hề cực khổ như những điều mà các diễn viên hay chia sẻ trên các chương trình. Mọi thứ điều rất suôn sẻ, bởi vì tôi có dì. Có lẽ bạn đã biết tôi là ai rồi nhỉ?! Không chỉ là Song Chun Ki xinh đẹp, nổi tiếng có rất nhiều fan hâm mộ mà còn là một Shim Song Mi mang rất nhiều thù hận của năm năm trước. Tôi nhìn ra cửa kính xe, Seoul- một đô thị phồn thịnh ẩn chứa rất nhiều điều mà ta không thể tưởng. Tôi bắt đầu nhớ về ngày đó…
Câu chuyện nhỏ của Shim Song Mi năm năm trước
Tôi đã nhắn tin cho dì hi vọng dì sẽ đến đây, tôi không biết đây là đâu nên chỉ có thể nhờ dì tra theo vị trí tin nhắn gửi đến. Rất nhanh sau đó dì đã đến, mùi hương quen thuộc của dì làm tôi an tâm hơn rất nhiều. Tôi lại chìm vào giấc ngủ.
Một tháng sau đó tôi mới tỉnh dậy, người mà tôi nhìn thấy đầu tiên không phải như phim truyền hình, cũng không phải dì với đôi mắt đẫm lệ. Mà là cảnh sát. Họ gọi bác sĩ đến để xem tình trạng của tôi rồi bắt đầu điều tra đủ thứ. Họ hỏi tôi có nhớ khuôn mặt của những người kia hay không? Có ai là nạn nhân giống tôi hay không? Có gây thù với ai hay không?... Câu trả lời là không, chỉ duy nhất có gây thù với ai hay không, tôi nói là Kim Taeyeon nhưng những người kia nhắm đến người khác còn tôi là tự nguyện ra tay nghĩa hiệp. Sau đó họ không đến tìm tôi nữa, tôi cũng được dì chuyển sang Mỹ để điều trị ba mẹ tôi không hề hay biết gì cả. Có lần mẹ tôi gọi sang nói với tôi về thăm, mẹ rất nhớ con. Tôi chỉ nói với mẹ rằng, máy bay dạo này hay bị rớt, tàu hay bị chìm để bảo vệ tính mạng…. con không về được! Sau đó bà chỉ cười và nói: “Tao giỡn với mày thôi, ở bên đó luôn đi về đây tốn tiền mua vé, tiền gạo, tiền taxi này nọ nữa” ngày đó hai mẹ con tám tới sáng, qua ngày hôm sau tôi lên bàn mỗ chuẩn bị phẫu thuật.
Bác sĩ nói với dì là khuôn mặt tôi bị thương rất nặng, lại không sớm xử lí. Đất cát bị dính vào đấy là nguyên nhân dẫn đến hoại tử cho tế bào nên việc điều trị phải mất hai năm, chưa kể một năm phải đến kiểm tra hai lần. Mà việc phẫu thuật thẩm mĩ là cải tạo hoàn toàn, riêng đôi tay không thể điều trị . Tôi nghe dì nói lại như thế trong lòng rất sợ hãi, dì nói với tôi không cần lo tiền bạc cứ an tâm mà điều trị. Tôi lại nói sợ người ta làm tôi đẹp quá ba mẹ không nhận ra tôi. Nghe tôi nói câu đó dì bật khóc
Hai năm, khoảng thời gian không quá dài đối vời người bình thường. Nhưng nó lại vô tận đối với người nằm trong bệnh viện. Tôi chịu biết bao nhiêu đau đớn, hàng nghìn mũi kim và nhát dao cứa vào cơ thể. Cứ mỗi lần thuốc tê hết tôi lại như một con quỷ dữ mà gào thét, đau đớn chưa bao giờ có. Những lần như thế tôi lại tìm động lực để chịu đựng, câu nói của Chanyeol năm đó vẫn vang dội trong đầu…
- “Nếu cô có thể bình an vượt qua, chúng ta... Hẹn hò... Nhé?!”
…
Câu nói đó làm tôi cố gắng vượt qua đau đớn. Cho dù anh có nhớ đến tôi hay không, chỉ cần tôi vượt qua sẽ trở về tìm anh ấy. Tôi sẽ không vào showbiz mà mở trang trại bò sữa, còn anh… anh có thể theo đuổi ước mơ của mình hay cùng tôi chăn nuôi… bao nhiêu suy nghĩ cứ thế mà lấn át nổi đau…
Hai năm điều trị kết thúc
Ngày tháo băng tôi đã không thể tin vào mắt mình. Cô gái trong gương rất xinh đẹp, sắc xảo. Cô gái ấy có khuôn mặt hoàn hảo vô cùng. Nhưng đôi tay của cô ấy, mãi mãi không thể cầm viết. Shim Song Mi, đã không tầm thường nữa rồi
Tôi giục dì nhanh về nước, tôi muốn đến trước mặt Chanyeol... à không! Không chỉ Chanyeol mà còn là những người trước kia nữa, tôi muốn họ phải ngạc nhiên với nhan sắc này. Tôi háo hức chờ ngày đó. Không hiểu sao tôi lại yêu Chanyeol chỉ sau một ngày gặp gỡ, Có lẽ… không phải yêu sau ngày đó, mà là hai năm câu nói của anh làm tôi yêu.
Ngày đặt chân về Hàn Quốc, tôi đã ngay lập tức mà bắt xe đến KTX Exo. Mọi thứ vẫn như vậy, không hề thay đổi, nhưng trước KTX đã trồng một cây anh đào. Tôi không quan sát nhiều mà chạy lên tầng 12. Niềm vui đã đến vạn phần, còn hi vọng tên đen và tên móm bất ngờ vì tôi không còn béo nữa. Nhưng…trước mắt tôi… Sunny cùng Chanyeol âu yếm trước lối thoát hiểm, anh dịu dàng vén tóc cho chị ấy, cùng chị ấy ôm nhau. Tôi bỗng nhớ đến đêm đó, anh thống khổ mà lếch trên nền sàn với đôi chân đẫm máu… anh gục vào vai tôi yếu đuối mà khóc…
- -“Nếu cô có thể bình an vượt qua, chúng ta... Hẹn hò... Nhé?!”
Câu nói đó… đã trở thành nhát dao sắc nhọn đâm trúng phổi. Không thể thở…
Ngày đó mưa rất to, tôi không vô vọng dầm mưa như trong phim vẫn hay làm. Tôi ngồi bên cây anh đào, nhìn về căn phòng năm đó tôi đã đặt chân vào. Cùng Tao hyung tự kỉ, nhìn tên móm và Luhan xinh đẹp vật nhau dưới sàn, còn có rất nhiều thứ.
Có người đã che ô cho tôi, dù ngồi dưới cây anh đào này sẽ không ướt cho lắm. Nhưng chiếc ô này, đã làm tôi ướt đẫm. Tôi bắt đầu khóc… rất lâu. Người kia vẫn không rời đi, vẫn che ô cho tôi. Tôi ngước nhìn người đó, Chanyeol… anh đã một lần nữa cho tôi hi vọng. Tôi sẽ không vì câu nói năm nào mà chờ hạnh phúc tự đến, tôi sẽ chủ động mà kéo hạnh phúc về với tôi.
Ngày hôm sau tôi về đến nhà, dì nói với tôi sự việc năm đó không đơn giản là anti fan, mà có người bày mưu hại Chanyeol nhưng tôi tình cờ xuất hiện nên tôi đã trở thành nạn nhân. Mà nguyên nhân là sợ bạn trai mình bị cướp mất. Kẻ ngu mới nghĩ thế. Điều không tưởng kẻ bày mưu là Taeyeon còn người sai khiến là Sunny, nhóm người thực hiện lại là fan của SNSD điều tồi tệ hơn chính là anti fan Exo. Những người đó lại là con của gia đình vọng tộc nên không ai truy cứu, dượng tương lai của tôi vì bất mãn nên đã âm thầm điều tra.
Tôi muốn họ phải trả giá, trả cho họ những gì mà tôi chịu đựng trong hai năm qua, lấy lại hạnh phúc vốn thuộc về tôi.
Tôi xin dì giúp tôi nhanh vào showbiz, một năm để tham gia những đoàn kịch nhỏ. Hai năm sau đó tôi bắt đầu sự nghiệp và thành công như hôm nay.
Bây giờ là lúc để tôi trả thù!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...