First Love - Taekook

Jungkook đi làm về đến nhà lại trườn dài, chưa vội tắm rửa. Trời hôm nay cứ lành lạnh cũng khiến cậu cảm thấy lười quá đi mất.

Cũng vẫn là cái sofa đó, Jungkook thở dài một hơi, nằm im thin thít, mắt dán lên trần nhà, trong đầu chạy mãi những chuyện xảy ra một tháng qua cứ như một cuốn phim.

Kể từ cái ngày thất nghiệp hôm ấy tới nay, cũng mới hơn một tháng, lẻ thêm mấy ngày.

Vậy mà, biết bao nhiêu chuyện đến với cậu rồi.

Thoạt nghĩ, mọi chuyện đến với Jungkook nhanh như một cơn gió vậy, nhanh đến nỗi chính cậu cũng chẳng kịp nhìn lại. Mới tháng trước còn tò tò theo anh Jin đi xin việc, rụt người thấp cổ khi thấy cái sự đồ sộ của cái nơi cậu sẽ đặt chân vào để kiếm sống. Lần đầu gặp Taehyung chưa gì đã ngã đổ người ta đến chết. Rồi lần đầu đi bar cũng là lần đầu biết cảm giác ghen tuông là như thế nào. Lần đầu biết thương biết nhớ cũng là lần đầu biết cảm giác tổn thương nó khó chịu ra làm sao. Vậy mà tròn đầy một tháng, bao nhiêu lần đầu của cậu đều gửi hết vào người ta rồi. Kể cả bản thân cậu.

Mới có một tháng, mà cuộc sống của Jungkook như xáo trộn hết cả lên. Đùng phát thất nghiệp, thoắt cái lại được nhận vào công ty lớn. Đoàng một cú sấm đánh trên đầu khi trúng tiếng sét ái tình với người ta. Rồi qua một đêm đã bị ai kia nuốt chửng. Xong lại bệnh đến không tự đi nổi, trở lại công ty làm ngày đầu của tháng thứ hai đã đột nhiên được thăng chức. Đúng là, đời người lên tiên mấy hồi đâu. Cậu còn không dám tin vào bản thân mình đã từng trải qua mấy điều đó. Jeon Jungkook bây giờ tiền không nhiều, nhưng nói trắng ra là cũng không thiếu, đủ lo đủ chơi đủ thảnh thơi cuộc sống cậu. Qua một buổi chiều lại trở thành phó phòng sáng tạo của N&J. Nhưng mà, ông trời không cho không ai cái gì. Jungkook khéo lo xa, nghĩ trăm bề cứ sợ bản thân sẽ phải còn gặp nhiều rắc rối.

Mà thêm chuyện, Kim Taehyung bỗng dưng khác lạ, cậu có cố tình lơ đi thì cũng nhìn ra. Tự dưng lại tử tế với cậu một cách bất thường, đưa đi đón về ân cần chu đáo. Nếu là lúc trước thì cậu sẽ không nghĩ gì, tình nguyện sà vào lòng con người này để được chăm bẵm. Nhưng bây giờ thì khác rồi, Jungkook đã nói từ bỏ là sẽ từ bỏ. Cậu sợ mọi thứ là nhất thời, sợ cái cảm giác khóc nghẹn cả nước mắt lắm. Mà Jungkook ghét nhất là để bản thân phải khóc. Một lần thôi đã là quá đủ với cậu rồi.

Bây giờ Kim Taehyung càng ân cần, cậu lại càng muốn lánh đi. Sợ phải vướng phải cảm giác ban đầu ấy lần nữa. Mà cũng không còn tơ lòng để mà lụi tàn nữa đâu. Tâm tư cũng đủ vướng bận nhiều rồi. Taehyung càng tiến thì Jungkook càng lùi thôi.

Nhưng mà, nói đi rồi cũng phải nói lại. Jeon Jungkook thật sự là vẫn chưa dứt được ra khỏi anh. Mà có muốn dứt cũng khó, hôm nào cũng gặp, Taehyung lại còn ôn nhu, Jungkook có muốn hằn học thêm thì cậu cũng không nỡ. Lúc đầu thấy người ta, bị người ta lạnh nhạt còn mắng cho mà vẫn lon ton chạy theo. Bây giờ khác, người ta đổi tâm đổi tính tò tò theo từng nơi từng chỗ. Jungkook thật khó xử phát chết.


Kim Taehyung thật sự biết cách khiến Jungkook rối bời. Cậu trước giờ luôn là người điềm tĩnh và thấu đáo trong mọi chuyện, giỏi luôn cả việc kiềm chế cảm xúc. Vậy mà chỉ cần là Taehyung đứng trước mắt, mấy việc Jungkook giỏi cũng tự dưng vụng về biết bao nhiêu.

Taehyung yêu cậu rồi, anh cảm nhận được. Riêng Jungkook, cậu chỉ muốn tìm cách phủ nhận mọi thứ thôi.

Phủ nhận luôn cả việc, cậu đang càng ngày càng si tình hơn.

Cậu yêu người ta trước, cũng là muốn từ bỏ người ta trước. Nhưng cái cảm giác lý trí và tâm can cứ mâu thuẫn khiến cậu rối bời hết cả lên. Jungkook không muốn yêu nữa, nhưng thâm tâm cậu nó bảo nó cần Taehyung.

Nếu Taehyung cứ tiếp tục, Jungkook không sớm thì muộn, khả năng kháng cự của cậu sẽ trở về con số 0 tròn trĩnh mất thôi.

Cậu cứ nghĩ, nghĩ, nghĩ, nghĩ mãi. Càng nghĩ lại càng thấy rối bời.

Thôi thì, lơ được chừng nào lại hay chừng đó.

Cậu thở dài, bật ngồi dậy sau một hồi bâng quơ, chưa kịp nhấc mông đứng lên thì cái điện thoại trên bàn đã kéo cậu ngồi lại, một dòng tin nhắn vừa gửi đến.

Đáng ghét.

Cái tên danh bạ cậu đổi từ hôm nọ. Định để vài ba hôm cho bỏ tức rồi sẽ sửa lại cho đàng hoàng hơn. Vậy mà đến bây giờ vẫn còn y nguyên như hiện trạng ban đầu.

Mà, sửa làm gì, con người đó đáng ghét thiệt chứ bộ.

Cứ khiến Jungkook nghĩ mãi. Mai mốt tóc cậu mà bạc sớm thì tìm Kim Taehyung bắt đền.

Mà, con người kia hơn 9 giờ còn nhắn tin cho người ta, làm gì cơ chứ.

Nếu là lúc trước thì chắc ăn giờ này anh nhắn tin cho cậu cũng chỉ là công việc thôi, nhưng bây giờ thì khác rồi.

Một dòng tin nhắn nũng nịu rủ con người ta gần 10 giờ tối đi ăn thịt nướng.


Jungkook đi làm về từ nãy giờ vẫn chưa kịp tắm chưa ăn gì, bụng cũng bắt đầu kêu rồi. Vừa định lên phòng tắm xong rồi sẽ ra ngoài ăn tối, vậy mà giờ Taehyung nhắn tin rủ đi ăn, à không phải, nài nỉ luôn mới đúng, khác gì gãi ngay chỗ ngứa của Jungkook đâu.

Nhưng mà, Jungkook đã tự dặn lòng là phải lánh Taehyung đi rồi.

Niệm chú trong đầu 7749 lần là cậu không được đồng ý, vậy mà tay nhấn một chữ "ok" bấm gửi ngay qua cho người kia.

Ừ thì ngoài Taehyung ra, đồ ăn cũng là một thứ khiến công lực kháng cự của Jungkook trở về con số âm âm âm vô cực.

Kim Taehyung đọc tin nhắn mà nhảy tưng tưng trên giường. Cún Tanie đang ngủ ngon cũng bị giật mình theo. Cứ nẩy lên theo từng cú nhảy của ba nó mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nó ở nhà này, được chăm bẵm cưng chiều đến từng cọng lông. Vậy chứ cũng mệt mỏi với ba nó lắm.

Cô chú ơi, Tanie cảm thấy bị stress nặng. Có thể nào cho bé xin miếng chúc chích hông.

Taehyung vừa đọc xong tin nhắn là quăng điện thoại bay ngay vào phòng tắm. Bình thường đi tắm thì tới tận một tiếng mấy đồng hồ, vậy mà hôm nay chưa tới 10 phút đã chui tọt ra ngoài. Vớ lẹ điện thoại và chìa khoá xe trên bàn, trước khi ra khỏi phòng cũng không quên hôn chào tạm biệt Yeontan một cái.

Xí, Tanie không thèm cái hôn dối trá đó của ba.

Jungkook ở đây vừa lên phòng tắm rửa, quần áo thay ra chưa kịp xỏ hết ống quần đã nghe tiếng còi xe inh ỏi phía dưới nhà.

Lại là cái nết bấm kèn xe như chạy nợ của Taehyung. Jungkook thiệt giận xanh người, muốn đi xuống nhà tạt cho chiếc dép vào mặt ghê. Mà đợi cậu mặc xong cái quần đã.


"10 giờ đêm rồi mà rồ ga bóp còi inh ỏi. Anh có tin hàng xóm thả chó ra cắn anh thiệt hông?"

Taehyung cười xuề xoà, như chợt nhớ ra đám chó thây to như cột đình ban sáng mà biết đường tắt máy xe ngưng bóp còi đi.

"Tại anh sợ em ngủ quên"

"Cũng định cho anh leo cây rồi đó"

Jungkook đanh đá lườm người ta một cái, vừa lúc cái bụng đói réo ầm lên. Taehyung cười cười, mở cửa xe cho người ta vào rồi thắt dây an toàn lại cho cậu.

"Tui tự làm được"

Anh gật đầu mấy cái, buông ra để Jungkook tự gài dây cho mình. Chân rồ ga phóng xe như bay ra khỏi con hẻm nhỏ. May là trước đó Jungkook kịp đóng lại cái dây an toàn rồi, chứ mà không chắc cậu xuyên thủng cả ghế bay tuột ra phía sau mất tiêu với cái tốc độ đạp ga như ma đuổi của Taehyung.

Jungkook ngồi trong xe anh chỉ biết bám trụ, cậu nín thở cứ như sắp chết tới nơi. Trong đầu như một cuốn lập trình, soạn lại một sớ công việc coi còn cái gì trên đời này mà Jungkook chưa kịp làm không.

Chứ cái nết chạy xe của Taehyung thấy mà hoảng. Phóng nhanh vượt ẩu, lạng lách cứ như ninja làng lá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận