Trans :tranngocbicstrong24
Edit : Wallace0708
Brenna đột ngột bị đánh thức dậy khi Yarmille đột nhiên vào trong phòng. “Dậy đi! Dậy đi, cô gái, trước khi cậu ấy trở về và thấy rằng cô vẫn đang ở trên giường.”
Brenna ngẩng đầu dậy và nhận ra rằng Garrick đã không còn ở bên cạnh cô. Sau đó cô nhìn vào người phụ nữ với gương mặt cứng rắn, nghiêm khắc đang đứng cạnh giường và bắn cho cô một cái nhìn khinh miệt. Cô lấy làm ngạc nhiên là người phụ nữ này sẽ làm gì nếu cô tấn công bà ta. Có lẽ là chạy đến la hét với ông chủ của bà ta, và cô sẽ bị phán xử một cách xứng đáng – để học được rằng trong bất cứ trường hợp nào cô cần cẩn thận trọng đối với anh ta.
“Nhanh lên, cô gái, và mặc quần áo của cô vào,” Yarmille tiếp tục và ném cho Brenna chiếc áo sơ mi len thô ráp. “Garrick không muốn cô ở trong phòng của cậu ấy. Chắc chắn rằng cậu ấy không hài lòng tất cả mọi thứ ở cô.Ta chẳng nghi ngờ gì về điều này với cái nhìn xấu xa của cô.”
Brenna quẳng cho bà ta một cái nhìn sắc nhọn nhưng cô không nói gì. Cô đã quyết định tiếp tục giả vờ không hiểu ngôn ngữ của họ nếu họ nói chuyện trong lúc cô có mặt, cô cho rằng nếu họ nghĩ cô không thể hiểu họ, cô có thể thu thập được những thông tin có ích. Để làm được như vậy thật là khó, khi mà đôi môi cô luôn sẵn sàng ngắt lời của người phụ nữ kia bất cứ lúc nào, nhưng cô sẽ cố gắng. Yarmille bắt đầu đi về phía cửa và ra hiệu cho Brenna đi theo.
m thanh của cuộc chè chén vọng cả lên trên từ tầng thấp nhất đúng lúc họ đi lên cầu thang, sau đó vào trong một căn phòng nhỏ ở phía bên kia. Khi Yarmille thắp vài cốc dầu cá voi cho sáng, Brenna thấy rằng cô đã ở trong phòng may vá, nơi kiểu dáng của tất cả mọi quần áo được làm.
Căn phòng này không khác biệt là mấy so với căn phòng may vá ở nhà cô, mặc dù Brenna không bao giờ dành thời gian ở đó. Ánh mắt tò mò của cô dẫn đến những cuộn chỉ nặng với miếng đá giặt, một tấm thảm to đã được làm xong, những chiếc bàn gỗ dành cho việc dệt những dải ruy - băng, những chiếc lược có răng cưa dài và những chiếc kéo lớn. Những miếng da thú được chất thành đống cao ở một góc, và thuốc nhuộm được đặt ở trên giá. Đây là căn phòng của một phụ nữ, và Brenna cảm thấy hoàn toàn bối rối.
“Garrick theo lời cha của cậu ấy và để cô ở đây, nhưng cậu ấy cương quyết rằng cô phải ở căn phòng này và không được rời khỏi đây,” Yarmille nói, làm dấu hiệu để giải thích những lời bà đã nói.
“ Tôi có rất nhiều việc phải làm để chuẩn bị cho bữa tiệc, nên tôi không thể ở lại để canh chừng cô. Đây.” Bà đi qua một cái bàn lớn ở góc phòng, trên đó đặt một tấm thảm thô, mới hoàn thành một nửa. Bà đã chỉ ra rõ ràng rằng Brenna phải hoàn thành nốt tấm thảm, “Nó sẽ giữ cho cô bận rộn.”
“Nó sẽ mục ruỗng với đường chỉ trước khi tôi chạm vào nó,” Brenna tự nói với chính mình, một nụ cười uốn cong trên đôi môi mềm mại của cô.
“Tốt, tốt,” Yarmille nói và thầm cười. “Garrick dường như nghĩ rằng cô sẽ mang lại phiền toái cho tôi, nhưng tôi nghĩ là không. Cô sẽ làm bản thân mình có ích, và mọi thứ sẽ tốt thôi.” Bà quay đi, sau đó thêm vào một cách nghiêm khắc:
“Cô ở lại đây - ở- đây.” Sau đó bà ta bỏ đi, đóng cánh cửa lại sau lưng mình.
Brenna nhìn đe dọa vào chiếc thảm to lù lù, sau đó khinh khỉnh nói, “Hừm!Nếu bà nghĩ bà sẽ bắt buộc được tôi làm công việc của phụ nữ , mụ phù thủy già sẽ có nhiều vấn đề hơn bà ta nghĩ”
Brenna tìm kiếm vu vơ xung quanh căn phòng. Cô tìm thấy vài mảnh dây da rộng và kết chúng lại với nhau tạo thành một chiếc dây lưng đơn giản cho bản thân cô.Sau đó cô tết tóc cô lại thành một bím dài, để rơi xuống hông cô, và bện nó lại với một sợi dây da mỏng để giữ nó tại chỗ.
Những âm thanh vọng tới từ tầng thấp nhất làm cô nhớ về nhà của mình, khi cha cô tiếp đãi khách khứa. Điều đó gợi lại nỗi đau buồn của cô. Cho đến giờ, sự tức giận và thất bại đã được cô chôn sâu. Hình ảnh về cái chết của cha cô và quang cảnh đẫm máu mà cô đã chứng kiến ở nhà chỉ làm tăng thêm sự sỉ nhục của cô.
“Cha ơi, cha là một người khờ dại,” Cô thì thầm. “Cha đã kéo chúng đến với chúng ta bằng chính lời đề nghị của mình. Cha tìm kiếm cách để bảo vệ chúng ta, nhưng thay vào đó cha lại hủy hoại tất cả.”
Brenna sẽ không khóc lần nữa. Cô sẽ giấu nỗi đau buồn của cô sâu bên trong, nhưng cô sẽ không kêu than về nó, bởi vì cô có những thứ khác để choán lấy những suy nghĩ của cô.
Cô kiên quyết quyết định rằng cô có thể không ở đây. Bằng cách này hay cách khác cô phải tìm cách để rời khỏi mảnh đất hoang vắng này và quay trở về quê hương cô. Cô sẽ cần có thời gian để nghiên cứu con đường của vùng này, và để tìm ra một cách để trốn thoát. Cô hy vọng về sự trả thù cũng vậy, và sẽ nhiều hơn vừa ý nếu cô có thể hoàn thành được cả hai việc.
Những suy nghĩa của cô miễn cưỡng quay trở lại với tên Viking. Garrick Haardrad là một sự khó xử. Anh ta không phải là một phần trong trò dối trá với người của cô, còn nữa anh ta là mối đe dọa lớn nhất đối với cô. Trong tâm trí của anh ta, anh ta là chủ nhân của cô và có thể xử sự với cô như anh ta thích. Anh ta sẽ khám phá ra, rằng cô sẽ không cho phép điều đó.
Người đàn ông cao và rắn rỏi đó không nhìn cô với sự ham muốn, và chính điều đó, mặc dù một chút bối rối, lại là một điều may mắn. Brenna biết anh ta mong chờ cô làm bản thân cô hữu dụng. Giá mà cô có thể nghĩ về một vài việc cô sẽ làm, cô sẽ không khó khăn gì trong khoảng thời gian cô ở đây, và điều đó sẽ mang lại cho cô thời gian cô cần. Nhưng có cái gì ở đây để cho cô làm chứ?
Brenna nhẹ nhàng mở cửa. Cô giả thiết rằng nếu cô bỏ đi khỏi phòng khâu vá, cô sẽ chịu sự tức giận của Yarmille. Nhưng sau đó, cô có thể luôn luôn lấy cớ là không biết, nói rằng cô không hiểu những chỉ dẫn của Yarmille.
Những âm thanh từ tầng dưới cùng ngày càng to hơn. Cô tự hỏi nếu Garrick quay lại bây giờ. Nếu như Alselm ở đây, cô sẽ rất thỏa mãn khi được tiêu diệt ông ta, giống như ông ta đã tiêu diệt những người của cô. Fergus đáng thương và Wyndham, Dunstan, người đã miễn cưỡng chiến đấu; và Alane thân yêu, dịu dàng, người đã giống như một người mẹ của Brenna – tất cả đã chết. Không bởi bàn tay của Anselm, dĩ nhiên, bởi vì ông ta đứng ở đại sảnh đi vào và chỉ quan sát trận chiến đẫm máu, nhưng dù sao ông ta phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa, chính ông ta, kẻ đã chặt đứt thanh kiếm quý giá của cô làm đôi, khiến cho cô không nơi nương tựa lần đầu tiên trong cuộc sống tuổi trẻ của cô .Đúng vậy, Anselm phải chết .Cô sẽ tìm ra cách.
Brenna bước vào trong hành lang rộng và đóng cửa lại bởi vì sẽ không ai biết cô đã rời phòng. Phía cuối lối đi là cánh cửa khác để mở ra bên ngoài, và cô hướng về con đường đó. Ánh mắt cô nhìn chăm chú những căn nhà ở phía dưới, nhưng không ai ở xung quanh.
Cô có thể trông thấy ánh sáng xanh chói lòa của đại dương phía xa; một mặt nạ kim cương dường như được chiếu sáng mờ mờ trên bề mặt của nó. Bên trái là vịnh Fio và những đồng cỏ trải dài từ phía bờ đối diện. Xuống phía dưới con dốc về bên phải là những cánh đồng và rừng; những ngôi nhà nhỏ thỉnh thoảng nằm rải rác khắp nơi.
Brenna cân nhắc đi xuống vịnh Fio để nhìn xem nếu có 1 con thuyền đậu ở đó. Cô chắc chắn rằng cần 1 chiếc thuyền khi cô sẵn sàng rời khỏi đây, nhưng làm thế nào cô có thể lái thuyền một mình? Có lẽ cô có thể dấu mình trên một chiếc thuyền khi nó dời đi để tấn công quê hương cô. Điều đó sẽ không thể cho tới mùa xuân.Cô có thể chờ lâu thế không?
Cô đi xuống cầu thang và lẹ bước đến những căn nhà nhỏ phía sau ngôi nhà đá lớn. Đôi tai cô nghe thấy tiếng kêu của động vật, và cô đi vào một căn nhà với những cánh cửa mở rộng. Đó là một chuồng ngựa, với 4 con ngựa đẹp bên trong.
Brenna cảm thấy vui mừng. Một con ngựa đực giống lông đen đẹp lộng lẫy bắt được ánh mắt của cô và đến bên nó, đột nhiên cô thở hổn hển trong sự hoảng sợ khi cô trông thấy một người đàn ông lớn tuổi đang cọ rửa bên dưới con vật. Người đàn ông lớn tuổi đứng thẳng lên, rên rỉ, một tay ấn chặt vào lưng.Một bộ râu rậm rạp che phủ gương mặt ông.Nó có rất nhiều với những vạch màu xám, như là màu cát.Đôi mắt màu nâu dịu dàng nhìn cô chăm chú.
“Và cô có thể là ai, cô gái?”ông hỏi cô với ngôn ngữ của cô.
“Brenna, Brenna Carmarham.Ông làm việc ở đây ư?” Cô hỏi trong khi cô đưa 1 tay ra dịu dàng cho con ngựa ngửi.
“Vâng, gần 40 năm rồi tôi chăm sóc những con ngựa,” ông đáp.
“Không có ai giúp ông ư?”
Ông lắc đầu. “không từ khi chủ nhân đưa hầu hết những người chúng tôi đi bán khi ông ấy lái thuyền về phía đông. Cậu ấy bỏ tôi lại khi tôi trở lên quá già để đưa ra một cái giá tốt.”
“Ông nói về Garrick, tên Viking đó?” Cô hỏi. “Anh ta là người ông gọi là chủ nhân?”
“Vâng. Cậu ấy là một chàng trai tốt. Tôi đã phục vụ cho ông nội của cậu ấy trước cậu ấy,” người đàn ông lớn tuổi nói với sự hãnh diện.
“Làm thế nào ông có thể nói người đàn ông sở hữu ông tử tế?” Cô hỏi.
“Tôi được đối xử tốt, cô gái ạ. Garrick là một người trẻ tuổi tràn đầy tham vọng đang cố gắng làm theo cách của cậu ấy một cách vội vã, nhưng cậu ấy là ông chủ luôn đối xử công bằng với tất cả chúng tôi.”
Brenna không cố đeo đuổi chủ đề. “ Ở đây chỉ có những con ngựa này thôi à?”
“Không, có một nửa tá ở ngoài đồng cỏ.Và 3 con khác đã được bạn của Garrick mượn, những người đã đồng hành với cậu ấy và đã đi để đón gia đình của họ đến bữa tiệc. Những con ở đây,” ông chỉ về phía những con ngựa khác trong chuồng, “Chúng thuộc về Anselm Haardrad, ông ấy vừa đến cùng với gia đình của ông ấy. “Ông chà xát hai bên hông con ngựa giống.” Tôi chưa từng thấy con ngựa nào tốt hơn con này.”
“Đúng vậy,” Cô vui vẻ đồng ý. Cô nhìn với ánh mắt khao khát vào con vật bóng mượt. Người đàn ông dịu dàng chà lưng của con ngựa. Có thể thấy rõ rằng con ngựa vừa trải qua một hành trình dài.
“Chủ nhân đã đưa nó về cùng với cậu ấy. Cậu ấy đã tìm thấy nó ở Hedeby, cậu ấy nói vậy.Chắc chắn cậu đã bỏ ra một số tiền lớn dành cho những con vật này.”
Brenna gật đầu, nhưng những suy nghĩa của cô không thể rời khỏi con chiến mã tuyệt đẹp. Bởi vì Garrick đang ở trong nhà, và Anselm cùng với anh. Không nghi ngờ gì anh trai anh ta cũng có ở đây, đó là tên con hoang thô lỗ, kẻ đã thách thức để cô mất mặt trước tất cả mọi người.
Cô cau mày , Brenna đi đến cánh cửa chuồng ngựa và nhìn chằm chằm lo lắng về phía ngôi nhà đá. Liệu cô có bao nhiêu thời gian? Anh ta đã tìm kiếm cô chăng, hoặc anh ta sẽ thậm chí bực mình, hay nghĩ rằng cô đã trốn kĩ trong phòng may vá chăng? Và tại sao anh phải cố gắng tìm cô ? Anh ta đã cho thấy rằng anh không hề thích cô, rằng cô chỉ là một mối phiền toái của anh. Thậm chí Yarmille đã nói rằng cô không làm vui lòng Garrick.
Brenna thích nó theo cách này hơn. Cô cần phải tránh xa anh ta theo cách này và không để Garrickchú ý đến bản thân cô.
Cô đi ra phía sau. “Họ gọi ông là gì ?”, cô hỏi người đàn ông lớn tuổi, người vẫn đang chải lông con ngựa với một sự quan tâm dịu dàng.
“Erin McCay.”
“Tuyệt, Erin, ông có biết cô gái tên Janie không?” Cô hỏi, mỉm cười ấm ấp.
“Tôi biết. Một cô gái xinh đẹp,Janie.”
“Bây giờ tôi có thể tìm thấy cô ấy ở đâu? Cô đã chăm sóc tôi khi tôi bị giam giữ, nhưng tôi đã tỏ ra khiếm nhã và cần phải xin lỗi cô ấy.”
“Cô bị giam giữ ư? ”Ông nhìn cô tò mò. “Vậy! Cô là người mà mọi người đã bán tán về,Garrick – “
“Đúng vậy!” Brenna cắt lời ông cụt lủn, dừng ông lại trước khi ông nói những lời cô ghét cay ghét đắng.
“Và họ đã thả cô?” Cô gật đầu. “Họ đã. Bây giờ, Jane đang ở đâu vậy?”
“Cô gái đó ở căn nhà lớn. Cô ấy sẽ bận rộn cả ngày và cả đêm, để phục vụ cho bữa tiệc.’
Brenna cau mày. “Bữa tiệc sẽ kéo dài bao lâu?
Erin mỉm cười tử tế. “ Nó có thể kéo dài sau nhiều ngày.”
“Gì cơ?”
Ông cười khúc khích. “Đúng vậy. Có nhiều thứ để kỉ niệm. Chủ nhân trở về là một người đàn ông giàu có, và đoàn tụ gia đình một lần nữa.Thật sự là có rất nhiều thứ để kỉ niệm.”
Một cái nhìn phẫn nộ biểu hiện qua nét mặt cô. Cô tự hỏi rằng tại sao Garrick không muốn gặp cô?
“Có thể tôi sẽ giúp ông,Erin?” Cô đột nhiên nói.
“Không được, đây là công vệc của đàn ông.”
“ Với sự cho phép của Garrick, để tôi làm việc với ông ở đây trong chuồng ngựa ?”
Ông nhướn một bên lông mày. “Cô biết về ngựa ư?”
“Đúng vậy,” cô nhe răng cười,”Cũng như ông, tôi sẽ đánh cuộc. “Cô im lặng một lúc; sau đó bằng một giọng nói dịu dàng cô tiếp tục, “Tôi đã cưỡi ngựa mỗi ngày khi tôi sống ở nhà cha tôi – ra ngoài băng qua các cánh đồng của chúng tôi, trên dòng suối và nhữung bức tường đá và vào trong cánh rừng. Làm thế tôi cảm thấy tự do… sau đó.”
Cô dừng lại, và một cái nhìn buồn bã lướt qua gương mặt cô. Cô thức tỉnh và nhìn lại về phía Erin “ Nếu tôi làm việc với ông trong chuồng ngựa, ông sẽ cho tôi cưỡi ngựa chứ?”
“Đúng vậy, cô gái yêu quý. Không gì làm vừa lòng tôi hơn. Nhưng tôi phải chắc chắn sự cho phép của chủ nhân. Còn những cái khác tôi không thể.”
“Tôi sẽ nói với anh ấy sau.”
“Cô tốt nhất lên chờ đến khi bữa tiệc kết thúc. Chủ nhân sẽ thêm vào những chiếc cốc của ông ấy lúc này và có thể không nhớ lời thỉnh cầu của cô hoặc câu trả lời của ông ấy.”
Cô muốn điều đó ngay bây giờ, nhưng có lẽ Erin nói đúng.
“Thế cũng được. Tôi sẽ đợi.”
“Và, cô gái yêu quý, tôi đề nghị cô vẫn nên cách xa đại sảnh, khách khứa tất cả đã đến.Điều này sẽ không tốt cho cô nếu cô bị trong thấy.”
Hiếu kì làm ánh mắt cô lấp lánh. Đầu tiên Garrick để lại những hướng dẫn rằng cô phải ở căn phòng nhỏ. Giờ người đàn ông lớn tuổi này lại cảnh báo cô phải tránh xa nơi đó.
“Cái điều gì mà tôi không nên nhìn thấy ư?”
“Brenna, cô gái, cô phải hiểu cô là một thiếu nữ dễ thương. Những người Viking này là nhũng người cường tráng, với con mắt công bằng cho những người hầu như cô. Chủ nhân rộng rãi với những nô lệ của ông ấy. Bạn bè của ông ấy thậm chí không cần sự cho phép để có một trong những cô gái của ông ấy,bởi vì ông vốn nổi tiếng là mến khách.”
“Ông không thể nào đang nói nghiêm túc!” Brenna kinh hòang, thở hổn hển.
“Đó là sự thật, cô gái. Tại một cuộc náo nhiệt đặc biệt, một cô gái khốn khổ đã bị xô ngã trước tất cả ngay trên sàn nhà của đại sảnh.”
Mắt Brenna mở to; chúng tràn đầy sự ghê tởm. “Garrick cho phép nó?”
“Ông ấy đã có thể dừng cuộc vui lại nhưng ông ấy bất tỉnh trên bàn – hoặc bởi vì mọi sự được làm trôi chảy- hoàn toàn không sai sót.”
“Dù sao nó đã xảy ra?”
“Đúng vậy, bởi vậy hãy cẩn thận, cô gái. Tôi không muốn trông thấy sự việc giống như vậy xảy ra với cô.”
“Không phải sợ, Erin.Tôi sẽ không cho phép nó xảy ra với tôi!”
Người đàn ông lớn tuổi lắc đầu nghi ngại trong lúc dõi theo cô đi xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...