Final X

CHAPTER 02

Giấc Mơ – Nỗi Ám Ảnh Quá Khứ Hay Điềm Báo Về Ngày Hội Tụ Gần Kề ?


Đội cứu hỏa cuối cùng cũng đến, ngọn lửa được tắt dần. Năm ấy, người ta vô cùng ngạc nhiên khi bên trong cô nhi viện chẳng còn một ai, sau khi rà soát tìm kiếm thì nhìn thấy hàng chục lũ trẻ nằm lê lết tại công viên gần đó. San San cũng được tìm thấy trong tình trạng bất tỉnh như bao người. Không ai biết chuyện gì xảy ra ngoài San nhưng vì bị sốc tâm lí mà ảnh hưởng đến trí nhớ, con bé gần như quên tất cả.

Ngày hôm sau, vụ cháy được đăng trên mọi phương tiện truyền thông và được điều tra kĩ càng. Thế nhưng, không lâu sau, mọi chuyện lắng xuống và tất cả những nỗ lực điều tra đều đi đến ngõ cụt. Họ tìm thấy bằng chứng là một điếu thuốc và quyết định kết luận vội vàng khi nó chiếm 70% những chứng cứ trong việc điều tra. Thế là một điếu thuốc vì bị gió cuốn vào đống báo cũ được kết luận đã đốt cháy sạch không để lại bất kì thứ gì của cô nhi viện Nam Thành năm ấy.

Những đứa trẻ sau đó đều được chuyển đến cô nhi viện khác trong thành phố hoặc được nhận nuôi.

San San được nhận nuôi.

Mọi người đều bình yên, duy chỉ có một người ra đi: sơ Thúy Hạnh. Lễ mai táng được diễn ra trong sự tiếc nuối vô cùng của mọi người, nhất là bọn trẻ.

San San chỉ dự lễ được một chút thì phải lên đường với mẹ nuôi để đến nơi ở mới, cũng vì thế mà không phải đứa trẻ nào trong cô nhi viện, San đều gặp lại. Nói thật, San San muốn sống ở cô nhi viện – nơi nó xem là nhà – với sơ Thúy Hạnh – người nó xem là mẹ và đã nói chuyện với San trước khi ra đi.

San San mãi không bao giờ quên được hình ảnh sơ Thúy Hạnh dù những gì San còn nhớ là rất ít.

Cứ thế, San San phải rời xa nơi mà nó từng lớn lên vì bây giờ, cô nhi viện Nam Thành lẫn sơ Thúy Hạnh đều không còn trên thế gian này.

Bác Ánh và Duy Minh có đến tang lễ nhưng khi ấy, San San đã ra về. Đúng như cảm giác của Duy Minh vào lần gặp cuối cùng, quả thật, có vẻ như sẽ phải rất lâu sau này, họ mới có thể hội ngộ nhau một lần nữa.

Thời gian trôi qua, mọi thứ dần trôi vào quên lãng nhưng những người trong cuộc mãi không thể quên.


._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

Bảy Năm Sau

Tại : TP. Hồ Chí Minh.

Lửa cháy nơi nơi, nóng rực và thiêu đốt mọi thứ ở mọi nơi mà nó lan ra. San San lạc trong biển lửa, không ngừng gào thét. Bất ngờ, San nhìn xuống chân.

Là bàn tay của sơ Thúy Hạnh !

Sơ Thúy Hạnh nhìn San, gương mặt thấm đẫm nước mắt, những giọt nước mắt cứ vì lửa xung quanh mà cạn khô.

Rồi người con trai ấy xuất hiện, gương mặt hoàn hảo đến từng chi tiết, đẹp tựa như một vị thần nhưng San không trông thấy rõ gương mặt anh ta. Trong không gian yên ắng, người bí ẩn đặt tay lên, khẩu hình miệng chuyển động. Anh ta nói gì đấy, rõ ràng đã nói gì đấy…!

“ AAAA !!!!!!” – San thức dậy, mồ hôi đầm đìa ướt cả trán, vẫn chưa hoàn hồn.

Đã bảy năm trôi qua nhưng San vẫn không quên được. Những kí ức ngày ấy vẫn tràn ngập trong trí, cho dù cố xóa nhòa đến đâu cũng không sao làm được.

Ngồi gập lưng lại, San nhớ về ngày ấy.

Đó là ngày kinh hoàng nhất đời, ngày mà San đã mất đi những gì mà cô bé chín tuổi xem là quan trọng nhất trong cuộc đời.


Đưa tay lên sợi dây chuyền mà sơ Thúy Hạnh đã tặng, San vẫn còn giữ và luôn nhớ về sơ như một người mẹ. Sơ đã ra đi và đó là sự mất mát không thể ngờ trước đối với San, với những đứa trẻ ở cô nhi viện Nam Thành nhưng họ đều biết, sơ sẽ không thích nếu bọn trẻ cứ buồn mãi. Vì thế, họ đã sống rất vui vẻ và hình ảnh sơ vẫn luôn trong tim.

Thế nhưng, có một điều San luôn thắc mắc chính là người bí ẩn đã xuất hiện và đem những người bạn lẫn bản thân San đến công viên gần cô nhi viện. Sau sự kiện ấy, San không nhớ được nhiều nhưng trong tiềm thức, San vẫn nhớ như in cái cảm giác khi bản thân đối diện với chàng trai lạ mặt ấy. Anh ta rất trẻ và rất đẹp, từng chi tiết trên gương mặt hoàn hảo tựa một vị thần.

Càng nghĩ, San càng tò mò nhưng khổ nỗi, nó không tài nào nhớ rõ mặt anh chàng đó.

À, San còn nhớ anh ta đã nói gì đấy, San thề là bản thân vẫn nhớ vì hình như khi ấy, San quá ngạc nhiên trước câu nói của người bí ẩn nên dù có quên bao chuyện, San vẫn nhớ anh ta chắc chắn đã nói gì đấy. Cơ mà, San không nhớ anh ta đã nói gì, chả nhớ gì hết. T~T

Thế là San trở thành người mất trí, những gì cần nhớ ra thì San chẳng nhớ được gì. Cũng đúng thôi bởi năm ấy, San quả đã bị sốc tâm lí nghiêm trọng.

“ Con dậy rồi à ? ” – Tâm, mẹ nuôi của San mở cửa phòng bước vào.
“ Dạ. ” – San cười tươi, ngoan ngoãn trả lời.

Hôm qua, San bị sốt rất cao. Có lẽ vì thế mà đã mơ giấc mơ về quá khứ kinh hoàng. Thật sự rất khó chịu khi giấc mơ ấy khiến những cảm xúc đau lòng trong San trở về.

Đã lâu lắm rồi, San không mơ về chuyện của bảy năm trước.

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

“ 36.5 độ, bình thường đó cô bé. ” – Bác sĩ nhìn chiếc nhiệt kế mà San vừa lấy ra khỏi miệng. Nghe thấy thế con bé liền đắc ý, San San nổi tiếng khỏe hơn trâu mà lị.

Dù vậy, San vẫn phải tiếp tục uống thuốc chừng vài ngày, không thì bệnh nhất định sẽ quay lại nặng hơn.


Sau khi được bác sĩ căn dặn cẩn thận, San nhận toa thuốc rồi đứng dậy, bước ra ngoài. Thời tiết vô cùng dễ chịu sau cơn mưa rào đêm qua. Sau khi rời khỏi bệnh viện, San liền ghé qua tiệm capuchino bên đường.

“ Cảm ơn chị. ” – San đưa tiền cho chị chủ quán, nở một nụ cười tươi. San mua loại Chocolate nóng, đang bị bệnh mà uống lạnh thì thể nào cũng ngã khụy cho mà xem.

Đi dọc theo con phố, nhìn ngắm lấy những cửa hàng lung linh bên đường, San tự hỏi giờ bản thân sẽ làm gì tiếp theo. Hôm nay, mẹ San bận việc nhưng đã nấu sẵn cháo để chăm sóc con bé bị ốm. Có lẽ, San phải về ăn rồi uống thuốc thôi.

Đi đến vạch trắng dành cho người đi bộ, San ung dung liếc nhìn đèn giao thông. Bây giờ là đèn đỏ dành cho người đi bộ.

San San cứ hút rột rột ly nước mà nó mới mua. Đoạn đường này không có nhiều người đi bộ, nói toẹt ra chỉ có mình San với hai nam thanh niên đứng đây.

“ Ê mày, nhỏ kia xinh ghê. ” – San nghe tiếng nói vang lên phía sau lưng.

Cơ mà họ nói ai thế nhỉ ? Chẳng lẽ mình ? Cứ nghĩ đến đấy là San San nhà ta muốn bay lên tận mười chín tầng mây.

“ Nhỏ đó chắc người nước ngoài, tóc vàng thế kia. ” – Rầm, rớt xuống mười chín tầng địa ngục.

Haizz, cứ tưởng được người khen ai ngờ lại bị cho một cục bơ bở vào mặt thế này. Để xem cô gái nào được hai tên này khen nức nở đây.

San nhìn sang bên đường, nơi tập trung rất nhiều những cửa hiệu thời trang sang trọng.

Đèn báo hiệu dành cho người đi bộ chuyển xanh, San bước sang đường, chân thì đi nhưng mắt vẫn cứ nhìn cô gái ấy. Sau khi thấy mặt, San vội vàng kết luận ngay đấy chính xác là thiên thần bước ra từ truyện tranh.

Thật không ngờ trên đời này lại có người đẹp đẽ đến thế.

Cô gái có mái tóc vàng óng mặc một chiếc đầm chiffon sang trọng cùng phụ kiện là vòng kiểu cổ điển đắt tiền. Trên đầu đội chiếc mũ phớt. Cô ấy có mái tóc dài màu vàng rực rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt xanh long lanh như màu của biển cả, mũi cao và làn da trắng tựa như tuyết.


Người ta bảo trên đời không ai hoàn hảo nhưng cô gái đó thật sự quá hoàn hảo. Đi một ngày đàng học một sàng khôn, hôm nay San San mới thực sự được chứng khiến mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành như bước ra từ tranh vẽ.

San San ngước mặt lên trời cảm thán, tự hỏi vì sao trên đời này lại có người đẹp đến thế ?

Khoan đã, San thấy gì đấy…

Chẳng phải cái ống thép đó đang rơi sao ??? Nhưng nó rơi xuống đâu chứ ? San vội nhìn từ trên xuống theo chiều thẳng đứng, nếu không nhầm thì theo San, mĩ nữ hoàn hảo đến từng centimét sẽ hứng hết cái ống thép đang ở trạng thái rơi tự do đó, chắc luôn !

Sau khi suy nghĩ và tính kĩ trong vòng mười giây khả năng mất mạng hay nhập viện của mình nếu xông vào cứu cô ấy là xác suất 30% thì San quyết định bay vào thật. San còn sự lựa chọn nào khác sao ? Lương tâm San San chắc chắn sẽ cắn rứt dữ dội nếu nó không làm thế, dù sao thì hình như chỉ có San mới phát hiện ra ống thép ấy rơi thôi.

“ Coi chừng !!!!!!!!!!!!!!!!!!!! ” – San chạy như bay đến đẩy cô gái ra, cả người nó nhào ra đất, máu đổ

RẦM ….!!!!!

“ Linda, em không sao chứ ? ” – San nghe loáng thoáng bên tai có giọng nói ai đấy hốt hoảng.

“ Em không sao. Nhưng cô ấy… ” – Cô gái có mái tóc vàng óng chỉ tay về hướng San đang nằm dài dưới đất.

Chàng trai đó nhìn về phía San, anh ôm Linda vào lòng, căng thẳng hỏi :

“ Em không sao chứ, có thể chịu được không ? ”
“ Em không sao, em có thể chịu được. Chúng ta phải cứu cô ấy. ”

San không nghe họ đối đáp với nhau điều gì, chỉ biết đầu óc đang quay cuồng và nghe rất nhiều tiếng nói hỗn tạp từ bên ngoài. San thấy ly nước của bản thân nằm ở ngang tầm mắt, nước lẫn đá đều tràn ra ngoài.

Mọi thứ nhòe đi rồi mờ dần, San nằm đấy, bất tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận