Chương 33: Thật hay Thách
Thực ra thì không như khu vui chơi giải trí, chợ đêm cũng không có quá nhiều thứ để chơi đùa.
Bọn nhóc đi cầm theo hũ kem cuộn đi loanh quanh một hồi, phát hiện ra ngoài điểm cộng là đồ ăn vặt ở đây vô cùng vô cùng nhiều thì tất cả mọi thứ còn lại....
Rất hỗn tạp, và còn bán mắc nữa.
"Ăn xong ly sữa chua nếp cẩm này mình đi về được không? Tui cứ có cảm giác mình bị xí củn nghía á."- Tường Vân nhai nhai mấy hạt nếp cẩm tim tím ngòn ngọt, ngó dáo dác mà nói.
Nam Phương gật gật đầu, đôi mắt hơi vểnh lên ở phần đuôi liếc nhìn dòng người xô bồ hỗn độn trên con đường trước mặt.
"Quả thực là cảm giác lúc nào cũng phải phòng hờ bị móc túi mệt mỏi thật."
Mấy người còn lại đều gật đầu đồng tình.
Cũng may là cả bọn dính nhau như sam, đi thành một nhóm, con trai thì đông mà lại toàn mấy thằng nhóc cao to nên mấy vụ giật đồ này nọ cũng không xảy ra.
Thuê một chuyến taxi, lặn lội về tới nhà thì cũng đã hơn 9 giờ đêm một chút, bọn nhóc quyết định chia nhau ra tắm rửa rồi đợi thầy cô đi điểm danh.
Điểm danh xong thì tất nhiên là tụ lại trong một căn phòng rồi quẩy thôi.
Tầm này ai lại ngoan ngoãn đi ngủ sớm đâu nào?
Có vẻ như thầy cô cũng biết điều đó nên chỉ đi đến từng phòng đếm đủ sỉ số rồi dặn bọn nhóc không được rời khỏi khách sạn đi lung tung thôi chứ chẳng đả động hay cấm đoán gì tụi nhỏ chạy giỡn trong phòng.
À đúng rồi, trước khi rời đi, bác Quỳnh còn đặc biệt nói rõ là không được làm gì bậy bạ trong thời gian này.
Quy định trường cấp 3 Hoa Lư không cấm học sinh yêu sớm, thế nhưng tuyệt đối cấm chỉ việc quan hệ bất chính trước khi bọn nhỏ có đủ khả năng tự lo cho hậu quả sau này.
Khi nào mới là đủ khả năng á? Ít nhất là phải thi đại học cho xong đi đã nhé!
Tắm rửa xong xuôi, nguyên một đám đứa nào đứa nấy tóc còn ẩm ướt, mặc áo thun quần đùi tụ lại trong phòng của tụi con gái.
Đồ ăn vặt đem theo, lôi ra!
Đồ ăn vặt vừa mua được, lôi ra!
Trái cây, lột vỏ! Cắt lát! Đập đá! Bỏ thùng! Làm nước uống!
Đồ chơi, cờ, boardgame, lôi ra!
Tất cả mọi thứ chất lại thành một đống lớn, chỉ chực chờ có ngày hôm nay.
"Ây dô, bắt đầu thôi, chơi cái gì trước nhỉ?"- Thiên Quân xoa xoa tay, hai mắt tỏa sáng lấp lánh mà nhìn đám đồ ăn vặt.
"Chơi cờ tỷ phú trước nhé?"- Lưu Ly lôi từ trong đống boardgames ra một cái hộp bằng gỗ ép.
Ý kiến này nhanh chóng được cả bọn tán thành.
Bàn cờ tỷ phú bắt đầu được bày ra.
"Được rồi, tui làm ngân hàng nhá."- Bạn nhỏ Lưu Ly xung phong nhận lấy công việc tính toán.
Nguyên nhân thì đơn giản thôi, dù thoạt nhìn không khí hài hòa thế này nhưng nàng biết chắc kiểu nào lát nữa tụi này cũng sẽ chém gϊếŧ nhau không nương tay.
Nên là, làm khán giả ngồi xem rồi cho vay nặng lãi nghe có vẻ thú vị hơn nhiều.
Và trò chơi bắt đầu, mới đầu, khi vẫn chưa ai mua được miếng đất nào thì mọi thứ vẫn có vẻ rất nhẹ nhàng.
Mọi người thi thoảng lại cười phá lên vì đồng bọn của mình vào tù mọt gông hay bị mấy tấm thẻ Khí Vận và Cơ Hội quái đản bòn rút bớt tiền một cách vô duyên.
Nhưng càng về sau, khi mà mọi người bắt đầu có thêm càng nhiều "tài sản" và cần thêm càng nhiều tiền để trả thuế cho mỗi vùng đất đã đi qua của những người chơi khác, mọi thứ bắt đầu trở nên càng máu lửa.
"Á àaaaa, em gái yêu dấu, em đi ngang qua đường Nguyễn Huệ anh mày mở rồi, nộp thuế đi em!!!"
"Ái chà chà chà, tui xây biệt thự rồi nhá, nộp gấp đôi!!!"
"Không không tui hết tiền rồi mà, tui thực sự hết mịe nó tiền rồiii!!!!"
Đúng lúc này, "ngân hàng" Lưu Ly mới bắt đầu lộ ra bộ mặt gian thương trời đánh của mình:
"Mấy bồ yêu ơi, vay nặng lãi chứ hả~? Rẻ lắm, vay 1000 tiền đi hết một vòng cộng thêm 300 tiền thôi~"
Ủ ôi xem cái giọng dụ khị ngọt xớt kia kìa....
Vậy mà vẫn có đứa do túng quá hóa liều mà mắc câu....!Dù sao thì, một vòng bàn cờ này muốn đi hết cũng lâu lắm, đi hết một vòng thì thưởng thêm 200 tiền, vậy thì trừ qua đắp lại một hồi thì lãi suất chỉ có 10% thôi.
Có người mượn nợ đầu tiên, rồi cũng sẽ có ngườ thứ hai, người thứ ba.
Trong đầu mấy đứa nhóc lúc này chỉ có một suy nghĩ thôi:
Mượn nợ mua thêm nhà!
Đợi chúng nó đi ngang qua cửa, đòi tiền!
Trả nợ, phất lên!!!
Vậy mà chẳng hiểu cộng trừ nhân chia tính toán thế nào, sau nửa tiếng, ngoại trừ Trường Thanh, Bắc Thiên và Nam Phương là vẫn còn giữ vững sự tỉnh táo và không vay mượn nợ ra thì mấy đứa còn lại đều nợ ngân hàng ngập đầu!
"Tui...!tui chưa từng nghĩ là có ngày mình lại mừng vì được vào tù ngồi đó."- Minh Hoàng ngước đôi mắt cá chết lên nhìn trần nhà, bi ai thốt lên.
Tường Vân, người đang ngồi chung nhà tù với cậu, vỗ vai thằng bạn cái bốp rồi lặng lẽ thở dài:
"Cơm nhà nước tự dưng ngon đến lạ...."
"Không cần phải trả nợ..."
"Con yêu Đảng, con yêu nhà nước, con yêu nhân dân huhuhuhu......"- Cả hai nắm chặt tay nhau như tìm được người đồng chí hướng, khóc tu tu.
Gào khan no nê xong, hai đứa quay sang hớp một miếng nước lạnh, ngậm ngùi chơi tiếp.
Một lát sau đó, sau khi tất cả đều đã bắt đầu hơi chán (thực ra là do nợ nần ngập đầu nên muốn quịt nợ), ván cờ tỷ phú kết thúc.
Bạn "ngân hàng" Lưu Ly bắt đầu thống kê ra số tiền cuối cùng của cả bọn.
Trường Thanh: 10760$, nợ ngân hàng 0$
Nam Phương: 9840$, nợ ngân hàng 0$
Bắc Thiên: 8090$, nợ ngân hàng 0$
Thiên Quân: 6500$, nợ ngân hàng 500$
Tường Vũ: 5820$, nợ ngân hàng 800$
Cuối cùng là hai bạn học Minh Hoàng, Tường Vân với số tiền cầm trong tay ít đến mức Lưu Ly không muốn nêu ra vì sợ bạn buồn.
Và tất nhiên là hai đứa này nợ ngân hàng một món tiền to tổ chảng.
"Không nêu ra vì sợ bạn buồn vậy sao lúc thu tiền tui bà không sợ bạn buồn?"- Tường Vân bĩu môi phụng phịu.
Nói nghe có vẻ nghiệm trọng vậy chứ lát sau hai đứa lại phá ra cười, kéo theo tụi còn lại cũng ngã ngửa ra cười.
Giỡn hớt được một lát, bọn nhóc lại bắt đầu lục lọi đống đồ chơi xem còn có gì chơi được không.
"Thật hay Thách này, chơi không?"- Bắc Thiên moi từ trong đống đồ ra một cái hộp nhỏ và một cái bảng có gắn mũi tên.
"Ồ nghe được đó, chơi đi."- Đám còn lại nhanh chóng tán thành.
Vậy là, một nhóm tám đứa bu lại thành một vòng tròn trên chiếc giường lớn, Bắc Thiên nhận nhiệm vụ chia số thẻ xanh và thẻ đỏ lẫn lộn trong đó ra thành hai cọc riêng biệt.
Xanh là sự thật, đỏ là thử thách.
Cái bảng mũi tên được đặt ra ngay giữa, oẳn tù tì để chọn ra đứa quay bảng đầu tiên.
Và người may mắn của ngày hôm nay chính là Trường Thanh.
Anh đưa tay về phía trước, ngón tay hơi co lại, búng nhẹ vào mũi tên sơn vàng trên tấm bảng.
Mũi tên xoay nhanh rồi chậm dần lại, cuối cùng nó dừng lại ở...
Tường Vân.
"Thật hay thách?"- Anh cười nhẹ, hỏi.
Tường Vân ngẩng cao đầu, thấy chết không sờn mà đáp lời:
"Thách."
"Nhảy cóc một vòng quanh phòng đi."- Anh lấy tấm thẻ đỏ đầu tiên lên, đọc ra một thử thách không dễ cũng không khó.
Ba phút sau, trong ánh nhìn của 14 con mắt còn lại, Tường Vân cuối cùng cũng đã hoàn thành thử thách của mình, hơi thở hơi nặng nhọc đi một tý.
Cô bạn leo thẳng lên giường, vừa dùng tay đấm đấm bắp chân của mình vừa nói, nghe có vẻ không mất đi một tý xíu hào hứng nào:
"Tới tui quay tới tui quay!"
Cô nàng nói rồi đưa tay ra búng một cái vào cái mũi tên.
Mũi tên chỉ vào Tường Vũ.
"Ông anh quý hóa của em, thật hay thách nè?"
"Thật."- Tường Vũ đẩy gọng kính màu vàng, cười gian manh mà đáp.
Tường Vân ỉu xìu.
Hai anh em song sinh ăn ở với nhau từ nhỏ tới lớn, hỏi còn có bí mật nào của ổng mà cô không biết đâu?
"Anh có bao giờ tự ngửi quần sịp của mình chưa?"- Cô nàng rút trong chồng thẻ xanh ra một tấm thẻ, đọc nó lên.
Chết chửa, hình như bọn họ lỡ mua nhầm bản R18 mất rồi.
"Rồi."- Tường Vũ thành khẩn gật đầu, không có chút nào là ngại ngùng hết.
Tiếp đến, y nhanh nhẹn búng cái mũi tên, mũi tên dừng lại trước mặt Lưu Ly.
"Thật hay thách?"
"Thật."
"Ok, vậy thì...."- Cậu trai rút từ trong chồng thẻ xanh ra một tấm thẻ.
"Bà thích loại con trai như thế nào?"- Tường Vũ hỏi rồi vội nhìn lại tấm thẻ trong tay mình.
Ây da sao xui vậy, câu này ai chả biết.
Dĩ nhiên là thích loại con trai như Trườ-
"Ừm....!thú thật thì tui thích loại đàn ông chững chạc tràn đầy mị lực trưởng thành ấy.
Lớn hơn tui khoảng sáu bảy tuổi gì đó, dịu dàng ấm áp."
"Nói nôm na là sugar daddy."
"Có chút S nữa thì càng tốt."
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ....!Tường Vũ lấm la lấm lét liếc nhìn tấm thẻ trong tay mình, rồi lại liếc nhìn người ngồi bên cạnh.
Chết cha...!lỡ tay đốt nhà người ta rồi....
Biểu cảm trên khuôn mặt của Trường - nhỏ hơn ai đó hai tuổi - Thanh vẫn như cũ.
Bên trong con ngươi nhạt màu xa vắng chợt lóe qua một chút gì đó mà chẳng ai hiểu được.
"Tui tiếp nhé?"- Lưu Ly nghiêng đầu cười cười nhìn Trường Thanh, khẽ thì thầm vào tai anh một câu gì đó rồi hỏi.
"Hả? À ừ tiếp đi má nội."- Sau tiếng nói của Thiên Quân, mọi thứ dường như trở nên bình thường như cũ.
Thế nhưng ở một góc mà hai nhân vật chính của câu hỏi vừa nãy chẳng thấy được, sáu người còn lại nhanh chóng trao đổi nhau vài cái liếc mắt đầy ẩn ý.
Sau một thời gian chơi chung thì Nam Phương cũng đã hiểu được hơn nửa ý định trong hành động của đám này.
Ý nghĩa của cái liếc mắt này rất đơn giản: lát nữa, tìm thời cơ, rời đi, chừa không gian.
Một đám sáu đứa gật đầu đầy quyết tâm.
Quả nhiên, không lâu sau đó....
"Ai daaa....!đau bụng quá, tui về phòng một chuyến!"- Thiên Quân đột nhiên ôm bụng gào lên rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
"Tui đi coi ổng có bị sao không cái, lát quay lại!"- Minh Hoàng cũng dựa hơi bạn mà chạy tót đi mất.
Chừng năm phút sau, Tường Vũ và Bắc Thiên cũng kiếm được cái cớ để rời đi, Nam Phương với Tường Vân cũng nương theo hai người kia mà chuồn đi mất hút.
Lưu Ly nhìn theo bóng lưng vừa biến mất của tụi bạn mà bật cười, cũng hiểu được mục đích của mấy đứa bạn.
Trường Thanh nhìn nàng, chậm rãi hỏi:
"Em thích loại daddy?"
"Ừm."- Nàng gật đầu, đôi mắt đen lay láy trong veo lấp lánh dưới ánh đèn phòng màu vàng nhạt.
Nàng nói tiếp:
"Sở thích cũng chỉ là sở thích thôi, dù sao thì quy tắc trò chơi cũng yêu cầu nói thật mà."
Loại người dễ dàng bất an, nhạy cảm lại hay suy nghĩ nhiều như nàng, vẫn luôn luôn bị thu hút bởi một ai đó có thể tạo ra cảm giác vững chãi và an tâm.
Đó chính là thiên tính, cũng chính là sở thích cá nhân của nàng.
Trường Thanh im lặng đợi nàng nói tiếp, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng xoa lấy thùy tay của nàng.
Mềm mại, âm ấm.
"Thế nhưng, sở thích nói tóm lại cũng chỉ là sở thích mà thôi.
Nó không quyết định em sẽ ở bên cạnh ai, thuộc về ai."
"Nó cũng không quyết định việc..."- Câu nói của nàng bị chặn lại bởi một ngón tay của anh.
Giọng nói của Trường Thanh vang lên, mang theo sự từ tốn và dịu dàng:
"Lần trước em cướp mất cơ hội của tôi rồi, lần này xin hãy để tôi, nhé?"
Anh khẽ ghé vào tai nàng, thì thầm:
"Lưu Ly, tôi thích em."
Mặc kệ em thích loại người như thế nào, tôi chỉ biết rằng....
Tôi thực sự, thực sự rất thích em.
"Chị có thích em không?"- Anh đột ngột đổi lại xưng hô thuở trước, đôi mắt xa vắng nhìn chăm chú vào nàng.
Lưu Ly cong khóe môi cười, chân mày cong lên ngọt ngào, rực rỡ.
"Thích.
Thích chứ.
Thích nhiều lắm."
CHƯƠNG 33, KẾT THÚC.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...