Chương 20: Quả bóng tròn lăn vào tim
Trường Thanh mất trọng tâm ngã xuống mặt đất.
Rồi chỉ trong chưa đầy năm giây sau, anh được bốn người đồng đội lôi dậy, ba bốn bàn tay vỗ mạnh lên lưng anh.
Vốn nên cảm thấy khó chịu một chút, nhưng bất ngờ thay, khi nhìn thấy ý cười suиɠ sướиɠ trên những gương mặt đẫm mồ hôi của họ, anh lại cảm thấy rất vui vẻ.
Nhác thấy Tường Vân cũng đang lon ton chạy lại chúc mừng, anh hỏi:
"Lưu Ly đâu rồi?"
Tường Vân mặt đỏ rần, người nhễ nhại mồ hôi, mái tóc ngắn rối xù như tổ quạ.
Cô bạn lớn tiếng nói:
"Lên hội trường thi văn nghệ rồi.
Bả ráng đứng hóng tới giây cuối cùng rồi mới chạy đi á."
Trường Thanh gật đầu ra vẻ mình biết rồi.
Anh ở lại nhận lời chúc mừng của mọi người một lúc rồi mới có thể thoát thân để về lớp lấy đồ rồi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Tắm rửa thay quần áo xong anh đi vội xuống hội trường.
Tuy rằng tiết mục của Lưu Ly được xếp xuống gần chót, nhưng khi anh đến nơi thì tiếng tỳ bà đang vút lên đến đoạn cao trào.
Tiếng nhạc trong veo, mong manh lại đầy hoài cảm và trữ tình, y hệt như người con gái tóc dài đang điều khiển lấy nó vậy.
Anh không tìm chỗ ngồi xuống mà dựa lưng vào ngạch cửa, nghiêng đầu ngắm nhìn thiếu nữ đang ngồi trên sân khấu.
Ngón tay dài mảnh của nàng như có linh hồn riêng mà bay múa trên dây đàn, tạo ra những âm thanh làm hồn người tĩnh lặng lại.
Trời đã về chiều, sắc đỏ cam huy hoàng nhất của những gì đang sắp tàn lụi từ ngoài cửa sổ rọi vào.
Cuối chiều nhuộm lên sàn sân khấu một màu đỏ ối và in lên môi nàng sắc hồng phơn phớt của tuổi chớm xuân sang.
Nàng ấy, dưới ánh ráng chiều tà, đẹp đến lẻ loi và bé nhỏ, đẹp đến dịu dàng và nên thơ.
Lòng người lặng thinh trước tiếng đàn lảnh lót ấy.
Như thấy được cánh chim lạc loài giữa ngày đông lại như thấy được những cánh đồng hoang hoải vắng.
Tiếng đàn lại cất cao thêm một lần cuối rồi chìm tĩnh mịch.
Cả hội trường yên ắng, rồi lát sau mới có tiếng vỗ tay lác đác vang lên.
Tiếng vỗ tay vang lên càng nhiều, ngay cả thầy Hoàng, người đang chịu trách nhiệm quản lý dàn âm thanh của hội trường, cũng hơi mỉm cười.
Đây có lẽ là một trong số ít lần thầy thật sự cười vui vẻ, chứ không phải là nhếch môi lạnh lùng khi một đứa học trò nào đấy điểm Hóa dưới trung bình.
Lưu Ly đứng dậy cúi chào trong khi ban giám khảo đang loạch xoạch ghi điểm vào sổ.
Kết quả của hội thao sẽ được công bố vào thứ 2, tức là ngày mốt.
Thứ 3 là 20.11, bọn học trò chỉ cần lên làm lễ đến 9 giờ rồi sẽ được thả tự do.
Nàng đứng thẳng người, tầm mắt liền trông thấy bóng dáng cao gầy quen thuộc.
Trường Thanh đã đổi quần áo thể thao thành áo sơ mi đen và quần tây quen thuộc.
Anh đứng dựa vào ngạch cửa, đôi con ngươi nhạt màu vừa lúc nhìn thẳng vào mắt nàng.
Lòng Lưu Ly vui vẻ, nàng lại cúi chào mọi người một lần nữa rồi chạy ra sau cánh gà.
Nàng nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, cũng không có gì nhiều,chỉ là áo khoác của nàng và Trường Thanh với một túi đồ trang điểm nhỏ.
Nàng lóc cóc chạy đến chỗ anh.
Anh rũ mi mắt, hỏi:
"Xong rồi?"
"Ừm.
Về thôi."- Nàng theo thói quen mà nở nụ cười, tay đưa áo khoác cho anh.
Trường Thanh lắc đầu, anh nói:
"Em dạy chị chơi bóng rổ nhé?"
Lưu Ly khựng lại một chút rồi chợt nhớ ra lời hứa của hơn nửa tháng trước.
Tuy không hiểu vì sao Trường Thanh lại chấp nhất với điều này đến vậy nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng đi theo Trường Thanh xuống sân trường.
Sân bóng rổ giờ đã chẳng còn ai, chỉ còn nắng vàng rực rỡ.
Nơi nhiều người nhất ở trường bây giờ chắc là cổng trước, có một vài bạn học sinh vẫn đang đứng đợi gia đình đến đón về.
"Mọi người đi đâu hết rồi ấy nhỉ?"- Có giải tán cũng làm gì vắng hoe như vậy được?
"Quán lẩu sau trường và mấy quán xung quanh giảm giá 20% từ 4 giờ chiều đến 6 giờ chiều."- Anh đáp.
Lưu Ly móc điện thoại ra nhìn giờ, hơn năm rưỡi chiều rồi.
Thảo nào lại chạy vội như vậy, trường này có đứa nào là không ham ăn đâu?
Trường Thanh đi thẳng về phía trước, anh cúi người nhặt lấy quả bóng dưới chân cột bóng rổ.
Anh nhồi quả bóng xuống đất khiến nó tâng lên.
Anh nghiêng đầu hỏi:
"Chị có biết chơi bóng rổ không?"
"Năm lớp 8 có học trong chương trình thể dục.
Cơ mà chị quên gần hết rồi."- Lưu Ly cười xòa.
"Không sao, em dạy chị."- Anh gật đầu, nói.
Trường Thanh đi đến gần, anh đặt quả bóng lên tay nàng và bảo nàng hãy thử nhồi bóng cho anh xem.
Nàng ngoan ngoãn làm theo.
Và bất ngờ thay, kĩ thuật nhồi bóng của Lưu Ly cũng khá tương tự với những gì được miêu tả trong sách dạy bóng rổ.
Anh gật đầu hài lòng rồi bảo nàng ném bóng qua cho anh.
Kĩ thuật chuyền bóng của nàng cũng được coi là tiêu chuẩn.
Chậc, thế này mà dám nói là không biết chơi thì những người thậm chí còn chưa từng chạm vào bóng sẽ nghĩ thế nào? Trường Thanh lắc đầu trong lòng.
Rồi anh nói:
"Chị biết ném bóng vào rổ không?"
Lần này, bất ngờ thay, nàng nói:
"Không, lực tay chị không đủ."
Anh gật đầu, di chuyển ra vị trí trước bảng rổ rồi nói:
"Lại đây, cố gắng vượt qua em.
Chị sẽ ném được bóng vào rổ."
Cái logic kì quặc gì vậy? Nàng ôm quả bóng tròn trong tay, khó hiểu nhìn anh.
"Lại đây."- Thấy nàng đứng yên không động đậy, anh kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa.
Lại là giọng điệu đó, thứ giọng điệu vừa dịu dàng vừa dụ dỗ.
Lưu Ly chẳng thể làm gì khác ngoài việc vừa nhồi bóng vừa đi bộ lại gần anh.
Nàng tính đi vòng sang người anh nhưng lại bị anh chặn lại.
Máu ăn thua đủ bốc lên, nàng vụng về học theo trên TV mà lách người qua lại trước mặt anh để tìm chỗ trống.
Nụ cười trong mắt Trường Thanh càng đậm, anh đột ngột tiến về phía trước.
Bàn tay thon dài tràn đầy cốt cảm của anh vươn tới, cướp lấy quả bóng trên tay nàng rồi ném thẳng nó vào rổ.
Sau đó, trước khi Lưu Ly kịp có bất kì phản ứng gì, anh bước lại sát bên nàng đưa tay ra...
"Á?!"- Nàng ngạc nhiên hô lên một tiếng.
Trường Thanh nắm lấy eo nàng, như nâng một đứa trẻ mà nâng nàng lên cao.
Sau đó, anh đặt cho nàng ngồi lên vai mình rồi đi tới nhặt lấy quả bóng đang tâng lên tâng xuống ra xa.
Anh đưa quả bóng lên cho nàng và nói:
"Ném đi."
Lưu Ly trố mắt lên mà nhìn một loạt hành động của anh nãy giờ.
Một tay nàng luồn vào tóc anh vì sợ ngã nhưng lại sợ anh đau nên không dám nắm chặt, tay còn lại nàng ôm lấy quả bóng.
Đầu óc Lưu Ly có chút trống rỗng, nàng ngơ ngác nhìn cột bóng bây giờ chỉ cao hơn nàng một cái đầu.
Hai tay anh vịn lấy chân nàng, bụng ngón cái vẽ vòng tròn lên bắp chân trắng nõn.
Nàng run rẩy một chút, cảm giác nhồn nhột từ bắp chân theo sống lưng mà truyền thẳng đến đại não.
Anh lại cất giọng dụ ngọt:
"Ném đi, nghe lời."
Lưu Ly ngơ ngơ ngác ngác ném bóng.
Quả bóng rơi vào rổ một cách dễ dàng.
Cũng phải thôi, ném với khoảng cách này mà còn không vào nữa thì chỉ có là người với đôi tay làm từ hai cọng bún thiu.
"Thích không?"- Nàng nghe thấy anh hỏi.
Lưu Ly gật đầu nói thích.
Giọng nói của anh lại vang lên, mang theo ý cười hiền nhưng lại làm lòng nàng có chút xốn xang khác lạ:
"Từ những ngày đầu biết chơi bóng rổ, em đã muốn làm thế này với chị rồi."- Đáng tiếc là, lúc ấy chị không ở bên em.
Trường Thanh lại cõng nàng trên vai đi đi lại lại vài vòng nữa rồi mới cẩn thận thả nàng xuống.
Lưu Ly cười tít cả mắt, gò má xinh xắn ửng hồng.
Anh cũng mỉm cười, lại vươn bàn tay tội ác ra bẹo má nàng một cái nữa.
Vì bước nhạc đệm có chút ngọt ngào này mà lúc hai người về đến nhà đã là 6 giờ chiều.
Chân sau vừa bước vào nhà, chân trước nàng đã ngã người lên chiếc ghế lười thân thương.
Lại theo thói quen mà mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn một chút, nàng bất ngờ nhận được hơn chục tin nhắn spam của Tường Vân.
Đám mây cát tường: Bà Luyyyy
Đám mây cát tường: Luy iu vấuuu
Đám mây cát tường: Cíuuuuu
Đám mây cát tường: Trời ơi trả lời tin nhắn tuiii
Đám mây cát tường: Aloooo
Đám mây cát tường: Chị đẹp à...!chị rep em đi....
Đám mây cát tường: ....
Luy Luy Luy Luyyy: Sao á?
Đám mây cát tường: Trời ơi cuối cùng bà cũng rep tui rồiii
Đám mây cát tường: Khai mau khai mau, bà làm gì với ông học thần mà tới giờ này mới trả lời tin nhắn của tui hả?
Đám mây cát tường: À không không bỏ qua chuyện này đi lát tui tra hỏi bà sau.
Đám mây cát tường: Vấn đề ở đây làaa
Đám mây cát tường: Tui mới gặp một đám côn đồ đó máa [sợ hãi tột độ.jpg]
Luy Luy Luy Luyyy: Bà có sao không?! Báo cảnh sát chưa???
Đám mây cát tường: Chưa, cơ mà tui được người ta cứu mạng á
Đám mây cát tường: Má nó ông đó đẹp trai vê lùuu
Đám mây cát tường: Ổng cao cũng phải ngang Trường Thanh nhà bà á
Đám mây cát tường: Ổng đấm tụi đó bụp bụp bụp vầy nè, một chọi bốn luôn ấy
Luy Luy Luy Luyyy: Học sinh trường mình à?
Đám mây cát tường: Ừa, ổng mặc đồng phục trường mình
Luy Luy Luy Luyyy: Nhưng tui nghĩ bà nên nói một tiếng cho phụ huynh nhà bà đi
Luy Luy Luy Luyyy: Lỡ bị tụi đó hận rồi trả thù thì sao?
Đám mây cát tường: Ừa ừa ok.
Vậy tui đi báo cho cha mẹ đây baii
Luy Luy Luy Luyyy: Bai.
Lưu Ly ngồi thẳng dậy, nàng chạy vào bếp nấu bữa tối, sẵn tiện note lên tờ giấy dán, dán lên tủ lạnh nhắc nhở bản thân ngày mai làm vài cái cupcake mang theo an ủi bạn nhỏ Tường Vân.
Hai ngày cuối tuần cứ thế mà trôi qua nhanh, ngày thứ hai đã đến.
Thứ hạng thi đua của các lớp được công bố vào tiết chào cờ của tuần này nên ai cũng háo hức, khiến cho việc đi học đầu tuần cũng không còn quá đáng sợ nữa.
Kết quả vừa ra, tập thể lớp 12.01 là lớp xếp hạng nhất toàn trường với các môn bắt buộc: cờ tướng, cờ vua, văn nghệ giải nhất, báo tường giải nhì, môn cắm hoa giải ba và các môn tự chọn (phải tham gia ít nhất 3/5 môn gồm flashmob, chạy đua 500 mét, chạy tiếp sức 3000 mét, bóng rổ và cầu lông; với các lớp 12 thì chỉ cần tham gia 2/4 môn ngoại trừ flashmob): bóng rổ chạy đua 500 mét giải nhất, chạy tiếp sức 3000 mét giải nhì.
Đám học trò lớp 12.01 mừng húm, công sức bỏ ra tập luyện điên cuồng trước đó hau tháng quả thực xứng đáng không thể xứng đáng hơn.
Cả lớp đang bật đèn pin điện thoại quẫy điên cuồng thì bác Quỳnh vừa họp đầu tuần dưới phòng giáo viên xách giỏ bước vào.
Tay cầm ly cà phê quen thuộc của mình, cô mỉm cười nhìn lũ nhóc đang nháo nhào chạy về chỗ ngồi của mình.
Sau khi mọi người đã trật tự hẳn, Thiên Quân mới đứng lên hô:
"Cả lớp, đứng!"
Cô Quỳnh Anh cho cả đám ngồi xuống.
Cô đứng yên trên bục giảng, đôi mắt có chút nghiêm khắc mà híp lại, cô nói:
"Vì vừa rồi có một số thay đổi nhỏ trong danh sách học sinh trường nên lên lớp ta sẽ chào mừng thêm một bạn mới nữa, nâng tổng số học sinh lớp mình lên thành 36 bạn."
Cô dừng một chút rồi nói tiếp:
"Xin mời các em cho bạn mới một tràng pháo tay chào mừng."
Tiếng vỗ tay vang lên, 35 cặp mắt tò mò hướng ra ngoài cửa lớp.
Một bóng dáng cao to bước vào, cậu ta để đầu đinh, tay đút túi quần.
Bước đến giữa bục giảng, hắn gật đầu một cái, giọng nói sắc lạnh như băng trôi:
"Chào, tôi là Bắc Thiên."
Tác giả có lời muốn nói: Vậy là xong phó bản hội thao rồi huhu, tiến đến phó bản thi cử thôi nào!
CHƯƠNG 20, KẾT THÚC.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...