Leng keng, leng keng.
Giấy dán tường theo phong cách Châu Âu thời Trung cổ được dán kín cả bức tường, trên đó có treo một chiếc đồng hồ. Kim giây có hình dáng đặc biệt mỹ cảm lướt ngược trên mặt đồng hồ, phát ra từng đợt tiếng vang.
Hiện giờ đang là thời điểm giao canh lần thứ nhất (Ca Thương của Jeremiah – 10 giờ tối).
Dù là gác đêm cũng khó có trụ nổi trước cơn mỏi mệt, chợp mắt vài giấc.
Chỉ có một tân binh tuổi còn khá trẻ là khác biệt, bên cạnh anh ta là tên đồng nghiệp đã say mèm.
Tân binh nọ tên là Lemmy, anh mới đến nên phải theo vị đồng nghiệp này để học tập thêm về công việc.
Dáng đứng của Lemmy xiêu vẹo, hai chân anh gắng sức chống đỡ, mày nhíu chặt, ánh mắt không ngừng ghét bỏ đàn anh bên cạnh.
Con sâu rượu chết tiệt này! Hắn cảnh cáo mình phải chăm chỉ trực ban đàng hoàng cho đã rồi lại chuồn đi chè chén, kiếm gái chơi, đến ca trực còn trốn việc nằm ngủ! Quỷ tha ma bắt tên Domy này đi! Kiểu gì hắn cũng chết ngắt trong xó chỗ mấy ả điếm đó! Chẳng phải hắn đến đây sớm hơn mình có chút xíu thời gian sao? Thế mà đã xem mình như con chó mặc hắn sai bảo! Đợi đó, sớm muộn gì mình cũng sẽ đứng trên đầu hắn!
Khi đang không ngừng oán hận, Lemmy bỗng nhiên nghe thấy chút âm thanh nho nhỏ, lại không để ý mấy. Anh xem giờ trên đồng hồ điện tử, phát hiện đã quá giờ thay ca từ lâu.
Lemmy hung hăng giẫm chân, chết tiệt! Thay ca mà cũng quên!
Nhìn đến đồng nghiệp bên chân mình đã say quắt cần câu, trong lòng càng tức hơn, anh vừa định đạp một cước xuống thì nghe thấy cái thanh âm mỏng manh kia lần nữa. Chẳng qua lần này tiếng đó hình như lớn hơn, dường như là ai đó chậm rãi tiến lại đây.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh đó, chỉ thấy một hình bóng be bé nơi xa xa đang từ từ bước đến.
Người thay ca đến? Lemmy lại thận trọng nhìn kỹ thứ nọ hơn, thân ảnh dần tiến gần hơn, đó là một Shota¹ thoạt nhìn không quá 15, cậu ôm chặt chú thỏ kì quái có cùng màu với mái tóc của mình, khắp người con thỏ đó chi chít vết khâu, trông vừa ghê vừa sợ, tự nhiên khiến Lemmy liên tưởng đến con búp bê bị nguyền rủa².
(¹Shota: Thuật ngữ dùng để chỉ những cậu bé trong manga, anime.
²Đoạn này QT là "nguyền rủa nhân đích vu cổ búp bê", còn gốc thì "诅咒人的巫蛊娃娃." mình chưa hiểu mấy nên để thế này đỡ.)
Đồng thời, Lemmy cũng nghe rõ câu ngân nga từ cậu bé.
"There was a lady all skin and bone. (Có một người đàn bà da bọc xương)."
Thanh âm lanh lảnh đáng yêu, đây đúng là một nhóc con chưa đến tuổi vị thành niên, nhưng làm sao mà nó có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ bên ngoài tổ chức? Lemmy thấy hơi lạ, anh quát cậu bé: "Này! Thằng quỷ nhỏ, mày là ai?"
Dường như cậu nhóc không nghe thấy, vẫn ngâm nga câu hát mà bước đến vị trí của Lemmy.
Dáng hình mờ ảo càng lúc càng gần, Lemmy nhìn thấy đôi đồng tử trong cặp mắt màu hổ phách đột ngột dựng thẳng, anh có linh cảm, không nên để thứ này đến gần hơn nữa, nếu không sẽ, sẽ... Sẽ xảy ra chuyện gì? Lemmy không rõ mấy nhưng anh biết, anh chắc chắn không trả nổi cái giá của đáp án này.
Anh định lay tỉnh đồng nghiệp, vừa quay đầu lại thì nguyên bản cách mấy thước Anh đã xuất hiện trước mắt. Đồng tử dựng đứng của dã thú kia trong màn đêm chỉ còn một đường thẳng, hưng phấn trong mắt nó khiến Lemmy không rét mà run.
Cậu bé há miệng.
Lemmy chỉ kịp ấn cần gạc báo nguy cho hệ thống, sau đó thì thấy cái mồm đầy máu càng lúc càng gần.
"Sure such a lady was never known. (Dĩ nhiên, chẳng ai biết đến bà)."
..."Hì hì, daddy~ Gluttony đến tìm người đây~" Gluttony vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, vui vẻ cười.
____________________
"Thật không ngờ, không ngờ, dọn dẹp có mấy tên bảo vệ mà Gluttony cũng tệ, lại để chuông cảnh báo réo inh ỏi, làm kẻ hèn này rất kinh ngạc."
Pride bỏ ống nhòm xuống, mơ hồ kéo theo chút ý cười.
"Cho nên? Chúng ta đều muốn ra chơi mà~" Lust híp mắt hỏi, hắn chán nản ngồi nghịch tóc trên chiếc ghế hoa lệ được dệt từ tơ.
"Ồ, xin lỗi, quyền quyết định không nằm ở kẻ hèn này, 'anh ạ'." Tâm trạng của vị quản gia tao nhã có vẻ khá tốt, rất vui lòng cho Lust đáp án.
Lust im lặng, mấy sợi tóc bạc nhẹ nhàng lướt qua cánh môi đỏ thắm, động tác hết sức quyến rũ, ánh mắt lại trong veo.
Đoành!
Những nguyên tội nhìn về hướng phát ra âm thanh ngay lập tức.
Cánh cửa nặng nề được mài từ đá đen đã rộng mở, Sloth khoác trên mình áo choàng màu lông quạ hé mắt, con ngươi liếc một vòng các em trai đột nhiên tỏa sáng, khóe môi cong gợi lên ý cười kiêu ngạo. Màu máu trong đôi đồng tử có hơi khuếch đại, đây là dấu hiệu của sự phấn khích.
"Phụ thân, đang mong chờ chúng ta."
Trông thấy những nguyên tội đột nhiên nghiêm nghị, hắn nói tiếp.
"Bắt đầu 'chơi' nào."
____________________
Những binh lính bừng tỉnh vì chuông cảnh báo tức tốc chuẩn bị đầy đủ quân trang rồi đến tập hợp tại đại sảnh, toàn bộ trận địa đã sẵn sàng đón địch.
Trước mặt họ là màn hình giả lập, trên màn hình chia ra hai thứ, một cái bản đồ to lớn và camera giám sát —— Từ đâu có bóng dáng của một cậu bé còn chưa trổ mã, hình như cậu rất hớn hở mà tung tăng, tất nhiên, nếu lơ đi đống máu chảy đầy đất sau lưng cậu.
"Có kẻ xâm lấn cứ điểm của chúng ta, rất có thể là gen người gì đó do lũ Bạch Đạo ngu muội kia cải tạo, vì thế, hiện giờ chúng ta phải đi xử lý nó, sợ hãi cái gen từ lũ quái vật đó cũng không phải chuyện chiến sĩ có đủ tư cách nên làm, hiểu chứ?"
Một người cấp trên nhìn xuống đội binh lính lớn tiếng.
"Hiểu!" Khí thế của đám người nọ ngẩng cao.
"Rất tốt! Đội một và đội hai đi bao vây tên đó, những người còn lại, đội ba đi bảo hộ khu máy chủ, đội bốn đội năm chia ra tiến hành tuần tra ở hai bên căn cứ, đội sáu theo tôi tìm Boss để bảo vệ."
Mọi người có nhiệm vụ tự động phân tán, còn lại không đến 40 người trong đại sảnh, hình ảnh camera giám sát trên màn hình như lóe sáng một cái, sau đó trở lại bình thường.
____________________
Binh lính trong đội ba nhanh chóng đến thẳng khu máy móc chính, nơi này kiểm soát đến hơn nửa số lượng máy móc quanh cơ quan, rất trọng yếu. Thế nên binh lính bảo vệ nơi này đặc biệt nghiêm túc. Đam Mỹ Trọng Sinh
Bọn họ tự sắp xếp chia thành hai tổ nhỏ, bao quanh cả khu vực, chỉ có hai kỹ thuật viên vào khu máy chủ để mở hệ thống bảo vệ.
Một khắc đồng hồ, hai khắc đồng hồ, hai gã đó vẫn chưa ra, đội trưởng chỉ huy bên ngoài đã nhen nhóm lửa giận, hắn dặn dò các binh linh tiếp tục thủ vệ cho thật kĩ rồi tự mình vào trong, đi hỏi xem hai tên đó làm gì mà lâu vậy rồi còn chưa mở hệ thống, chẳng lẽ gặp phải phiền toái gì rồi?
Thông đạo chứa đầy kim loại quý giá tiếp tục kéo dài đến khu máy chủ sâu trong bóng tối. Dưới vách tường, chỉ có đèn cảm ứng thân nhiệt từ từ tỏa sáng, thứ này trong bóng tối bao la lại nhỏ bé không đáng kể.
Đội trưởng đi thật lâu, rốt cuộc cũng đến tận cùng, cánh cửa phía trước là bước ngưỡng cuối cùng, có thể lập tức chạm vào nó, lại không hiểu sao nhịp tim của đội trưởng hơi loạn.
Nơi này rất tĩnh mịch, tĩnh đến mức tiếng tim đập trong người cũng có thể vang vọng.
Không thích hợp.
Bản năng binh lính mách bảo như thế, nhưng hắn không có quyền lựa chọn.
Hắn đẩy cửa, không khó như tưởng tượng.
Đại sảnh sau cửa không có thứ kỳ quái gì cả, tất thảy đều bình thường, mọi thứ đều ngay ngắn, không có vấn đề gì.
Nhưng mà... Người đâu?
Đội trưởng trở nên nghiêm túc, hắn cầm vũ khí lên, bắt đầu dò xét khu vực này.
Phòng máy chủ không rộng, cũng không hẹp, bỏ đại sảnh vừa rồi ra thì có khoảng năm phòng.
Đội trưởng căng thẳng điều tra năm phòng theo thứ tự, từng phòng một, thẳng đến phòng thứ tư thì nghe được chút âm thanh.
Vô cùng nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe được nội dung đại khái.
"It happened —upon —a certain day,
This lady—— went to church to pray.
(Việc này diễn ra vào một ngày nào đó,
Người đàn bà nọ đến nhà thờ để cầu nguyện.)"
Đây là, ai đó hát?
Cả người đội trưởng càng thêm căng cứng, hắn chầm chậm bước đến căn phòng thứ năm.
Tới cửa phòng thứ năm rồi, hắn vừa định đã văng cửa thì chợt có thanh âm ngoài ý muốn cất lên.
"Mời vào." Giọng nó khàn khàn, như mới trải qua chuyện kịch liệt gì.
Đội trưởng ngẩn ngơ phút chốc, rồi giật mình đạp cửa một phát.
"Không được nhúc nhích! Giơ tay..."
Giọng của đội trưởng đột ngột dừng ngang, mắt hắn đã sớm bị hấp dẫn bởi chàng tóc trắng ở giữa căn phòng.
Khắp phòng tối đều là tiếng thở dốc, hai tên nhân viên nghiên cứu khoa học mất hút ở đâu lúc này đang trần truồng bò trên mặt đất, hệt như mấy con chó động dục, chúng điên cuồng liếm mu bàn chân và bắp chân trần trụi của chàng trai.
Mà cái ấy của chàng lại không hưng phấn mấy, sau khi trông thấy có người đến thì mắt chàng mới sáng lên.
"Nơi này chán quá, ngươi có biết father của ta ở đâu không?"
Lust cong môi cười mềm mại, hắn híp đôi mắt đa tình nhìn đội trưởng đã thất thần nói.
"Vậy, là ai? Ngươi là ai?"
Hắn đá văng hai kẻ láo xược đang liếm dần lên quần mình, sau đó tiến đến chỗ vị đội trưởng còn sững sờ.
"Ôi Father của ta, người bị các ngươi 'mời' đến đây, nhưng người không thích ở đây cùng các ngươi, chúng ta sẽ đón người về."
Nói xong, không hiểu sao Lust cười thõa mãn, để lộ vẻ dịu dàng quỷ dị trong mắt: "Father phải ngoan ngoãn về nhà cùng chúng ta."
Ông nói gà, bà nói vịt, đội trưởng hoàn toàn không hiểu nổi những gì Lust lẩm bẩm.
Chẳng qua là sâu trong tiềm thức của hắn muốn chạm, muốn hôn lên mái tóc bạc của chàng Lust xinh đẹp trước mắt.
Hắn chưa bao giờ gặp qua ai mê người đến thế, thật giống một con dã thú mỹ lệ bị xiền xích trói chặt trong lồng, cuốn hút và hiểm nguy đến mức khiến tóc gáy phải dựng đứng.
Lust hài lòng xem ánh mắt đội trưởng dần trầm mê mình, nhưng một chút hứng thú cũng chẳng có.
Lại là rác rưởi không biết gì, a...
Zie zie*...
(Từ gốc: "滋滋", QT: "Két két", Vietphrase: "Tư tư". Vậy nên mình dựa theo hoàn cảnh QwQ.)
Ngọn đèn trên trần nhà bỗng nhiên chớp tắt vài cái. Lust quay đầu, thấy gương mặt thanh tâm quả dục cùng mái tóc màu vỏ quýt của Wrath lúc này lại hợp nhau đến kì lạ.
Đôi mắt trầm tĩnh như hố sâu không đáy nhàn nhạt nhìn Lust.
Sự xuất hiện của người này khiến đội trưởng sửng sốt, hắn vô thức giơ súng lên bắn Wrath.
Wrath biết viên đạn trong thứ vũ khí kia sẽ xuyên qua mình, đồng tử hắn phút chốc co lại, tóc cam vừa nhạt gần thành màu nguyên gốc lại bùng cháy phừng phực thiêu lên.
Cú nổ khủng bố bị một người máy to lớn ngăn cản, cùng lúc đó, một thanh sắc nhọn hoắc đâm xuyên lồng ngực đội trưởng.
Trước khi chết, hắn chỉ kịp liếc nhìn Lust cách đó không xa đang xử lý hai tên còn lại lần cuối.
Lust cảm giác được ánh mắt của hắn, nhưng kể cả một cái liếc ngang cũng không trao.
"Cha?"
Wrath khẽ hỏi.
"Father không ở đây." Đáp án từ Lust không khả quan mấy, hắn nhẹ nhàng chạm vào cánh môi mềm mại, hơi đăm chiêu.
"Tiếc thật, chúng ta không phải kẻ đầu tiên tìm ra father, mà không sao, chỉ cần Pride không phải tên thứ nhất tìm được father là tốt rồi..."
Wrath không nhận được câu trả lời như mong muốn, cũng chẳng đáp lại Lust, xoay người đi, chỉ bỏ lại một câu.
"Cổng, giết hết rồi, ta, đi tìm cha."
Lust híp mắt: "Lạnh lùng ghê, ta là anh của ngươi đấy, father vẫn đáng yêu hơn, sẽ xấu hổ."
Dứt lời, Lust đã bắt kịp Wrath, khi sắp sửa đi mất thì quay đầu nhìn thoáng qua hai kẻ bị mình giết, dù đã chết nhưng vẫn không thoát khỏi dáng vẻ si dại, chẳng biết cố ý hay vô tình mà hắn liếm liếm môi.
"Quả nhiên, father mãi độc nhất vô nhị, đáng yêu nhất."
____________________
"Thật có lỗi, kẻ hèn này làm phiền các ngài rồi, thế nhưng việc tìm phụ thân đại nhân thật sự rất cấp bách, cho nên."
Quản gia tóc vàng lễ phép cười, từ tốn ngẩng đầu, vừa cung kính lại vừa tao nhã. Hắn tựa như một ranh giới không bao giờ lay chuyển, mà ở phía sau hắn, là cả một đất trời xác thịt ôi thiu.
"Ngài biết không?"
Soyase ngây người tại chỗ, nhìn đống thịt nát lẫn máu tươi phủ đầy mặt đất sau lưng quản gia, không nói nên lời.
Khi quản gia kia đột ngột xuất hiện trên đường của ba đội tuần tra, trong lòng gã đã rục rịch chẳng hay, quản gia có khuôn mặt tuấn tú đến vậy hoàn toàn không có khả năng ở đây, người hầu thế này chỉ thích hợp với cung điện nguy nga tráng lệ, sẽ vì chủ nhân mà sắp xếp chu toàn. Đúng như dự đoán, máu tươi đỏ thẳm bao phủ cả đội ngũ.
Ngay cả khi gã còn chưa kịp phản ứng, quản gia đã mỉm cười lễ độ, hỏi bọn họ có biết phụ thân đại nhân của hắn đang ở đâu không.
Có ma mới biết "phụ thân đại nhân' trong miệng hắn là ai, binh lính trong đội thô bạo hỏi về danh tính của hắn, quản gia vẫn kiên trì trưng ra bản mặt cung kính, lúc họ chuẩn bị động thủ thì hắn mới để lộ bộ mặt thật sự của mình.
Tên đó vốn chẳng quan tâm đội của gã có trả lời hay không, cũng chẳng định chừa cho họ một cơ hội sống!
Soyase hơi suy sụp, nhưng gã lại không thể di chuyển, chỉ vì quản gia kia đã nhẹ nhàng nói một câu: "Xin đừng cử động."
Tên này là quái vật! Nội tâm Soyase rít gào, trong mắt gã tràn đầy sợ hãi.
"Xin hãy trả lời câu hỏi của kẻ hèn này." Dường như quản gia đang mất kiên nhẫn, lại ra lệnh.
Dù Soyase có cự tuyệt dến mấy thì miệng mồm gã vẫn không nghe theo.
"Mày... Phụ thân mày là ai?"
Quản gia làm như mới nhận ra, vờ vịt che miệng.
"À, tôi quên nói sao? Thật có lỗi."
Ánh mắt dưới gọng kính vàng sung sướng nheo lại: "Tên của phụ thân đại nhân, là một cái tên thần thánh —— Nei Bog." Hắn gằn từng tiếng.
"Người ở đâu?"
"Vậy, tên ấy, hắn, hắn bị tạm giam trong phòng của ngài Sean..."
"Hở?" Quản gia nhiu nhíu mày: "Vậy ra kẻ đầu tiên tìm được người là tên đó à. Quên đi, không sao, miễn không phải Lust là được."
Thấy Pride tự nói tự nghe, Soyase thở phào nhẹ nhõm.
Hắn, chắc hắn sẽ bỏ qua mình.
Pride nhìn Soyase mới thả lỏng một chút, lễ phép mỉm cười với gã.
"Thật có lỗi, dọa ngài rồi, khiến ngài phải chia xa với đồng đội làm kẻ hèn này áy náy quá, cho nên."
Pride như muốn trút giận, dưới ánh mắt không thể tin được của Soyase, nhẹ nhàng nói.
"Ngài chết được rồi."
Màu vàng chói mắt dần dần chìm vào đêm đen tăm tối cùng giọng ca âm trầm.
"When she came to the church stile,
There she did rest a little while:
When she came to the church yard,
There the hells so loud she heard.
(Khi đến được bậc thềm ngoài nhà thờ,
Bà ta dừng chân nghỉ ngơi phút chốc;
Khi vào được sân trước nhà thờ,
Tiếng rên rỉ từ địa ngục vang dội đến tai bà.)"
Ôi, rõ là một thứ âm nhạc tệ hại...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...