~~~~~~~
Tại phòng hồi sức
Cậu đang nằm ở đó, trên người vô số vết thương đã được xử lí, 2 vết dao bên cánh tay đã được băng bó cẩn thận. Hắn nhìn thấy cậu như vậy thì đau lòng lắm. Bảo bối của hắn cư nhiên bị người ta đánh thành như vậy. Nhất định hắn phải bắt kẻ đó trả giá đắt cho chuyện này.
Còn Nguyên Với Nhất Lân thì lo dỗ Hoành với Tín nãy giờ khóc vì xót cho bạn của mình.
Hắn thấy vậy ra hiệu cho 2 người bạn của mình đưa Hoành Với Tín về trước. Trong phòng bệnh bây giờ chỉ còn lại hắn. Hắn cứ ngồi đó nhìn cậu, nhìn cậu thật kỹ. Đây là lần đầu tiên hắn được ở một mình với cậu. Cậu thật đẹp, khi ngủ trông như một thiên thần vậy. Rồi hắn lại nhớ lại lần đầu hắn gặp cậu, khi đó trông cậu như một đứa trẻ đồi ăn vậy, cả lúc cậu nằm ngủ trên bàn, lúc ăn đến mức người khác nói gì cũng không biết, cả vẻ mặt ngơ ngác,... hắn không biết từ khi nào cậu lại chiếm phần lớn trong tâm tư hắn tới vậy, một hành động nhỏ của cậu hắn đều nhớ rất rõ. Có phải là hắn đã yêu cậu rồi không, yêu cậu bé đáng yêu này? Hắn đưa tay lên ngực mình, tim của hắn....sao ....đập nhanh như vậy?
-"Dừng.....đừng.......đừng mà......đừng chạm vào tôi.......ĐỪNGG!!!!!
Hắn vội nắm lấy tay đang khua loạn của cậu. Hắn sợ cậu làm vậy sẽ động đến vết thương. Vừa giữ vừa không ngừng trấn an cậu
-"Không sao, có anh ở đây rồi...ngoan....đừng sợ.....ngoan...."
Lát sau cậu mới an tĩnh lại. Hắn lại cứ thế nắm tay cậu để cho cậu khỏi sợ.
Khoảng 30' sau
-"ư..ưm...." cậu từ từ mở mắt. Xung quanh cậu toàn màu trắng, còn có mùi thuốc khử trùng....cậu đang trong bệnh viện?
-"Em tỉnh rồi!?" giọng hắn có chút mừng rỡ cũng có chút lo lắng?
Hắn lo lắng cho cậu? Cậu vui nha!
-"Em sao rồi?" cìn khó chịu chỗ nào nữa không?"
-"ừm…… đau....." cậu nhăn nhó định ngồi dạy thì bị hắn ấn xuống.
-"em còn bệnh mà dậy làm gì, mau nắn xuống,.. anh động vào vết thương sao.....còn đau không?" hắn lo lắng hỏi.
-"em không sao" cậu cũng không để ý mình đổi cách xưng hô, hắn lại rất để ý.
-"Bé con, em tỉnh lại rồi?" chị cậu vừa đi vào liền thấy cậu tỉnh.
-"bé con của chị còn đau không, chị cậu tiến đến bên cạnh hỏi cậu, tay chạm vào vết thương đã được băng cẩn thận, như sợ cậu đau nên chỉ dám chạm nhẹ
-"em không sao rồi, chị đừng nói cho papa với mama nha chị, em không muốn họ lo lắng!"
-"nhưng em bị vậy thì sao dấu được..."
-"chị cứ nói là em đến nhà bạn chơi vài ngày"
-"nhưng...."
-"xin chị đó"
-"được rồi, em đói chưa, chị đi mua đồ ăn cho em nhé" nói rồi cô đi luôn nhường lại không gian cho hắn và cậu.
Không gian bỗng trở nên ngượng ngùng, cậu không biết phải nói gì. Còn hắn thì đang suy nghĩ có nên nói cho cậu biết hắn yêu cậu không? Hắn không biết cậu có yêu hắn không?
-"Tiểu khải à, anh có chuyện muốn nói..."
-"anh nói đi" giọng cậu yếu ớt
Hắn lấy hết can đảm nói luôn một câu dứt khoát, có ai tin được một người như hắn lại thấy run khi tỏ tình chứ.
-"anh thích em, chúng ta hẹn hò đi"
-"…………" cậu không trả lời, mặt đỏ bừng lên như trái cà chua chín.
-"hắn đang hồi hộp chờ đáp án từ cậu thì thấy mặt cậu đỏ lên trông rất đáng yêu nha, muốn nhéo cái má hồng hồng kia quá.
-"thật....thật ra em........thật ra em cũng......cũng ........cũng .......thích anh....." cậu xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.
Còn hắn thì vui sướng chỉ muốn nhào đến ôm cậu nhưng vì cậu đang bị thương nên hắn cố nhịn, chỉ nắm bàn tay của cậu, sau này bắt cậu bồi thường.
~~~
15' sau
Linh Nhi bước vào trên tay mang theo một hộp giữ nhiệt, đặt lên bàn cạnh giường cậu, cúi xuống định giúp cậu ngồi dậy thì hắn tiến đến trước, nhẹ nhàng giúp cậu chỉnh tư thế thoải mái rồi lấy cháo đút cho cậu.
-"tối nay chị ở lại với em nha"
-"tối nay tôi sẽ ởại với em ấy, chị về trước đi!" hắn lạnh lùng nói.
-"tôi hỏi bé con, không hỏi cậu!" Linh Nhi đáp trả lại, cô biết tên này thích bé con nhưng cô đâu có cướp mất bé con đâu mà chưa gì hắn đã không cho cô ở cùng rồi.
-"chị về trước đi không pama lo lắng, Thiên Thiên ở lại được rồi!"
-"vậy được rồi!"
~~~~
Quay sang chỗ Chí Hoành với Vương Nguyên nào
Suốt nãy giờ tên Chí Hoành ngốc này cứ khóc suốt, nặc cho Nguyên ca dỗ thế nào cũng không nín. Và thế là.......
-"Hix....um......" một nụ hôn rơi xuống môi Hoành Hoành. Tiếng khóc im bặt, Chí Hoành đứng im không nhúc nhích mặc cho cái tên kia đang làm loạn trong miệng mình. Mới đầu chỉ là hôn nhẹ, càng về sau càng sâu. Mãi đến khi Chí Hoành không thở được thì Nguyên mới chịu rời khỏi.
-"anh làm cái gì vậy.....sao anh dám.....huhu......nụ hôn đầu của tui.....tui đã cố giữ nó để cho người tui yêu.......vậy mà ......vậy mà anh...huhu......" Hoành lại khóc tiếp
-"em vừa nói là....nụ hôn đầu?" Vương Nguyên nghe thấy 3 chữ này không hiểu sao trong lòng vui lạ thường.
-"vậy chúng ta làm một đôi luôn đi!"
-"anh.....đã cướp đi nụ hôn đầu của tôi mà còn nói vậy à?"
-"Lưu Chí Hoành, em nghe rõ lời tôi nói đây, tôi chỉ nói một lần. Tôi Yêu Em, làm người yêu tôi nhé!"
Hoành sững người trước câu nói đột ngột của Nguyên, không biết phản ứng sao, cúi xuống để che đi khuôn mặt đỏ bừng hiện giờ.
-"không nói gì là đồng ý rồi nha, từ bây giờ em là của anh!" vương Nguyên ôm Chí Hoành vào lòng Chí Hoành cũng để mặc anh ôm chỉ khẽ nói
-"em là của anh khi nào, em đồng ý bao giờ?"
-"Vừa nãy"
-"đáng ghét!" vừa nói vừa vung nắm đấm đấm vào ngực Vương Nguyên
"A" Nguyên giả vờ kêu đau
-"anh có sao không, em xin lỗi, em đã nhẹ tay lắm mà, sao lại đau được..." Chí Hoành thấy Nguyên kêu thì tưởng là đau thật liền vội vã xin lỗi, mắt còn dưng dưng sắp khóc.
-"haha Tiểu Hoành, em thật đáng yêu!" Nguyên
-"anh lừa em!" Chí Hoành ngớ người
*ya* và ngay sau đó là Nguyên ca của chúng ta bị Tiểu Hoành đáng yêu giẫm một phát vào chân, mà lần này không hề nhẹ đâu (=^.^=) (t/g cho chừa cái tội trêu ghẹo con gái nhà lành ^^ Chí Hoành, mi có muốn bị vậy không? Ai là con gái? t/g dạ không, em nói nhầm là "con trai" ạ *xách dẹp chạy*) và kết quả thì mọi người biết rồi đấy. Nguyên ca đau đớn ôm cái chân của mình la oai oái. Hình ảnh này mà để các anh em trong bang biết thì..... một thời oanh liệt nay còn đâu.
~~~
Chuyển ống kính qua chỗ Đĩnh Tín nào.
Đĩnh Tín vừa được Nhất Lân đưa về nhà thì mẹ cậu thông báo cho cậm là ba cậu đã sắp xếp cho cậu đi xem mắt "vị hôn phu tương lai" của cậu. Cái gì chứ, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn có kiểu đính ước trước thế này? Cậu không đi, cậu đã nói với mẹ như vậy. thế nhưng nẹ cậu lại nói một câu rất nhẹ nhàng, tình cảm "con không đi cũng được, tiền tiêu vặt tháng này cắt, cấm xem hoạt hình" huhu đây chính là đe dọa, đe dọa trắng trợn mà. Vậy thì cậu phải đi coi thử xem tên nào là "hôn phu tương lai" phải có quà gặp mặt chứ nhỉ. Cậu vừa nghĩ vừa tính toán cách phá cái tên hôn phu kia để cho hắn phải hủy bỏ cái đính ước nhảm nhí này.
~~~
Tại khách sạn nhà họ La, tầng cao nhất của khách sạn, mà cụ thể hơn đó là tầng thượng của khách sạn, nới là phòng ăn dành cho khách V.I.P. có các phòng ăn riêng biệt, trang trí theo nhiều phong cách khác nhau. Tại một căn phòng nào đó, có 5 người nào đó đang chờ một người nào đó.
Không sai, 5 người đó là ba mẹ vị hôn phu của cậu và gia đình cậu.
Cái tên hôn phu của cậu nói hắn đang trên đường tới, vậy mà 30' rồi vẫn chưa thấy tăm hơi đâu. Thật đáng ghét.
Tiếng chuông ngoài cửa vang lên và liền sau đó là một người nam nhân tiến vào, dáng vẻ có chút vội vã.
Chuyện là vừa nãy khi Nhất Lân đang lo chuyện trong bang thì ba mẹ hắn gọi về đi xem mắt hôn thê, hắn khá bất ngờ trước cái từ hôn thê nhưng cũng chỉ hỏi lại
-"Tên, tuổi, nghề nghiệp là gì ạ?"
Ba hắn cũng học cách trả lời ngắn gọn của con trai mình trả lời lại
-"La Đĩnh Tín, 16t, học cùng lớp con"
'Là em ấy' hắn nghĩ thầm -"con đến ngay"
Vì vậy mà tình cảnh bây giờ của Nhất Lân khá thảm, quần áo chưa thay ra bộ khác, tóc chưa chải lại nên có hơi xù.
-" con xin lỗi, con đến muộn"
Khi Đĩnh Tín vừa ngẩng mặt lên thì thấy Nhất Lân thì ngạc nhiên tới mức mắt chữ O mồm chữ A .
-"Là Cậu"
"2 con quen nhau rồi sao?" mẹ Tín
-"bọn con là bạn cùng bàn" Tín
-"vậy tốt quá, vậy chúng ta bàn chuyện hôn sự chứ nhỉ anh chị thông gia"
-"được"
Vậy là các bậc phụ huynh lại bắt đầu bàn luận sôi nổi, mặc cho 2 bạn trẻ đang nhìn nhau Tín *ngạc nhiên*, Lân *vui mừng*
-"ba mẹ bọn con ra ngoài trước"
-"ừ, đi đi"
~~~
Bên ngoài
-"hôn phu của tôi lại là cậu" Tín
-"không vui sao?"
*****
end chap 12
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...