Theo như Phong Tuấn và lời đồn trên mạng, sinh nhật Tuấn Khải được tổ chức tại nhà hát lớn Trùng Khánh. Sân khấu do chính tay Nhi Lam và Bảo Lam phác thảo dựng lên làm một món quà nhỏ tặng cho Tuấn Khải. Nhà hát lớn Trùng Khánh nằm cạnh khu công viên giải trí cách khoảng hơn 300m là tới nơi, xung quanh bao phủ bởi cỏ cây sừng sững dưới nền trời xanh trong. Bên ngoài, các Tiểu Bàng Giải tập trung đầy đủ, có nhóm người trực tiếp vào trong, có nhóm lại quanh quẩn đi dạo quanh khu vực gần đó. Khu vực xung quanh bày bán bao nhiêu đồ tiếp ứng của Tiểu Bàng Giải dựng lều dựng trại nhộn nhịp cả khu vực trước sân nhà hát lớn.
***
Bên trong, các Tiểu Bàng Giải chia nhau đi về phía ghế theo đúng số vé trên tay nhao nhao tìm chỗ. Trên tay họ cầm đèn, cầm máy quay phim chụp hình. Khán đài nhà hát có 2 lầu rộng rãi có thể chứa tới gần 2000 người hoặc cũng có thể hơn. Các hàng ghế được xếp theo thứ tự nâng cao dần về phía sau, đã có một số Tiểu Bàng Giả đã ổn định chỗ ngồi, họ đang kiểm tra lại đèn và máy quay phim trên tay.
Phía trên sân khấu được thắp qua loa một chiếc bóng đèn điện. Các nhân viên nhanh chóng lắp đặt thiết bị hoàn chỉnh sân khấu. Phía trước, hai bên sân khấu lắp đặt hai chú cua được viền đường đèn les xanh lam. Hai càng dơ cao với một tấm biển hình chữ nhật viền đèn les xanh lam, chú cua bên phải có dòng chữ Trung “生日快乐” (chúc mừng sinh nhật), chú cua bên phải có dòng chữ “Karry” cách điệu. Chữ “a” thay thế một chú cua nhỏ hai càng tám cẳng. Phía sau sân khấu sát với màn hình lớn bên phải là một chiếc vòng đu quay nhỏ nhắn, trong mỗi chỗ ngồi là một con thú nhồi bông xinh xắn đáng yêu. Giữa trung tâm vòng đu quay có dòng chữ Trung “Vương Tuấn Khải” thắp sáng một màu xanh lam. Vòng đu quay có thiết bị điều khiển làm cho quay vòng, từng chỗ ngồi nhấp nháy ánh đèn xen kẽ theo nhịp 1, 2 bật tắt làm vòng đu quay thêm lung linh hơn.
***
Thiên Lam và Kỳ Hàn ngồi đúng vị trí của mình ở lầu dưới có chút không vui khi xung quanh bắt đầu trở lên ồn ào náo nhiệt. Cả hai vẫn để y nguyên bộ dạng ban đầu. Vừa ngồi vừa đưa mắt lên sân khấu ngó nghiêng nhìn như những đứa trẻ con lạ lẫm trước môi trường mới. Thiên Lam một tay chống lên tay ghế cầm điện thoại thoăn thoắt bấm bàn phím trả lời tin nhắn của Chí Hoành gửi đến, tay kia cầm tấm bảng đèn được đặt trên đùi vừa được một anh Tiểu Bàng Giải soái ca tốt bụng tặng cho nó. Kỳ Hàn bên cạnh cũng được tặng nữa.
Thời gian chỉ còn ngắn ngủi tầm 5 phút nữa, các Tiểu Bàng Giải nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Ai ai cũng hào hứng ngồi bàn luận với nhau không cần biết quen hay không cứ thế túm lại phấn khởi bàn luận cùng nhau đoán xem vai chính của bữa tiệc có hình dạng như thế nào. Không khí hai bên trái phải, lầu trên lầu dưới xôn xao nhộn nhịp hẳn lên. Một chị Tiểu Bàng Giải ngồi ghế số 19 ngay bên cạnh Thiên Lam quay lên quay xuống mà bắt chuyện mọi người. Trong lúc hơi nhổm người xem điện thoại của một chị Tiểu Bàng Giải ngồi thẳng hàng dọc với nó chị vô tình huých vào người nó làm chiếc điện thoại rơi xuống vang lên một tiếng. Chị ấy luống cuống cúi xuống nhặt nhưng không may lại hất văng rơi xuống bậc dưới của hàng ghế trên. Chị liên tục xin lỗi sau đó nhờ Tiểu Bàng Giải nhặt giúp. Chị trả nó điện thoại quay sang nở nụ cười trong sáng.
- Xin lỗi em nhé!
- Dạ! Không sao đâu!
Đón chiếc điện thoại trong tay chị Tiểu Bàng Giải đáng yêu Thiên Lam cúi đầu cảm ơn. Chị ấy đưa tay tự nhiên xoa đầu nó gián tiếp qua chiếc mũ áo. Chị hơi nhíu mày chu cái mỏ xinh xinh lên.
- Trong này không có nắng xuyên vào được đâu, em bỏ mũ xuống đi!
- Ơ...
Chưa kịp phản kháng liền bị chị tự tiện kéo xuống để lộ mái tóc bông xù nhưng rất mượt và đen xuống. Thiên Lam quay sang liền thấy Kỳ Hàn đang nhòm ngó vào các nàng Cua xinh đẹp khác buôn chuyện trong cái đầu và bản mặt phơi phới, nó khẽ thở dài lắc đầu quay sang chị Cua đáng yêu, ánh mắt cong cong chứng tỏ đang cười.
- Em tên gì nhỉ? Chúng ta làm quen được không?
Chị Cua hồn nhiên vô tư nghĩ gì nói đó liền mở lời làm quen trước.
- Em tên Vũ... À... Lâm Như Nguyệt! Rất vui được làm quen với chị!
Suýt chút nữa thì...
Chị Cua dễ thương này tên là Nguyễn Yến Anh sinh năm 1996. Theo như chị ấy nói, chị ấy đã lấy chồng được hơn hai tháng rồi. Chị Yến Anh nói chuyện rất hoà đồng, giọng nói trong trẻo dễ nghe. Chị ấy là một trong những nhạc sỹ trong team Cua Biết Hát. Chị ấy còn hát rất hay nữa. Ngoài là một Tiểu Bàng Giải yêu hai thương một chị ấy còn là một Khải Thiên Ship. Đang hăng say nói chuyện bỗng dưng bóng đèn thắp tạm bợ trên sân khấu vụt tắt làm cả khu nhà hát tối thui khiến mọi người có chút giật mình sau đó chuẩn bị tư thế từ bảng đèn cho tới máy quay đều đã sẵn sàng “chiến đấu“.
***
[Aaaaaaa!!!!!]
Tiếng thét phấn khích của Tiểu Bàng Giải thét lên ngay khi trên sân khấu chiếu hai chiếc đèn ở tận cùng hai bên sân khấu màu đỏ vào giữa. Một bóng đen cùng với đôi chân dài đặc chưng trên cao từ từ hạ xuống tạo đúng dáng bay từ trên không trung xuống, áo choàng sau lưng phất phơ. Ánh sáng màu đỏ chiếu lên lướt qua lên xuống càng tăng vẻ ma mị cho người đó. Hai chiếc bóng đèn ngay cạnh hai chiếc bóng đèn tận cùng trái phải hai bên phát sáng một màu xanh dương đậm hoà mình cùng cặp đèn ánh sáng đỏ chiếu lên càng tăng thêm sự cuốn hút của người nào đó đang từ từ hạ xuống dưới. Tiếng thét ở dưới sân khấu vẫn không ngừng giảm, tiếng thét vang thấu như muốn đánh bay nóc nhà.
Đáp xuống đất với tư thế nửa quỳ nửa đứng như vị thái tử quỳ trước vua cha, một tay cầm micro vòng qua đặt lên đầu gối, một tay nắm chặt chống mu bàn tay xuống nền nhà. Tiếng nhạc ma mị vang lên, một âm thanh mang vẻ âm u huyền bí càng làm khán đài thêm phấn khích hồi hộp tới im lặng. Người đó chầm chậm đứng lên, một thân hình gầy gầy cao ráo cuốn hút trong bộ đồ bị ánh sáng xanh đỏ che mờ càng thêm uỷ mị, chiếc áo choàng phía sau khẽ rung rung theo tự nhiên. Phía sau người đó, một đoàn người từ hai bên cánh gà lần lượt đi ra và đứng vào đội hình. Ánh sáng toàn bộ đã được lắp đặt sẵn lập tức sáng lên, ánh sáng vàng dịu ánh trăng chiếu lên nhân vật chính của hôm nay làm Tiểu Bàng Giải thét lớn. Bảng màu rực rỡ màu xanh lam dưới khán đài dương cao tạo thành một biển lam rực rỡ huy hoàng.
Tuấn Khải đứng giữa trung tâm đoàn nhảy 12 người chia đôi 6 người hai bên. Cậu mặc trên người bộ y phục của bá tước Vampier khát máu một màu xanh đen. Phía cổ tay áo, cuối vạt áo choàng và cổ ống quần một màu đỏ máu tạo hình kiểu ngọn lửa cháy được viền bởi một màu tím than. Cổ áp hình phễu bành ra, dựng đứng cong cong một màu đỏ máu. Khuôn mặt anh tuấn được che lại bởi một nửa chiếc mặt lạ màu đen đính đá lấp lánh dưới ánh đèn. Cậu cầm micro đưa lên nàn môi được tô hơi thâm đen khẽ cất tiếng hát trầm thấp đầy ma mị khiến Tiểu Bàng Giải không ngừng hò hét điên cuồng.
Đội nhảy phía sau mặc nguyên một cây đen xì, trên mặt đeo chiếc mặt lạ đen che mất nửa trên khuôn mặt. Theo như những gì đã luyện tập bọn họ thành thục phối hợp tạo cho tiết mục của Tuấn Khải càng thêm hoàn mỹ hơn.
Hát xong lời một, Tuấn Khải tay cầm micro cũng tham gia vào màn vũ đạo đẹp mắt. Nhẹ nhàng như cánh bướm nhưng lại mạnh mẽ như đôi cánh đại bàng, từng động tác mềm dẻo trong cứng rắn, uyển chuyển nhưng không thể che được sự rứt khoát trong đó. Cậu quay lưng tiêu soái bước tới đội hình đã tạo hình sẵn, lạnh lùng gỡ bỏ chiếc mặt lạ ném đi làm Tiểu Bàng Giải thét lên giữ rội. Khi tới gần đội nhảy, một anh liền nằm xuống trụ trên hai tay và hai đầu gối, hai anh ở hai bên nửa quỳ nửa ngồi thẳng người gấp khuỷu tay lại tạo thành hai cái tay ghế. Cậu xoay người hất áo choàng lãnh ngạo (cao lãnh, ngạo kiều) ngồi xuống vắt một chân chữ ngũ, khuôn mặt nam thần yêu nghiệt giết người không vũ khí cùng với đôi mắt đen như ngọc cuốn hút, một khuỷu tay chống lên “tay ghế” nhẹ nhàng chống cằm nở nụ cười nửa miệng tăng thêm vẻ ma mị kết hợp với âm thanh bài nhạc và hình ảnh bức tường gạch chưa chát xi cùng với dãy đuốc lửa đính trên tường hiển thị trên màn hình lớn phía sau lưng. Một chị trong đội nhảy mặc bộ đầm đen tuyền khuyến rũ, mặt đeo mặt lạ đính vài lông chim đen đi tới như cung tần mĩ nữ hành lễ đưa cho cậu một chiếc ly có chất lỏng màu đỏ. Cậu nhẹ nhàng thanh tao cầm ly kề vào miệng hơi ngửa cổ đổ chất lỏng vào trong miệng cũng là lúc đèn vụt tắt chỉ để màn hình phía sau còn sáng. Bóng tối bao phủ lấy toàn sân khấu, chỉ để ánh sáng ma mị trên màn hình lớn hất lên lưng Tuấn Khải nhưng không nhìn rõ mặt càng làm thêm vẻ huyền bí cuốn hút.
Giọng hát trầm ấm khuyến rũ lại cất lên vang vọng trên không trung, cùng lúc ánh đèn trở lại. Tuấn Khải hiện tại đang bay trên không trung, vừa lơ lửng vừa cất tiếng hát. Bên dưới đội nhảy ngước lên nhìn trầm trồ mong đợi cậu hạ xuống (theo những gì diễn tập).
***
Xong màn diễn vô cùng ấn tượng đầu tiên hoàn thành cậu cùng đội nhảy chạy nhanh vào trong cánh gà thay đồ, màn hình lớn hiện lên hình ảnh cậu ngồi trên chiếc ghế salong màu đỏ máu được viền màu vàng hoàng gia. Cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng khoác ngoài chiếc áo màu đen in hình đầu lâu tứ tung cùng với chiếc quần jean đen và đôi giày đồng màu. Cậu ngồi nghiêng mặt ánh mắt nhìn xuống ly rượu đỏ trong tay vô cùng ngạo kiều nhưng không kém phần lạnh lùng. Bên cạnh cậu là một chiếc bể cá đặt trên chiếc kệ gỗ, bên trong có một chú cua biển to lớn đang bò bên cạnh cây dong nước màu lục cùng vài quả bóng nhựa nổi trên mặt nước. Ánh sáng trắng thắp sáng cả bên trong nhà hát. Phía cánh gà đối diện, Nhi Lam một tay cầm vài phiếu hình Tuấn Khải như trên màn hình lớn, một tay cầm micro từ từ đi ra trong tiếng hô hào của mọi người.
Đứng giữa sân khấu, cô hít sâu một hơi sau đó cúi đầu trước tiếng hô hào của Tiểu Bàng Giải dưới khán đài. Trong đó có Thiên Lam đang chăm chú nhìn cô từ khi cô vừa xuất hiện. Đứng thẳng người cô nở nụ cười Thiên Thần, cầm micro đặt dưới đôi môi được chị meck up tô son hồng xinh xắn.
- Chào mừng tất cả Tiểu Bàng Giải đã có mặt trong bữa tiệc này cùng với các Tiểu Bàng Giải đang xem trực tiếp qua các link dẫn. Tôi là TFCam - Hoàng Nhi Lam!
Cô cúi đầu 90° sau đó đứng lên. Tại trong khán đài con ngỗng điên nào đó kêu cô giới thiệu như vậy nên cô mới làm theo. Làm rồi mới thấy bản thân mình hối hận như thế nào mặc dù các Tiểu Bàng Giải hô hào xung sức ở phía dưới.
- Như mọi người cũng biết, TFCam có nghĩa là The Fighting Camera rồi phải không?
[Biết!!!!! Hú hú hú!!!!!!!!!]
- Năm nay, tôi sẽ thay Dương Dương Ca dẫn chương trình cho mọi người nếu có gì sai sót mong mọi người bỏ qua!!
Cô tao nhã cúi đầu 90° lần thứ hai trong tiếng reo hò cổ vũ của Tiểu Bàng Giải phía dưới. Cô hít hơi thật sâu sau đó ngẩng lên ngước nhìn mọi người dưới khán đài. Cô quay sang phía cánh gà nhìn thấy chị staff xua tay, cô nhẹ nhàng gật đầu hiểu ý sau đó quay sang nhìn xuống khán đài.
- Bữa tiệc chỉ mới trong dạo đầu làm nóng. Tiểu Khải đang thay đồ trong hậu trường mọi người chờ trong giây nát nhé!
Tiểu Bàng Giải phía dưới dương cao bảng đèn hò hét nhiệt tình. Kỳ Hàn quay sang thì thầm vào tai Thiên Lam cũng đang cúi đầu nghe ngóng tình hình.
- Cô ấy là bạn cậu hả?
- Ừm! Thanh mai chúc mã từ nhỏ luôn đấy!
Thiên Lam nhỏ tiếng thì thào lại sau đó gật gù rồi ngước lên nhìn Nhi Lam. Hàng ghế của nó khá gần với sân khấu cho nên nhìn mọi thứ bên trên khá rõ. Công nhận Nhi Lam không thay đổi gì về khuôn mặt nhưng càng ngày càng xinh đẹp khuyến rũ, nếu ngày xưa cô ấy là hoa khôi của lớp thì giờ đây có thể đi thi hoa hậu ý chứ. Thật muốn chạy tới xà vào lòng cô quá đi mất, thật là nhớ!
- Hôm nay sẽ có trò chơi tương tác với Tiểu Khải đó!!! Mọi người cùng mong chờ nhé!!!
Tiếng hô hào vẫn không ngớt ở dưới sân khấu. Nhi Lam không hiểu sao bản thân lại chăm chú nhìn xuống dưới khán đài, nhìn chăm chăm vào một Tiểu Bàng Giải đeo kính ở dưới. Sao cô ấy phải quay mặt đi như trốn tránh vậy? Giật mình khi thấy tiếng ra hiệu của chị staff cô quay sang thì thấy Tuấn Khải đang đứng đó nở nụ cười đưa dấu like ra. Cô gật gật đầu nhẹ rồi quay sang thông báo cho Tiểu Bàng Giải phía dưới.
- Nam thần của chúng ta đã quay trở lại rồi! Mọi người cùng chào mừng nam thần của chúng ta đi nào!!!!!
Nhi Lam chĩa đầu micro về phía khán đài trong sự hò reo của Tiểu Bàng Giải.
[Vương Tuấn Khải!!! Vương Tuấn Khải!!! Vương Tuấn Khải!!!]
Sau đó cô thu hồi micro rồi đi nhanh ra phía sau cánh gà. Vừa bước vào bên trong cánh gà, Lưu Tuấn Hạo không biết từ chỗ nào đi ra đưa cho cô chai nước lạnh. Lạnh lùng liếc qua hắn một cách khinh bỉ, cầm chai nước của hắn đưa cho nói tiếng cảm ơn nhưng cô lại để xuống ghế ngay đó mà thẳng chân bước qua hắn, nhưng lại bị hắn tóm cổ tay giữ lại. Cô đứng lại lạnh giọng nói:
- Anh muốn làm gì? Tôi không muốn đôi co trong ngày hôm nay đâu!
- Nhi Nhi tha lỗi cho anh đi được không?
Hắn quay lưng lại nhìn tấm lưng nhỏ đang quay về phía hắn. Từ hôm đó, hắn luôn nói lời xin lỗi và cầu mong cô tha thứ. Cô có gật đầu nhưng hắn biết cô vẫn còn giận hắn cho nên bằng mọi cách hắn phải làm cô thật lòng tha thứ.
- Tôi đã tha thứ cho anh rồi. Đừng bám theo tôi nữa tránh ra tôi mệt rồi! Tôi còn làm nhiệm vụ của mình nữa!
Cô day day cổ tay hòng thoát khỏi hắn. Nhưng hắn ngoan cố tóm chặt cổ tay làm cô nhăn mày khó chịu. Cứ cái đà này muốn tha thứ cho hắn cũng khó! Cũng may Bảo Lam từ đâu đi tới đưa cho cô chai nước khoáng nên cô mới thoát được. Trước khi đi ra chiếc ghế được anh chị staff chuẩn bị sẵn, Bảo Lam lườm hắn cháy con mắt.
***
Tuấn Khải trong chiếc áo phông đen tuyền, khoác ngoài chiếc áo màu trắng muốt kết hợp với quần vải trắng và đôi giày cùng màu. Một tay cầm ly rượu đỏ trong tay nhẹ nhàng bước quanh sân khấu được khói nhân tạo bao phủ. Phía sau lưng cậu một màn hình lớn chiếu đoạn clip có hình ảnh một bàn tay cầm chai rượu đỏ rót xuống ly. Cậu sắp biểu diễn xong bài hát cậu tự sáng tác “Ly Rượu Vỡ” gần đây trong tiếng hô hào của Tiểu Bàng Giải dưới sân khấu.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, Thiên Lam lặng im chăm chú quan sát từng góc cạnh của Tuấn Khải trên sân khấu. Nó không hò hét mà an tĩnh ngắm nhìn cậu ở dưới khán đài. Chắc cậu không nhìn thấy nó đâu ha! Nhìn bước chân cậu nhẹ nhàng bước, nghe giọng hát chầm ấm cất qua micro làm cảm xúc nó bồi hồi. Nước mắt chờ trực rơi! Nhưng không hiểu sao trong tim nó khi nhìn thấy cậu lại trống rỗng, chỉ có cảm giác nhớ nhung không có cảm giác yêu thương là sao? Giống như một cô em gái nhớ anh trai vậy!?
Bài hát sắp kết thúc trong tiếng reo hò của Tiểu Bàng Giải dưới sân khấu. Tuấn Khải thả hồn theo từng lời ca tiếng hát của chính mình, đem tình cảm cất lên thành tiếng hát. Cậu sáng tác bản nhạc này trong lúc cậu ngồi gảy đàn ghitar một cách vô hồn, cùng với tiếng ly thuỷ tinh do Nhi Lam vụng về làm rơi. Trong lúc cô ngồi xuống nhặt mà vô tình bị mảnh ly bén xén vào ngón tay mà chảy máu nhỏ xuống một mảnh ly vỡ lớn nhất làm cho mảnh ly thêm nổi bật với màu huyết đào. Trong lúc thể hiện bài hát này, cậu nhớ về một người. Một mối tình thời niên thiếu ngây ngô bồng bột tới giờ còn vương vấn, day rứt chưa quên. Hình ảnh cô gái nhỏ nhìn cậu mỉm cười nộ má núm trái lại mờ mờ trong tim nhưng lại dõ nét trong quá khứ, một hình ảnh của cô gái khác với đôi mắt nâu nghiêm nghị cùng mái tóc đen dài lúc nào cũng buộc bổng hiện diện một cách dần dõ nét trong tim cậu. Nghĩ tới cô gái ấy, trong cậu có một luồn ấm áp lan toả cùng với nhịp tim đập nhanh hơn. Cảm giác của cậu nửa vui nửa buồn còn tại sao thì cậu cũng không biết nữa.
- Cảm ơn mọi người đã tới đây trong ngày hôm nay!!!
Kết thúc bài hát, Tuấn Khải cúi đầu 90° một cách vô cùng vui vẻ cùng tiếng hô hào hùng của Tiểu Bàng Giải. Cậu đứng dậy ngước nhìn cả hậu cung phía dưới cùng bao bảng đèn màu xanh lam phía dưới rực rỡ nhảy múa. Nở nụ cười đẹp mê hồn càng làm Tiểu Bàng Giải ngây ngất hô lớn. Quay sang đưa ly “rượu” đỏ đã bị cậu uống cạn cho anh staff vừa chạy ra theo nhiệm vụ sau đó quay sang khán đài nở nụ cười đẹp mê hồn.
- Ở trong cánh gà em nhìn anh hoài à. Rất cuốn hút còn vô cùng soái ca nữa!!!
Nhi Lam từ trong cánh gà đối diện bước ra nửa nói đùa nửa nói thật. Một tay cầm micro kèm thao bao tấm thẻ ghi các tiết mục hôm nay, một tay đưa cho Tuấn Khải vài tấm khăn giấy để cậu lau mồ hôi. Quả thực tim cô đập rất nhanh và mạnh khi thấy cậu lúc này, mồ hôi lấm tấm còn đứng gần như vậy thật khiến cô ngất xỉu tại chỗ. Quả thực nhìn cậu không khác gì yêu tinh ma mị.
- Anh làm em mất máu rồi a~ Phải không mọi người???
Cô chĩa micro hướng khán đài, ngay lập tức một chữ “phải” đồng lòng đồng thanh vang lên. Tuấn Khải tỉnh bơ một tay cầm lẻ vài tờ khăn giấy cùng chiếc micro, tay còn lại dùng khăn giấy chấm chấm trên trán bên cạnh đứng cao hơn cô hơn hẳn cái đầu cho dù cô đi giày nâng đế đi chăng nữa. Điều này khiến cho cô cảm thấy bất mãn vô cùng, người gì đâu mà cao lêu nghêu như thế!!! Lau xong, cậu gom khăn giấy một bên đưa micro lên sát nàn môi khuyến rũ.
- Anh vốn rất soái!
Tiếng cười của các nàng Cua phía dưới vang lên khi nghe được câu nói tự luyến của Tuấn Khải. Nhi Lam bên cạnh cũng phải phì cười một tiếng.
- Anh có thể nói sơ qua về sinh thần nhị thập xuân của anh không?
Nhi Lam quay sang chớp chớp đôi mắt hỏi. Một tay giữ micro và tấm thẻ dẫn chương trình, tay còn lại chìa ra trước mặt Tuấn Khải. Cậu hiểu ý đưa khăn giấy cho cô sau đó hơi vuốt vuốt tóc theo thói quen. Nhi Lam bước vài bước về phía cánh gà đưa khăn giấy cho anh staff vừa khom người chạy ra sau đó nhanh chân trở lại vị trí.
- Chủ đề lần này là “Khải Nhảy Số” a~!!!
Đôi mắt ngọc đen quay sang nhìn Nhi Lam chớp chớp. Vì bận vài chuyện trong hậu trường lên không có gặp được cô. Giờ gặp được rồi mới công nhận cô xinh đẹp như một nàng công chúa nhỏ vậy. Tim cậu đập thịch một tiếng sau đó nhảy múa trong lồng ngực. Cái quỷ gì vậy???
[Ồh!!!!!!!!!!!!!!!!]
- “Khải Nhảy Số”????
Nhi Lam nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt nâu cùng nàn mi cong vút do chị meck up dùng massgara vuốt ngược lên càng làm đôi mắt cô thêm to tròn cuốn hút.
- Vì anh bước sao tuổi 20 mà! Lúc trước số hàng chục là số 1, hôm nay chuyển sang số 2 giống như khép lại một cuốn sách đã viết hết và mở ra một cuốn sách mới vậy!!!
Tuấn Khải nhìn xuống sân khấu giải thích trong tiếng reo hò của Tiểu Bàng Giải. Ngày hôm qua, cậu còn là thiếu niên 19 tuổi. Ngày hôm nay, cậu đã trở thành người đàn ông 20 tuổi. Đã nhảy lên một hàng chục mới, đã bước vào một quyển sách mới. Cậu tự hứa phải để lại dấu ấn huy hoàng trên từng trang sách đang được đặt bút tô vẽ nét mực. Chữ có thể xấu nhưng nét mực nhất định không đứt quãng!
- Thật là sâu sắc! Anh đã trở thành người đàn ông thế hệ cuối cùng của 9x rồi ha! Nhất định trong năm nay, anh sẽ đột phá một cách lộng lẫy nhất. Như ông cha bên Việt (có lẽ cả thế giới) em có câu “Cá chép vàng vượt thác, hoá rồng phi thiên“. Tiểu Bàng Giải chờ anh hoá rồng bay lượn trên trời cao!!!
Tiểu Bàng Giải phía dưới hô hào ủng hộ lời Nhi Lam nói, thậm trí còn kích động dương cao bảng đèn lúc lắc. Tuấn Khải cúi đầu các phía với khán đài liên miệng nói hai tiếng cảm ơn sự ủng hộ của hậu cung hùng hậu.
- Như mọi người đã thấy tiết mục đầu của tôi rồi ha! Lần này sẽ có chút ma mị huyền bí của một thế giới truyền thuyết về loài Vampier a~!!!
[Hú!!!!!!!!!!!!!]
- Nhưng không chỉ có màu đen đặc chưng của Vampier mà thêm một chút màu trắng của Thiên Thần nữa đó!!!
Tuấn Khải trầm giọng huyền bí cất tiếng càng làm không khí thêm uỷ mị bí ẩn hơn. Tiểu Bàng Giải phấn khích hò hét kịch liệt hơn bao giờ hết!!!!
***
- Được rồi! Chúng ta sẽ bước vào trò chơi tương tác đầu tiên ha!
Tiểu Bàng Giải liền hô hào dữ dội, có người dơ bảng số lên cao hò hét mong thần may mắn chiếu cố nhòm ngó. Tuấn Khải cùng Nhi Lam theo phản xạ không tự nhiên mà quay lại nhìn các staff mang đạo cụ cần thiết cho trò chơi thứ nhất này. Một anh staff mang hộp kính trong, bên trong rất nhiều phiếu thăm đã được để sắn đi tới đưa cho Nhi Lam. Mọi đạo cụ phía sau đã chuẩn bị xong, các staff nhanh chóng lui vào cánh gà.
Nhi Lam xóc xóc hộp kính trong làm các phiếu thăm đảo lộn, cô bước lại gần Tuấn Khải cũng vừa quay lên. Tiểu Bàng Giải không ngừng hò hét kịch liệt.
[Lầu trên, lầu trên, lầu trên...]
- Mọi người bình tĩnh, Tiểu Khải sẽ bốc phiếu như vậy mới công bằng a~!!!
Một tay giữ đáy hộp kính, một tay cầm micro lên nói chấn an các nàng Cua dậy sóng phía dưới. Tuấn Khải cũng một tay phụ đỡ một bên của hộp, trong bàn tay ấy kẹp theo chiếc micro. Một tay thò vào trong bốc túm tụm vài ba phiếu.
- Anh biết trò này a~!!!
Tuấn Khải ngây thơ vô số tội ngước đôi mắt ngọc đen mở to nói qua micro. Làm Nhi Lam phì cười cùng các Tiểu Bàng Giải phía dưới. Cậu nở nụ cười nộ cặp nanh hổ dễ thương, cùng đôi mắt cong cong như cây cầu vô cùng đáng yêu.
- Anh có thể giả bộ không biết mà!!!
Nhi Lam quay sang Tuấn Khải chu môi được tô son hồng nói làm cậu phì cười quay sang khán đài nhìn hai bên trái phải.
- Anh nỡ nói rồi hì hì!!!!!
Cậu gãi đầu ngượng ngùng bật cười vô cùng đáng yêu làm Tiểu Bàng Giải thích thú hô hào.
- Trò này tương tác với 5 Tiểu Bàng Giải, tức là sẽ lẻ một bạn cùng đội với Tiểu Khải a~!!!!
[Aaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!]
Tiểu Bàng Giải phía dưới gào thét điên cuồng mong sao mình cùng đội với nam thần. Kiểu này, quá ngược dân tình rồi a~!!!
- Um... Ghế 29 hàng số 2, ghế 07 hàng số 05, ghế 14 hàng số 08, ghế 22 hành số 12...
Nhi Lam lần lượt nhắc lại theo từng số ghế và hàng ghế theo Tuấn Khải. Tiểu Bàng Giải bên dưới không ngừng hò reo, vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ. Tuấn Khải bỏ hết số phiếu vào trong hộp rồi thẳng người quay xuống hàng khán giả.
- Còn người nữa mà???
Nhi Lam tì hộp kính vào người cho đỡ rơi, cô đưa mic lên tò mò nhìn Tuấn Khải vừa đưa mic kề môi.
- Ghế 21 hàng số 09!
Chí Hoành chú mà không khao cho anh một chầu, anh giết chú!
Đâu đó trong cánh gà vang lên tiếng hắt hơi. Ai nhắc tới Lưu Thiếu Gia soái ca này nhỉ???
***
Dưới hàng ghế 09, mọi người cùng quay sang nhìn Thiên Lam trầm trồ. Chúc mừng có, suýt xoa ghen tỵ có, trấn an có, động viên có. Nó cúi đầu cảm ơn quay sang nhìn Kỳ Hàn thấy cô gật đầu động viên cố lên. Hít một hơi thật sâu, sau đó nhờ sự giúp đỡ của chị Yến Anh mà thành công ra khỏi hàng ghế trong tiếng hò reo cổ vũ của các Tiểu Bàng Giải mà thẳng tiến đi lên sân khấu. Một tay đặt trong túi hồi hộp lắm chặt vé ngồi của mình. Cố lên! Sắp được đứng gần anh ấy rồi!
Tuấn Khải nhe răng khểnh cười toe toét quay sang nhìn Nhi Lam đang ngây ngây ngô ngô nhìn mình. Cậu phì cười một tiếng rồi quay xuống nhìn vài bạn được chọn đang để nhân viên soát vé mà lần lượt đi lên. Cậu nhẹ nhàng giải thích:
- Chọn số ghế theo ngày sinh nhật thôi mà!!!
***
Đạo cụ bao gồm ba chiếc giá vẽ dựng cách đều nhau trên sân khấu. Phía trước có một chiếc hộp nhựa hình lập phương màu lam, trên chốc hộp có một hộp màu sáp, một bộ màu lông, một chiếc bút lông không thấm nước màu đen và một tấm bìa cattong hình chữ nhật nho nhỏ.
Sau khi năm người may mắn lần lượt đứng xếp hàng theo số thứ tự được gọi trên sân khấu. Tiểu Khải đứng ngay bên cạnh bạn Tiểu Bàng Giải ghế 29 làm bạn ấy đỏ mặt hiện rõ trên khuôn mặt xinh xắn đeo một chiếc kính cận màu hồng càng làm khuôn mặt bạn ấy thêm đáng yêu. Cô nàng lúng túng thỉnh thoảng đưa mắt liếc chộm nam thần đứng ngay cạnh mình a~ thật là cuốn hút. Oh my god! Anh ấy nhìn cô kìa a~ bình tĩnh! Phải bình tĩnh! Phải thật bình tĩnh a~!!!
- Vì một bạn lẻ sẽ cặp với Tiểu Khải a~! Cho nên, Tiểu Khải sẽ chọn người cùng đội với mình đi nha!
Nhi Lam vừa rứt câu, Tiểu Bàng Giải trên sân khấu kích động đưa tay lên che khuôn mặt đã sớm phớt hồng, Tiểu Bàng Giải phía dưới thì hò hét gào rú. Tuấn Khải lên tiếng đồng tình sau đó chầm chậm đi trước mặt các nàng Cua xinh xắn xem xét. Ais!!! Thật khó sử à nha!!!
- Em mà không làm MC, em tranh đầu tiên!!!
Nhi Lam chu mỏ uỷ khuất làm Tuấn Khải đang “ra mắt” ngẩng lên nhìn cô mà phì cười một tiếng. Nhìn cô dễ thương cực kỳ khi làm nũng nha!
- Như này thật khó nha!
Tuấn Khải đưa mic lên miệng nói khi đi tới người cuối cùng. Nàng Cua có ánh mắt màu nâu ẩn sau cặp kính cận nhỏ nhỏ, khẩu trang đeo kín mặt. Trợt nhớ tới sự trợ giúp của Chí Hoành, ừm... Cùng đội với “em dâu” cũng được chứ nhỉ?
- Vậy đi tôi chọn bạn cuối cùng cho dễ!
Cho gian lận thì có!!!! Tuấn Khải thầm gào thét.
Bốn nàng Cua kia có chút thất vọng cùng với tiếng hò reo đầy mùi giấm chua của hậu cung phía dưới. Nhi Lam chia cặp cho bốn bạn còn lại. Ghế 29 với ghế 07 là một cặp. Ghế 14 với ghế 22 là một cặp. Ghế 21 đồng thời là Thiên Lam một cặp với Tuấn Khải.
Thiên Lam cúi đầu vòng ra sau lưng hai đội kia đi về phía Tuấn Khải tỏ vẻ ngại ngùng lo lắng đứng cạnh cậu cách một khoảng nho nhỏ bảo toàn tính mạng trước hậu cung đang gào thét dưới khán đài và bốn ánh mắt của cung tần mỹ nữ đang ngọt ngào tới nóng bỏng chiếu lên người của nó.
Nen nén ngước đôi mắt kính áp tròng nâu sau chiếc kính giả cận lên nhìn cậu. Sau hơn 3 năm trốn tránh, đổi lại hơn chục phút đứng gần cậu bằng trò chơi gian lận đáng khinh bỉ nó cảm thấy rất vui. Đã lâu rồi không về đứng cạnh cậu lại trong bộ dạng như ăn chộm thế này có chút khôi hài. Nó thấp hơn cậu gần 20cm, không trừng thấp hơn lá nách cậu nếu như không đi giày nâng đế.
Có cảm giác ai đang nhìn chộm mình, Tuấn Khải đưa mắt ngọc đen xuống liền thấy nàng Cua bên cạnh ngại ngùng lảng đi. Nàng Cua nào trả vậy! Cậu phì cười rồi ngẩng lên nhìn xuống sân khấu.
Ngoài Tiểu Bàng Giải ra, còn có hai ánh mắt của hai người nào đó mà không nói ai cũng biết chiếu vào hai người họ. Hai ánh mắt khác màu nhưng cùng động viên cô gái nhỏ. Ngoài ra, một ánh mắt ganh ghét khác cũng chiếu thẳng vào lưng cô gái nhỏ đang cúi đầu.
- Tiểu Khải! Em ghen đấy nhé!
[Ha ha ha ha ha!!!!!!]
Mọi người cùng nhau phì cười trước cô nàng MC chu mỏ đáng yêu kia. Nhi Lam đi tới tấm bảng vẽ gần cô nhất chạm nhẹ vào tờ giấy A2 được kẹp chắc chắn trên bảng vẽ, giá cao vừa tầm cho độ tuổi trưởng thành hiện giờ.
- Như mọi người đã thấy trên sân khấu có 3 tấm bảng vẽ. Trên mỗi bảng vẽ có các con số cùng điểm chấm nho nhỏ!
Tấm giấy A2 được phóng đại trên màn hình lớn. Bên cạnh các vòng tròn nhỏ xíu là những con số đánh thứ tự theo một đương uốn éo cho hết một vòng vẽ. Nhi Lam cúi xuống dùng tay không cầm các loại dụng cụ dơ lên cao, quay sang khán đài. Ba đội cùng xếp hàng dọc chăm chú nhìn cô giải thích.
- Các đội sẽ tương tác với nhau dùng bút không thấm nước viền lần lượt từ số 0 cho tới điểm cuối cùng. Sau đó, dùng màu sáp hoặc màu nước tô lên. Có thể vẽ thêm vài hoạ tiết cho đẹp nha!
Nhi Lam đặt đồ trên tay xuống sau đó cầm tấm cattong hình chữ nhật trên tay quay sang các đội chơi và khán đài. Màn hình phía sau cũng phóng lớn thứ cô cầm trên tay lên. Cô lấy hơi rồi nói tiếp.
- Các đội tự nghĩ và viết tên đội lên tấm cattong này nha! Đội nào thắng sẽ có phần thưởng cực hấp dẫn a~!!!
[Hú!!!!!!!!!!!!!]
- Nếu đội anh thắng thì anh cũng có quà hả?
Tuấn Khải ngây thơ như bò đeo nơ khẽ hỏi làm mọi người phải bật cười.
- Anh không những không có quà, nếu anh thua sẽ cho anh xuống khán đài ngồi!!!!
[Áaaaaaaaa!!!!!!!!!!]
- Thật là tàn nhẫn mà!!!!
Tuấn Khải nhõng nhẽo lên tiếng làm bao người nghe được phải kiềm chế lắm mới không phụt máu mũi ra ngoài ý chứ.
- Được rồi! Mọi người vào vị trí chuẩn bị nào!
Ba đội quay lưng chia đều ra đứng vào vị trí như quy định. Sau đó, nghe hiệu lệnh của Nhi Lam mọi người bắt đầu vào cuộc chơi. Nhi Lam lần lượt đi qua ghé vào xem xét tình hình của từng đội chơi. Ai ai cũng chia nhau ra, một người cầm bút viền, một người quan sát mà chỉ dẫn đội bạn. Cả ba đội vô cùng hăng say trong phần chơi của mình.
- Mọi người yên tâm! Tôi sẽ tìm cách dìm Tiểu Khải và tống anh ấy xuống khán đài!
[Hú!!!!!!!!!!!]
- Em ác quá đấy!!!!
[Ha ha ha ha ha!!!!!!!!!!]
Tuấn Khải than xong rồi đặt micro xuống chốc hộp. Một tay cầm bút viền theo lần lượt số và chấm bi mà vẽ được nửa bức tranh. Thiên Lam đứng bên cạnh có chút không tự nhiên khi đứng gần cậu mà lúc ta lúng túng không biết nói cái gì, thi thoảng liếc lên nhìn chộm cậu. Ai ya! Thật là không có cơ đồ mà!!!
- Sinh thần... Khoái lạc Vương... Vương 20...
Thiên Lam hơi cúi đầu nhưng mắt vẫn nhìn lên bảng vẽ đang được Tuấn Khải viền gần xong, tạo hình thành công một chú cua dương càng cao. Giọng nó nhỏ lí nhí ấp úng nói lắp nhưng cũng đủ để cậu nghe thấy. Nếu là trước kia nó không khách sáo nhưng bây giờ nó đang trong vai trò tội phạm trốn tránh nên không còn tự nhiên như xưa nữa.
Tuấn Khải đã viền xong hình chú cua, cậu chuyển sang vẽ thêm vài hoạ tiết. Còn Thiên Lam cúi người cầm bút sáp lên bắt đầu tô. Không biết bản thân nghĩ gì mà sao thấy giọng nói này quen thuộc, mặc dù đã được ngăn cách bởi chiếc khẩu trang y tế. Lắc nhẹ đầu xua đuổi ý nghĩ cậu cho là vẩn vơ ra khỏi đầu. Cậu nở nụ cười nhẹ ấm áp dành cho một Tiểu Bàng Giải.
- Cảm ơn!
- À mà em là bạn gái của Hoành Hoành hả?
Tuấn Khải cúi xuống đặt bút xuống chốc hộp, rút một cây màu sáp đỏ lên tô bông hoa nhỏ cạnh chân chú cua mà cậu vừa vẽ thêm. Vừa tô vừa cúi xuống, đưa mắt ngọc đen sang nhìn cô gái nhỏ thấp lè tè gần đến vai cậu (nhờ giày nâng đế).
- Dạ? Cứ cho là vậy đi! Anh không giận em chứ?
Thiên Lam hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Tuấn Khải dù đã được Chí Hoành báo từ trước. Nó khẽ hỏi trong khi vẫn tập trung vào cuộc chơi.
- Sao phải giận? Anh coi Hoành Hoành như đệ đệ, vậy với em anh cũng coi như muội muội thôi. Dù sao nói chuyện qua loa với đệ muội (em dâu) cũng không có gì là quá!
Tuấn Khải nở nụ cười ấm áp. Thiên Lam chỉ cười gượng cho qua rồi lại nen nén ngước lên nhìn cậu. Xưa và nay sự ấm áp trong cậu chỉ có tăng không có giảm, khiến đối phương như nó cảm thấy ấm lòng. Hai người vừa gấp rút hoàn thành bài vẽ, vừa nói chuyện phiếm thân thiết đối với Tuấn Khải là như quen từ trước.
Nhi Lam vẫn cứ đi vòng quanh xem xét tình hình của cả ba đội vừa thao thao nói về ba bức hình và cả ba đội. Cuối cùng thời gian cũng đã kết thúc đa phần đội nào đội lấy đều chưa hoàn thành kịp lúc. Các đội dồn vào nhau, duy chỉ có Tuấn Khải tách khỏi hàng mà cùng Nhi Lam lượn quanh xem xét tình hình của cả ba đội.
- Đội thứ nhất có tên là Karry Wang!
Nhi Lam nhìn vào bảng tên gật gù đọc tên nhóm lên. Cô cùng Tuấn Khải quan sát vào bức tranh. Cũng là một chú cua giống với tranh của đội Tuấn Khải. Hai cô gái vẽ thêm một cậu bé chipi đáng yêu đứng bên cạnh. Màu sắc vô cùng tươi sáng, mỗi tội chưa tô xong mái tóc nữa. Tiếc ghê!
- Em thấy cậu nhóc này là Tiểu Khải có phải không?
Nhi Lam quay sang nhìn đội Karry Wang liền nhận được hai cái gật đầu cùng với hai nụ cười ngượng ngùng. Cô nàng phì cười nhìn vào bức hình làm Tuấn Khải mọc ba vạch đen trên trán.
- Này! Anh đã là người đàn ông rồi đấy!
- Nhưng với Tiểu Bàng Giải, anh chỉ là một Tiểu Khoai Tây tròn vo a~!!!!
Bạn Tiểu Bàng Giải ghế 07 được staff đưa cho micro từ nãy đưa mic lên nói làm Tuấn Khải ngượng ngùng đưa tay lên gãi đầu. Làm mọi người xung quanh phì cười.
Chàng trai à! Cậu có là ông già lẩm cẩm 70 tuổi thì cậu vẫn là Tiểu Khoai Tây nghịch ngợm trong lòng chúng tôi thôi!
Nhận xét cho đội Karry Wang xong, cô nàng MC cùng nam thần bước tới bức tranh thứ hai. Nhân vật chính vẫn là chú cua được tô màu xanh, được các Tiểu Bàng Giả tô đậm nhạt như bức tranh tĩnh vật. Trên cao có đám mây trắng bay bay trên nền trời một nửa xanh và một nửa trắng... Vì chưa tô xong. Nhận xét vui vẻ về tác phẩm của đội Khải Nhảy Số, trêu trọc nhau vài câu cuối cùng chuyển xuống xem xét bức trang cuối cùng.
Tác phẩm của đội JK219 (Tuấn Khải 21/9) cũng là đội của Tuấn Khải và Thiên Lam. Vẫn là chú cua xanh quen thuộc, cùng với đôi mắt cười bằng hai gạch chữ v ngược. Xung quanh được vẽ hàng đống bông hoa đỏ, lá lục rơi đầy trời. Có điều là hoàn thiện hơn hai đội bạn, chỉ có điều không biết thế nào mà quên tô một cái chân để nó trắng phau một màu giấy trắng.
Thiên Lam được tặng một chiếc điện thoại của hãng Oppo kèm theo một tấm hình cỡ lớn kèm theo chữ ký của Tuấn Khải. Đội Khải Nhảy Số được tặng một cục sạc dự phòng và một gậy tự sướng của hãng Oppo kèm chữ ký. Đội Karry Wang được tặng hộp sạc dự phòng của hãng Oppo kèm chữ ký.
***
Trong lúc các Tiểu Bàng Giải xuống sân khấu, mọi người bao gồm trong cánh gà, ngoài sân khấu và dưới khán đài có chút bất ngờ chỉ duy hai người mà ai ai cũng biết là bình thản khi một Tiểu Bàng Giải đeo kính, dáng nhỏ ở lại đi tới gần Nhi Lam.
- Ơ...
- Cô có thể cho tôi mượn micro không?
- À được!
Tuy bất ngờ nhưng Nhi Lam vẫn đưa micro cho cô gái lạ lùng trước mặt trong mọi ánh nhìn kinh ngạc của toàn bộ mọi người chiếu vào cô gái được giải nhất ấy và tự hỏi tại sao?
- Xin lỗi vì làm chậm trễ buổi tiệc. Nhưng tôi muốn tại sân khấu tặng một món quà nhỏ cho Vương Tuấn Khải!
Tưởng mọi người không đồng tình ai ngờ hò hét vỗ tay kịch liệt bao gồm cả nam thần và cô nàng MC. Với kinh nghiệm MC từ lâu còn đọng lại trong người, nó hít một hơi sâu điều hoà nhịp tim đập mạnh vì hồi hộp. Quay sang nhờ Nhi Lam cầm giúp phần thưởng và cô vui vẻ đồng ý.
- Có thể cho tôi mượn cây đàn ghitar không?
Đòi hỏi quá đáng nhỉ? Mà thôi kệ! Dù sao mọi người đều vỗ tay ủng hộ và các anh chị staff mang ghế, đàn và micro cắm trên giá ra cho kia kìa. Cúi đầu cảm ơn sau đó trả Nhi Lam micro, nhận cây đang ghitar trên tay anh staff... Khỏi nói cũng biết đây là cây đàn của Tuấn Khải cậu chuẩn bị diễn tiết mục sau đây mà. Đưa tay tháo chiếc khẩu trang y tế trên mặt xuống nhét vào túi áo khoác, sau đó ngay ngắn ngồi xuống trong ánh mắt hồi hộp mong chờ của mọi người y như nó là nhân vật chính của buổi tiệng.
- Tôi có học qua tiếng Việt, cho nên muốn hát nửa Việt nửa Trung thay mặt các Tiểu Bàng Giải bên Việt gửi tặng cho Tiểu Khải. Có gì sai sót mong mọi người bỏ qua! Cover từ bài hát “Gửi anh xa nhớ” của nữ ca sĩ Việt Nam - Bích Phương.
Tì ngón tay vào dây đàn gảy nhẹ một tiếng thành công thu hút sự chú ý của mọi người. Tiểu Bàng Giải cùng nhau im lặng nghe người ngồi trên giữa sân khấu, tay ôm cây đàn quen thuộc của nam thần. Tiếng nhạc dạo vang lên nhẹ nhàng mà mang theo một chút buồn buồn.
Tuấn Khải thu hình dáng cô gái nhỏ đang ôm cây đàn trên tay, nhẹ nhàng gảy đàn. Với người chơi đàn lâu năm như cậu không khó nhận ra cô gái nhỏ này mới tập cách đây không lâu, bằng chứng là tiếng nhạc vẫn đôi ba lần lệch nhịp. Bóng dáng nhỏ nhắn mang lại cảm giác quen thuộc khiến người nhìn muốn dang rộng tay ôm vào lòng vỗ về, ngón tay nhẹ nhàng gảy vài nốt nhạc có chút vụng về. Tuấn Khải hít sâu một hơi chăm chú nhìn cô gái nhỏ.
Kỳ Hàn không quá bất ngờ khi Thiên Lam mạnh bạo ở trên sân khấu thể hiện ca khúc của nữ ca sĩ bên Việt. Vì từ gần 2 tuần trước nó đi mượn đàn ghitar học cách gảy một cách vô cùng chăm chỉ tuy nhiên lại toàn tập không được tốt khiến nó tức tới phát khóc. Mà giờ đây có lẽ thần may mắn chiếu cố cho mà nó làm tốt tới như vậy.
Chí Hoành đứng bên trong cánh gà, mé bên phải. Cậu đứng khoanh tay chăm chăm nhìn thân hình nhỏ nhắn của cô gái nhỏ đang gảy đàn. Khoảng 20 phút trước nhận được tin nhắn của ai đó nói rằng gảy đàn chưa được tốt, người nghe được chắc chắn chạy mất dép. Đấy! Thế mà lại làm khá tốt ý chứ, tuy có vấp vài ba lỗi nhưng thế là tốt rồi. Từ tiếng đàn đầu tiên cậu đã biết nó đặt bao nhiêu tình cảm lên bài hát này như thế nào. Ngốc! Em sẽ làm tốt thôi!
Nhi Lam đứng lặng im hoàn toàn nhìn bóng lưng nhỏ hơi khom xuống, cùng với khuỷu tay phải chuyển động do gảy đàn. Cô có cảm giác người trước mặt này vô cùng thân quen, đặc biệt là giọng nói cô không nhầm lẫn vào đâu được. Cho dù có chết, cô vẫn nhận ra đây là giọng của ai... Đôi mắt nâu nhíu lại... Không lẽ... Cô bị điên rồi làm gì có chuyện đấy cơ chứ??? Cô lắc đầu liên tục.
- Anh xa nhớ anh có khoẻ không
Em lâu lắm không viết thư tay...
Giọng hát nhẹ nhàng hơi trầm thấp khẽ cất lên đúng giọng của nữ nhi Việt Nam. Toàn bộ mọi người nghe được giọng hát này hoàn toàn im lặng khẽ thả hồn vào lời ca, tiếng đàn. Không thể nói tâm trạng của Thiên Lam lúc này như thế nào cho rõ vui có, buồn có, nhớ có toàn bộ đều dâng trào qua câu ca. Vui vì Tuấn Khải cùng mọi người chịu để con hấp như nó mặt dày ngồi trên sân khấu, buồn vì không thể đường đường chính tặng cậu, nhớ vì đã bao lâu mới có khoảng cách này? Thời gian gần cậu lại không nhiều trong bao năm qua mới có cơ hội?
Tiểu Bàng Giải quay sang nhìn nhau xì xầm. Ai ai cũng khen tiếng Việt nghe rất êm tai rất ngọt ngào. Có một số lại từng nghe người Việt nói qua, ai cũng công nhận cho dù là nói hay hát vốn dĩ khiến ngươi nghe không khác gì là một bài nhạc. Phát âm tiếng Việt nhẹ nhàng lúc trầm lúc bổng, chắc chắn Việt Nam không phải ca sĩ cũng hát cực kỳ hay, cực kỳ cuốn hút đặc biệt là nữ giới. (Trích dẫn hai lời nhận xét của một chú người Pháp và hai anh chị người Hàn Quốc)
- Đầu thư em chẳng biết nói gì
Ngoài câu em ở đây nhớ anh vơi đầy...
Âm thanh hơi lên giọng một chút nhưng vẫn giữ được sự nhẹ nhàng trong câu hát. Hát đến đoạn “nhớ anh vơi đầy” giọng của nó có chút chuyển biến thanh âm, giọng hát hơi nghẹn ngào xúc động. Đúng vậy! Nó rất nhớ cậu, rất nhớ các cậu. Không lúc nào là không nhớ về cậu, nhớ về các cậu. Đôi mắt đeo kính áp tròng màu nâu đã ánh lên tia long lanh do ánh đèn hất lên trên bọc nước đã hình thành trong đôi hốc mắt. Khẽ khịt khịt nhẹ nhàng che mắt mọi người xung quanh, ngón tay vẫn gảy nhẹ trên dây đàn.
Không ngờ, Thiên Lam có giọng hát dễ nghe như vậy. Chí Hoành có chút bị mê hoặc bởi giọng ca người con gái xứ xở lúa nước kia. Thỉnh thoảng ở nhà có nghe Song Lam dở giời bắn tiếng Việt cho dù lớn tiếng nhưng nghe thế nào vẫn vừa tai như một bản nhạc với tông giọng cao. Cậu chăm chăm nhìn bóng lưng nho nhỏ ấy, nhìn thật cô độc làm người nhìn muốn ôm vào lòng vỗ về.
Tuấn Khải chăm chăm lắng nghe cho dù câu hiểu câu không, nhưng cậu vẫn thấy giọng của cô gái này quen quen nhưng không thể nhớ ra chủ nhân của giọng hát này là ai. Từ đầu đến cuối, cậu vẫn không thể dời mắt khỏi cô gái này.
Ngay từ khi nghe câu đầu Nhi Lam ngay lập tức thấy cô gái này có điều gì đó không đúng. Nghe buồn cười thật, nhưng sự hoài nghi của cô ngày càng tăng lên không hề có vẻ huyên giảm một chút nào hết. Cô không tin, người đang gảy đàn trước mặt này là người ngoại quốc từng học qua tiếng Việt.
- Anh hãy cứ yên tâm công tác
Em da diết thuỷ chung một lòng...
Giọng hát đã có chút biến đổi do sống mũi vốn đã cay, mắt vốn đã hoe đỏ bọc nước ngày càng lớn. Bàn tay vẫn nhẹ nhàng gảy đàn, từng tiếng đàn là từng chút từng chút một tình cảm được Thiên Lam chầm chậm đưa vào trong.
Hai người một nam, một nữ. Một trong cánh gà, một dưới khán đài nhanh chóng nhận ra điều bất thường. Chỉ hận không thể lao ra vỗ về cho cô gái nhỏ trên sân khấu gảy đàn cất tiếng hát nhẹ nhàng mang có chút nghẹn ngào trong tim ấy. Chỉ có thể ở im tại chỗ đau lòng trông theo.
Xúc động tới vậy sao? Tuấn Khải thầm nghĩ. Không khó với người trong ngành như cậu phát hiện giọng hát của cô gái nhỏ đã sớm lệch tông nhưng không quá lộ liễu. Cậu thực sự cảm động với tình cảm mà cô gái nhỏ trước mặt gửi gắm qua từng câu hát. Tình cảm sâu sắc như vậy, cậu xin chân thành khắc ghi.
- Ngày em nghĩ về anh thật nhiều
Để đêm đêm nằm mơ về anh...
Không hiểu sao, từ “anh” được cô gái trước mặt ra riết ngân lên khiến khoé mắt Nhi Lam cô cay cay. Cô cảm nhận được tình cảm sâu sắc không chỉ đơn thuần giữa Fan girl với thần tượng qua câu hát này. Vốn dĩ, cô là người Việt đương nhiên hiểu lời câu hát này. Tại sao cô lại thấy, tình cảm cô gái nhỏ trước mắt này dành cho nam thần trong tim cô lại không khác gì thứ tình yêu nam nữ? Thật ra, cô gái nhỏ trước mắt này có điều gì bí ẩn như vậy?
Câu hát cuối, ngân cao chữ cuối với thanh âm cao ra riết cất lên làm cho bao người nghe có chút quặn lòng là sao? Bao gồm cả Tuấn Khải. Cậu không hiểu sao mình lại thấy nàng Cua trước mặt này lại thân quen tới đau lòng khi nghe câu hát cuối như vậy? Tình cảm của cô ấy tại sao cậu cảm nhận rõ mồn một như vậy? Thật sự em là ai???
- Anh đi hoài đường xa
Em vẫn chờ nơi ấy
Em yêu lắm đấy
Em thương lắm đấy
Em lo cho anh nhiều đấy
Giọng hát theo kiểu dân ca nhẹ nhàng du dương cất lên cũng là lúc giọt lệ tràn khỏi khoé mắt chảy dài xuống má. Tiếng nghẹn ngào kèm theo ngày càng rõ hơn khiến người nghe phải đau lòng xót thương. Các Tiểu Bàng Giải phía dưới không hiểu sao lại xúc động tới như vậy thậm trí khoé mắt, sống mũi các nàng đã cay cay. Đặc biệt các nàng ngồi gần sân khấu nhìn thấy dòng lệ lặng lẽ rơi trên khuôn mặt nàng Cua trên sân khấu cũng xúc động mà khóc theo. Một tay cầm máy ảnh hoặc bảng đèn, một tay quyẹt nhẹ dòng lệ.
Thật sự Tuấn Khải rất muốn chạy tới và hỏi thẳng mặt cô gái nhỏ kia rốt cuộc là ai. Mà tại sao cũng chỉ là một nàng Cua lại khiến cho cậu chua xót cõi lòng tới như vậy? Cái cảm giác chỉ có một cặp tình nhân mới có, tại sao lại xuất hiện theo từng câu ca của nàng Cua trước mặt tới như thế???
Lâm Như Nguyệt, thật sự em là ai? Tại sao lại có thể tạo cho anh cảm giác lạ lẫm tới thân quen tới như vậy? Tại sao anh có cảm giác chúng ta đã từng ở bên cạnh nhau như vậy???
- Mong đến ngày gặp nhau
Dẫu cách trở bao lâu
Mua bao thuốc lá, mua dăm gói bánh
Anh sang thưa chuyện cùng em nghe anh
Tông giọng hơi lên cao nhưng vẫn giữ được chất giọng nhẹ nhàng mượt mà đúng điệu dân ca Việt Nam. Càng hát từng câu, từng chữ nước mắt theo đó vẫn chảy từng dòng đua nhau trượt xuống đôi gò má mà rơi xuống dây đàn nhẹ nhàng. Toàn bộ người nghe đã bị giọng hát nhẹ nhàng của nàng Cua đeo kính ấy cuốn hút từ đầu tới cuối, mặc dù đôi lúc có đánh lệch nhịp đàn đi chăng nữa. Nhưng nàng Cua ấy vẫn bình thản nhẹ nhàng gảy tiếp khúc nhạc sau.
Đoạn nhạc dạo đầy chất dân ca với tông hơi cao mà vẫn nhẹ nhàng. Từng ngón tay nhẹ nhàng gảy nhẹ tạo ra những âm thanh dễ nghe đầy cuốn hút lôi cuốn người nghe, mặc dù không chuyên nghiệp còn non nớt, còn sai sót khá nhiều.
Khịt khịt sống mũi nhẹ nhàng khiến bản thân tưởng rằng đã che dấu nhưng vẫn ngây ngô không hề biết âm thanh tuy nhẹ nhưng quá lộ liễu, khiến người nghe phải dâng trào cảm xúc tới xúc động.
Em dùng tiếng hát không chuyên nghiệp của em gửi gắm tình cảm tới anh trong ngày sinh thần hôm nay. Hơn 3 năm qua, tình cảm của em trao anh ngày ngày tăng lên nhưng suy cho cùng cũng chỉ là 1/3. Em nhớ anh từng ngày cùng hai anh ấy, em yêu anh từng ngày cùng hai anh ấy và em có lỗi với anh từng ngày cùng hai anh ấy. Anh hãy nhắm nhẹ nàn mi, tĩnh tâm xua tan bóng hình một người như em đi anh. Em vốn không phải người con gái anh cần, em không đủ tư cách bên anh, yêu anh và nhận tình yêu của anh. Anh đã trở thành một người đàn ông lý tưởng của mọi cô gái rồi, anh phải sống những tháng ngày thật tốt, thật vui vẻ cùng hai anh ấy, cùng mọi người nha anh. Đừng để công việc khiến anh mệt mỏi mà đổ bệnh, như vậy em sẽ lo lắm đấy!!!
- Wǒ jìdé tà zàizuò hěndà jùlí
Wǒ bùxiě zhǎngshǒu
...
Hiểu rồi! Thì ra bài hát có nghĩa là như vậy!
Nghe và hiểu được bài hát được nàng Cua trước mặt cover bằng tiếng Trung, lòng Tuấn Khải càng thêm quặn lại. Cậu thấy khó hiểu về điều này từ hai phút trước khi nàng Cua ấy cất lên câu ca đầu tiên. Tiếng hát vẫn nhẹ nhàng vang lên hoà cùng tiếng đàn ghitar càng làm tâm tình cậu thêm hỗn loạn hơn. Khẽ nhắm đôi mắt ngọc đen, lắc nhẹ đầu vài cái xua tan đi cảm giác khó chịu trong tâm trí.
Chí Hoàng trong cánh gà, tâm tình vốn đã không tốt khi nghe câu hát cover tiếng Trung đầu tiên. Giọng ca nhẹ nhàng ra riết vẫn vang lên đều đều cùng với chất giọng sớm đã lệch tông do nghẹn ngào trất chứa bao nỗi nhớ nỗi nhung. Mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là một cô gái vì tình mà trở lên yếu đuối dại khờ, cô gái nào cũng vậy và cô gái ngoài sân khấu kia cũng không ngoại lệ. Bên ngoài càng mạnh mẽ, bên trong càng yếu đuối mong manh. Cậu tự hỏi rằng:“Đến khi nào mới là ngày trở về?” Rồi lại lắc đầu ích kỷ nghĩ:“Thôi! Đừng về thì hơn!”
Cậu quay lưng đi thẳng sâu vào trong cánh gà chuẩn bị cho món quà đặc biệt cho nam thần - nhân vật chính hôm nay.
***
- Yêu xa khó lắm
Yêu xa nhớ lắm
Yêu xa cô đơn nhiều lắm
Mong đến ngày gặp nhau
...
Hát xong vài câu cuối bằng tiếng Trung, Thiên Lam đứng dậy cúi đầu trước khán giả và dựng cây đàn ghitar lên giá chuyên dụng. Mọi người vẫn còn thả mình theo bài hát nhẹ nhàng mang tính dân ca vừa rồi cho dù đã kết thúc nhưng mãi hồi lâu mới sực tỉnh cùng nhau vỗ tay vang vọng cả khu nhà hát.
Giật mình khi nghe tràng pháo tay giòn rã dưới khán đài vang lên, Nhi Lam sực tỉnh lắc đầu vài cái tự nhủ phải tỉnh táo để tiếp tục chương trình. Cô vẫn còn bán đứng bán nghi khi nàng Cua đã sớm bước tới trước mặt với gọng kính còn chút vệt nước vì lau qua loa vụng về mà đọng lại mờ mờ, cùng với chiếc khẩu trang y tế che nửa khuôn mặt.
Mắt nâu sao? Cô đang nghĩ linh tinh gì vậy chứ?
Mỉm cười trả đồ lại cho nàng Cua mà trong lòng không khỏi bán tín bán nghi. Giọng hát ấy và giọng nói hai tiếng cảm ơn vừa rồi... Cô chắc chắn không hề nghe nhầm một chút nào.
Tuấn Khải bước tới gần Thiên Lam hơn khi thấy nó cúi đầu chào cậu. Giữ khoảng cách hơn nửa mét, đầu hơi cúi nhìn vào đôi mắt kính áp tròng nâu khi nó hơi ngước lên. Cậu khom lưng cúi đầu nói lời cảm ơn và khen ngợi về món quà ý nghĩa của nàng Cua trước mặt này tặng cho cậu. Nó gật đầu quay lưng tay cầm phần thưởng mà nó cùng cậu đoạt được từ từ bước xuống khỏi khán đài trong tiếng hò reo của Tiểu Bàng Giải.
- Cảm ơn món quà vô cùng ý nghĩa và đặc sắc vừa rồi của một nàng Cua đáng yêu. Được rồi! Tiểu Khải anh vào trong thay đồ chuẩn bị tiết mục tiết theo đi!
Lấy lại phong độ nhanh chóng, Nhi Lam xem như chưa có chuyện gì xảy ra nở nụ cười xinh xắn dẫn tiếp chương trình đã đi được một nửa. Quay sang nhìn Tuấn Khải lên tiếng ra hiệu và nhận được cái gật đầu của cậu. Nhìn bóng lưng thẳng và rộng tiêu soái bước vào trong cánh gà bên trái một cách từ từ nhưng với người nhìn lại là một tốc độ khác chỉ vì... Chân cậu dài a~
Chương trình vẫn còn tiếp a~!!!
***
Đôi lời tác giả: Sinh nhật Vương Nguyên và Thiên Tỉ tác giả dự tính cho Thiên Lam lên trên sân khấu và tặng món quà tương tự cho hai người. Tại tác giả muốn công bằng mà. Nhưng lại thấy lặp quá gây nhàm chán, ai có ý tưởng gì từ chủ đề tới tiết mục trong bữa tiệc cứ góp ý để tác giả biến bữa tiệc tưởng tượng của các bạn thành “sự thật” nha. Mà tác giả vẫn còn ý định cho Thiên Lam lên sân khấu hát hoặc dance (chắc dance không được đâu a~) mọi người cho ý kiến thế nào giúp tác giả để cho không bị nhạt nha. Thanh kiu vinamikl sữa mèo Việt Nam!
À! Về phần chèn cảm xúc “lung tung” khi Thiên Lam hát thấy có dở không? Nếu dở để sinh nhật hai người kia, tác giả chỉ viết mỗi lời nhạc ra là xong. Không viết kỹ, tả sát vách ngư vậy nữa. Tác giả thấy không được hay cho lắm sao sao ý. Ahihi!
Hình như, càng viết càng hăng, càng hăng cành dài, cành dài cành nhàm, càng nhàm càng chán thì phải??? (‘O^O’)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...