(Từ tập này trở đi, Na Na và Mỹ Kỳ không xuất hiện trong truyện nữa. Tác giả thông suốt rồi, dù sao cũng chỉ vì ganh tỵ với họ mà làm như vậy cho thoả mãn chình mình. Một thời gian biến họ thành thứ xả giận nên rút ra được bài học. Thay vào đó là Âu Tử Tuệ, và Hạ Ân Kỳ sẽ thế chỗ họ)
- Cô không cần phải biện hộ cho mình! Đêm rồi còn ăn đồ lạnh, bộ cô không biết nó có tốt cho sức khoẻ hay không à?
Tử Tuệ cắt lời tập hai, quay lưng cầm rổ trái cây đặt lên mạnh lên bàn làm mấy trái táo đỏ bị động mà lăn hết xuống đất làm cả hai hoảng hốt nhìn quanh. Ngược lại với Tử Tuệ đang đứng hai tay cầm mép rổ nhìn quanh thì Nhi Lam lại đi khắp bếp nhặt lại từng quả một, nhặt được hai quả cô đứng thẳng lưng đảo mắt nhìn quanh liền thấy quả táo năn vào gầm cầu thang chứa vài đồ linh tinh như bóng rổ, ván trượt, patin... Cô đi tới ngồi xuồng chui vào trong nhặt quả táo. Đến lúc nhặt được trong lúc chui ra không may cộc đầu khá mạnh vào lóc cầu thang liền kêu một tiếng đau đớn.
- Nhi Nhi em không sao chứ?
Tiếng nói phía cửa làm cả hai cô gái giật mình. Tử Tuệ ngay tức khắc quay ra cửa bếp, Nhi Lam chui hẳn ra đứng thẳng một tay cầm quả táo vừa nhặt đặt mu bàn tay lên đỉnh đầu nơi vừa bị cộc hướng mắt nâu ra cửa. Trong hai đôi mắt của hai cô là Tuấn Khải tay cầm trái táo đỏ đang tiến lại gần hơn. Tử Tuệ hơi đỏ mặt, tim đập loạn khi thấy cậu nhưng lại phải khó chịu khi cậu lướt qua lưng cô tới gần Nhi Lam, môi dưới cắn mạnh đôi mắt hằn vẻ khó chịu.
Tuấn Khải lướt qua lưng Tử Tuệ tay cầm trái táo đỏ tuy ướt do không khí nhưng vẫn còn lạnh tới gần Nhi Lam. Đang ngồi bên ngoài, cả đám thấy trái táo từ trong bếp lăn ra cậu liền đứng lên nhặt mang vào trong, vừa tới cửa bếp liền thấy cô bị cộc đầu liền nhanh chân bước tới.
- Em không sao!
Cô cười cười mặc dù mặt hơi nhăn do đau, tay vẫn xoa cục u đang sưng lên. Để cậu thấy cảnh này thật xấu hổ quá mà.
- Không sao là thế nào? To như quảổi rồi này!
Cậu dùng tay không gạt tay cô xuống, dịu dàng xoa xoa cục u trên đầu cô, mắt ngọc nhíu lại trách móc nhưng lại hiện lên tia ấm áp. Định phản bác nhưng thấy cậu ân cần như vậy cô cũng buông tay mặc cậu xoa khối u trên đầu, ngước mắt nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ đang ở gần cô mà tim cô đập mạnh, mặt bắt đầu hơi đỏ.
- Hèm!!!
Nhi Lam giật mình khi thấy tiếng Tử Tuệ, cô vội gạt tay cậu ra khỏi đầu nhăn răng cười hì hì, tay cầm một trái táo vừa nhặt móc luôn trái táo trong tay cậu đi tới bồn rửa bát thả vào, xả nước. Cô cúi xuống nhặt nốt quả cuối cạnh góc chân bồn rửa bát lên cho vào trong bồn rửa qua.
Tuấn Khải mặc kệ Tử Tuệ đang hầm hầm đỏ mặt tức giận phía sau, cậu ung dung tới trạn mở tủ lấy chiếc đĩa sau đó đóng lại, cầm con dao gọt trái cây trong hộp cắm phía dưới kệ bếp rồi quay lưng đi ra bàn theo lưng Nhi Lam vừa mang táo đã rửa lại ra đó.
- Anh đưa em gọt cho, anh cứ ra ngoài ngồi đi!
Tử Tuệ vội đưa tay cầm vào cán dao đồng thời vì thế mà chạm vào bàn tay của Tuấn Khải. Thấy cậu ngước lên nhìn, cô nở nụ cười với cậu.
- Cô là khách sao lại để như vậy được, cô cứ ra ngoài đi để chúng tôi làm được rồi!
Chúng tôi?! Tử Tuệ quay sang Nhi Lam vừa lên tiếng nhìn cô đầy tức giận. Khách?! Chúng tôi?! Sao cô nói như đây là nhà của cô ý, nghe thật chướng tai mà. Cô là cái gì mà sao giám kênh kiệu trước mặt tôi như vậy?
- Nhớ không nhầm, cô tới đây ở nhờ mà phải không? Vậy cô cũng là khách sao còn nói tôi?!
Nhi Lam im bặt ngước nhìn Tử Tuệ có chút khó chịu nhưng lại nhịn vì Tử Tuệ nói đúng. Cô cũng chỉ ăn nhờở đậu sao có tư cách lên tiếng như vậy. Cô quá tự mãn rồi.
- Dù là vậy, nhưng Nhi Nhi đang ở đây sao có thể gọi là khách được? Tử Tuệ cô ra ngoài, trong này có chúng tôi rồi!
Tuấn Khải thấy bất mãn khi Nhi Lam bịức hiếp liền lên tiếng cho cô. Từ khi Song Lam về đây ở, căn nhà này cũng là của hai cô không thể là khách được. Tử Tuệ thật không biết điều, cậu có chút khó chịu với cô rồi đấy! Cậu thu tay lại làm cho tay Tử Tuệ lơ lửng không chung vài giây.
- Anh...
Tử Tuệ cứng họng khi chính chủ nhà lên tiếng, cô còn nói được gì nữa đây? Cô thu tay lại cầm chặt mép rổ, cắn răng khó chịu.
- Em làm được!
Tuấn Khải và Nhi Lam cũng không nói nữa, cả hai chuyên tâm vào công việc làm tráng miệng cho mọi người. Nhi Lam gọt vỏ bằng nạo, Tuấn Khải bổ chia đều một quả sau đó xếp vào đĩa, Tử Tuệ cũng xếp trái nho, trái mận lên đĩa cùng cậu. Không khí trùng xuống, lại vô cùng im lặng.
***
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Chí Hoành trong bộ đồ thoải mái bước ra. Hai tay đưa lên chạm vào khăn tắm vò đầu, vừa lau tóc vừa bước tới bên chiếc giường. Cậu cúi người xuống, một tay lau đầu một tay cầm chiếc điện thoại lên nhấn nút khoá. Mà hình điện thoại phát sáng hiện lên một cuộc gọi nhỡ của "Ngốc"?
Cậu ấy gọi lại sao?
Cậu tự hỏi chính mình, ngón tay cái lơ lửng trước biểu tượng cuộc gọi nhỡ muốn gạt tay để gọi nhưng hiện đã là22h00đêm rồi cậu không nên làm phiền. Màn hình tự động tối thui lại cũng là lúc cậu ném xuống chiếc gối, quay lưng đặt chiếc khăn lau đầu lên trên chiếc ghế cạnh đó rồi đi ra khỏi phòng với bộ dạng đầu hơi xù và ẩm ướt.
***
- Vậy hả? Có cần tớ tới đón không?
Chí Hoàng đứng tại góc khuất tách biệt khỏi đoàn làm phim đang nhao nhao bên kia cầm điện thoại áp vào tai. Đầu dây bên kia chính là Thiên Lam gọi tới thông báo ngày hôm nay nó sẽ xuất viện. Tuy công việc tại đoàn phim này khá bận nhưng cậu vẫn muốn tới đón nó. Đưa mắt nhìn ra phía ngoài khi có người réo tên cậu, cậu chỉ biết gật đầu kêu người đó chờ vài phút.
Hiện tại, cậu là một diễn viên tự do không trợ lý không công ty. Thiên Lam có góp ý cho cậu về phần này, nó nói rằng tạm thời đang băn khoăn về công ty mới cậu nên tích cực đi tham gia đóng phim với thân phận là diễn viên tự do. Chuyện này cậu cũng có hỏi qua mọi người ở nhà, với hai người trong đoàn làm phim như Song Lam và cả nó nên cậu cũng đồng ý thử mình xem sao.
Hiện tại cậu đang ở Tây An quay bộ phim đầu tay với quy mô không nhỏ và cậu là diễn viên khách mời. Đây là dự án mới toanh toành toanh của chú Hoàng ba Nhi Lam đang hợp tác với bên Hàn Quốc. Bộ phim học đường hài hước cũng không kém phần lãng mạng về tình yêu học đường. Diễn viên lại có người của ba nước Việt - Trung - Hàn. Thỉnh thoảng Song Lam có ghé qua đoàn làm phim chỉ cho cậu về diễn xuất và điều chỉnh cảm xúc. Bộ phim hiện tại đã quay sang tập 3, cậu cũng quay phim được mấy ngày nay nên cũng không tới thăm nó mấy như vài ngày đầu.
"- Không cần đâu, cậu đang trong thời gian quay phim làm sao tớ phiền cậu được. Tớ cũng gọi báo cho cậu rồi, nên cậu cứ tập trung quay phim đi nha!"
Đầu dây bên kia phát ra tiếng nói vô cùng phấn kích làm cậu có thể tưởng tượng ra cảnh nó đang nhảy tưng tưng lên ý chứ. Phải rồi, ở trong viện gần tận một tuần giờ được xuất viện thì vui phải biết. Ngay cả cậu cũng vui lây mà ngoạc ra cười.
- Vậy hôm nào về tớ dẫn cậu đi ăn hoành thánh nha!
"- Ăn Hoành Hoành hả? Há ha ha...!"
Tiếng cười bán nước hại dân của nó từ đầu dây bên kia vang lên làm cho cậu giật mình đưa điện thoại ra xa không cậu bị giọng cười đó ám mất thôi. Nghe xem! Cười như ma nữ hiện hồn ấy!
- Hoành Hoành này không dễ để cậu ăn đâu! Thôi tớ đi quay phim có người gọi rồi. Lúc xong việc tớ sẽ gọi cho cậu!
Người vừa rồi lại quay lại dục làm cậu lúng túng gật đầu qua loa. Cậu vừa nghe điện thoại vừa chầm chậm bước về phía đoàn phim.
"- Tớ rất mong chờ bộ phim do Hoành thánh đóng nha!"
- Được rồi! Về đến nhà nhớ nghỉ ngơi cho đỡ mệt nha đồ ngốc!
"- Hảo! Tạm biệt! Mà tớ không phải ngốc cậu mới ngốc!"
Chưa kịp nói gì thêm đầu dây bên kia đã dập để một tràng tiếng tút tút kéo dài. Chí Hoành bỏ điện thoại ra trước mặt rồi nhìn vào thấy màn hình tối thui rồi thở dài một tiếng mà cất vào trong túi quần.
Không biết từ khi nào, con nhỏ ngốc đó đã chiếm một phần trong tim cậu nhỉ? Hàng ngày, mỗi sáng thức dậy nó luôn là người chủ động gọi điện cho cậu kêu cậu có đến thăm hay không rồi tiện đường nhờ cậu mua vài đồ ăn vặt. Nhưng nó thường gọi vào lúc gần9h00có hôm gần10h00trưa mới gọi cho cậu vì đó là lúc nó ngủ dậy. Còn vào buổi tối, trước khi đi ngủ cậu lại chủ động gọi cho nó kêu ngủ sớm, vì nó hay thức khuya xem phim hoặc nghịch điện thoại. Dần dần trở thành thói quen, còn nó cũng không gọi vào buổi sáng nữa vì cậu đã có công việc nhưng lúc tối dù bận tới mấy cậu cũng dành thời gian nhắn cho vài tin nhắc nhở. Nếu hôm nay cậu trở về được, chắc sẽ nhìn thấy bản mặt cười ngoác ra của nó nhưng xui thay hôm nay cậu có lịch diễn hai hôm nữa mới về được.
***
Theo sau Thiên Lam đi vào trong nhà, hai tay cầm vali xách theo sau lưng nó Lam Thiên không khỏi bồi hồi lo lắng. Hôm nay nghe tin xuất viện mà hắn đứng ngồi không yên, câu nói hôm đó sao hắn quên được. Vừa đi phía sau vừa lo lắng nhìn bóng lưng nhỏ của nó đang đi lên thềm hiên nhà.
Vào hẳn phía trong nhà, nó dừng chân lại quay lưng đối diện với hắn làm tim hắn đập mạnh hơn vì hoảng sợ. Nó đưa tay cầm chiếc vali trong tay hắn đặt xuống ngay chân của mình.
- Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi!
Nói xong nó cầm vali quay lưng bước từng bước lên lầu. Nhìn theo bóng lưng nó, đôi mày hắn nhíu lại có phải nó đã quên rồi hay không?
(Quăng gạch đi đừng đọc chùa, đọc chùa là tác giả một tháng 1 chương đấy nha!!!)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...