- Cậu là một kẽ nhẫn tâm, một người chỉ ham đến danh lợi của bản thân mà bỏ mặc bạn bè cũng làm được - Tuấn Khải nhếch môi
- Không, nghe tớ giải thích, sự thật không phải như vậy, tôi... - Khả Nhi chạy đến cầm bàn tay lạnh giá kia lên
Vương Tuấn Khải tức giận trợn mắt nhìn cô, giựt tay của mình lại rồi đẩy cô xuống đất
- Tôi thật sự là nhầm to về con người của cậu, thật sự là lầm to rồi, bao lâu nay cậu đóng kịch, giả vờ tốt bụng với tôi, mục đích là để lợi dụng danh thần tượng này để cậu nổi theo chứ gì? Bạn thân của Vương Tuấn Khải TFBOYS? Cái thanh danh đó đáng để cậu đóng kịch bao lâu nay sao? Thể loại tiểu thư như cậu tôi thật hết nói nổi rồi
Rồi cậu cười khinh cô, nghiêng đầu lạnh nhạt
- Cứ từ từ mà tận hưởng cái cuộc sống bên Pháp đó, tôi không hề quan tâm, trước giờ coi như chúng ta chưa từng quen nhau
- Tuấn Khải, đừng bỏ đi, nghe tớ giải thích, Tuấn Khải... - Khả Nhi cứ chạy theo cậu cho đến khi chân rã rời, không thể bước tiếp được nữa, mặc cho những gì sắp đến sẽ xảy ra, mặc cho tất cả, cô ngừng bước, té xuống đất, thân người nhếch nhát kia tự mình hành hạ dưới cơn mưa đón mùa đông
- Không! Tuấn Khải, Tuấn Khải! - cô hét lên
- Tiểu thư, cô sao vậy? - Bà quản gia bước đến bên cô lo lắng
- Sao tôi lại ở đây? - cô mơ màng ngồi dậy
- Cô không nhớ gì sao? Là 2 ngày trước cô nói muốn tự làm ly nước cam, sau đó cô ngã từ trên cầu thang ngã xuống rồi bất tỉnh, chúng tôi có gọi bác sĩ đến kiểm tra, nói cô do suy nghĩ và làm việc quá sức nên mới như thế, cô cần được nghỉ dưỡng thêm - bà quản gia thuật lại
- Sao cơ? - cô giật mình chạy đến gương, đúng thật, sắc mặt cô trắng bệch, bây giờ cô mới để ý, thân cô sao lại trở nên xơ xác thế kia? Trong gương có phải cô không vậy? Mà quản gia vừa nói gì cơ? Hai ngày sao? Có nghĩa là... - chuyện trên trường của tôi sao rồi?
- À, không sao, hôm nay cũng thứ 6 rồi, tôi đã giúp tiểu thư xin cô giáo chủ nhiệm nghỉ hết tuần này, nên cô cứ ở nhà dưỡng sức, chiều nay Hoàng chủ tịch và Hoàng phu nhân sẽ về sớm
- Mấy giờ rồi?
- Thưa là 6h15 sáng ạ
- Tôi đi học đây - cô bung mền, nhanh chóng đẩy bà quản gia ra ngoài rồi thay đồng phục
Rầm Rầm!!! - Bà quản gia bên ngoài đập cửa
- Tiểu thư, không được, Hoàng chủ tịch đã dặn, cô phải ...
- Không nhưng nhị gì hết, ý tôi đã quyết, nói với baba của tôi, đây là tôi muốn nên quản gia không cản được - cô nhanh chóng đeo đôi giày bata màu đen rồi đeo balo lên vai, chạy ra liếc bà quản gia một cái rồi bỏ xuống dưới nhà
- Khoan đã, vậy tiểu thư ăn gì hẳn đi
- Kêu cho tôi chiếc taxi trước - cô lấy miếng bánh nhai rồi nói với bà
- Cần chi vậy tiểu thư, xe ô tô ở nhà hơn 20 chiếc không thiếu, cần gì phải...
- Không cần - cô cắt ngang lời - mấy tên vệ sĩ lái xe trên đường cứ lèm bèm nội quy tiểu thư này nọ, không phải là bà muốn giết tôi nhân cơ hội tôi đang bệnh đấy chứ?
- Vâng vâng, vậy tôi sẽ kêu taxi - rồi bà quản gia sai một cô người hầu đi
- Mà cái tên Vương gì đấy đi đâu rồi?
- À, Vương thiếu gia từ sớm đã căn dặn tôi nấu cháo hầm yến cho tiểu thư, xong cậu ấy đến trường cách đây 10 phút rồi
- Tiểu thư, có taxi rồi ạ - cô người hầu chạy vào
- Tôi đi nha - Khả Nhi vội để miếng bánh xuống bàn rồi chạy đi
- Tiểu thư, hôm nay trường tổ chức chương trình giáo dục đến tối lận nên ăn trưa ở đó luôn, tiểu thư nhớ cầm theo thuốc nha
- Vâng vâng, tôi cầm rồi - cô nói vọng lại rồi phóng vào chiếc taxi kia
- Thưa tiểu thư, buổi sáng vui vẻ, cô cần đi...
- Trường Cao Trung, nhanh lên - cô hối
... Trường THPT Cao Trung ...
- Tới rồi - cô thở dài rồi bước xuống xe, nhanh chân chạy vào lớp, không quên hít một hơi sâu lấy sức sống thật khỏe mạnh cho hôm nay
- Khả Nhi, mấy ngày nay không thấy cậu - cô bạn Lưu Mộc Miên chạy đến cùng cô
- Hì hì, tại vừa bệnh xong mà - Khả Nhi cười tươi rói, cũng không khó nhận ra được cô vừa mới, nhìn mặt trắng như xác chết thế kia thì...
Khả Nhi bước đến bàn của mình, quen tay quăn chiếc balô xuống đất rồi ngồi xuống ghế
- Good morning, Soái ca Vương Tuấn Khải - Khả Nhi quay sang Tuấn Khải liền bắt gặp khuôn mặt lạnh như băng kia - này sao vậy, hờn chuyện gì à?
- ... - bên kia vẫn một khoảng thời gian trầm lắng
- Này - Khả Nhi huýt nhẹ tay Tuấn Khải, không có hiện tượng gì, cô bắt đầu lo sợ, liền hỏi Mộc Miên đang ngồi bàn trên cô - Vương Tuấn Khải sao vậy?
- Suỵt! - Mộc Miên nháy mắt ngỏ ý kêu cô im lặng, rồi nhẹ thì thầm vào tai cô - người cậu nên hỏi là Vương Hàn Phong mới đúng, cái tên hot boy khối 10 ấy không biết đã nói gì với Tuấn Khải nhân bữa đầu tiên cậu nghĩ, thế là Vương Tuấn Khải mang nguyên cái mặt lạnh đi học đến bây giờ, tụi con gái thấy cũng sợ nên có ai dám mời đi ăn trưa đâu, bữa giờ Tuấn Khải không giơ tay phát biểu, cũng chả thèm nói gì, tớ cũng bó tay rồi - Nói đến đây, Mộc Miên lắc đầu bó tay rồi quay lên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...