Bộ Hương Trần trông thấy cảnh ấy thì âm thầm ra dấu vẫy lui Bão Cầm đang định tiến lên nhặt chiếc chén rơi, để mặc cho hai tên kia lúi húi lần mò hồi lâu mới nhặt được nó mà ngồi thẳng dậy. Tối Quang Âm ngồi thẳng người lên thì vẻ mặt vẫn cứ lạnh nhạt chẳng thay đổi gì, thế nhưng sắc mặt ửng hồng lại đánh nát bảy tám phần lạnh lùng, nhìn cực kì khả ái.
Ỷ La Sinh cùng Bộ Hương Trần chuyện phiếm tràng giang đại hải, thi thoảng lại cười rộ lên.
Tối Quang Âm thì ít nói, đa số thời gian hắn chỉ ở một bên lắng nghe, thế nhưng bầu không khí lại không hề nhạt nhẽo hay ngượng ngùng.
Bởi vì Bộ Hương Trần cảm thấy dường như hơi thở của hắn và Ỷ La Sinh dường như đã hợp thành một thể, hai người này chỉ cần ở một chỗ thì căn bản chẳng cần dùng động tác hay ngôn ngữ để trao đổi với nhau. Mỗi khi Ỷ La Sinh nhắc tới một sự kiện, chỉ cần nói vài chữ thì Tối Quang Âm đã biết ngay đó là chuyện gì, để rồi đáy mắt toát lên cảm xúc đầy đồng điệu. Hai kẻ trước mắt nàng tâm ý tương thông chẳng khác chi một người cả.
Túy Thanh Sương tuy ôn hòa nhưng tác dụng chậm lại rất đáng kể. Ỷ La Sinh thấy mình hơi choáng váng thì thầm nhủ không xong, sau đó quay đầu sang nhìn Tối Quang Âm, quả nhiên thấy hắn vẫn cố gượng lãnh đạm nhưng đáy mắt sớm đã phủ sương mù, rõ ràng đã say khướt.
Ỷ La Sinh hiểu rõ tửu lượng của Tối Quang Âm, hôm nay tên này uống chẳng ít hơn mình là mấy, mình mà còn chuếnh choáng thì hắn sắp sửa say gục luôn rồi. Y lắc lắc vai hắn, khẽ gọi thăm dò, “Tiểu Tối? Tiểu Tối?”
Quả nhiên, không hề đáp lại.
Ỷ La Sinh dở khóc dở cười hỏi Bộ Hương Trần, “Sao ngươi không bảo ta tác dụng của rượu này chậm mà mạnh như thế?”
Bộ Hương Trần cười tủm tỉm đáp, “Ngươi có hỏi ta đâu.”
Ỷ La Sinh thở dài, đỡ Tối Quang Âm đứng lên rồi bảo, “Vốn còn định ở lâu một chút, nhưng mà ta với hắn phải về Thành Thời Gian phục mệnh. Giờ hắn say thế này tốc độ sẽ chậm đi, chúng ta đành cáo từ trước vậy.”
Bộ Hương Trần thuận theo nói luôn, “Thế thì gác lại rồi khi khác ghé chơi, các ngươi về thành vẫn là quan trọng hơn cả.”
Ỷ La Sinh chắp tay vái chào Bộ Hương Trần rồi nửa ôm nửa đỡ Tối Quang Âm đi ra ngoài viện. Tối Quang Âm ngoan ngoãn dựa lên người y, từng bước từng bước đi theo.
Bộ Hương Trần đột nhiên gọi,”Ỷ La Sinh.”
Ỷ La Sinh dừng bước quay đầu lại nhìn nàng. Bộ Hương Trần thản nhiên nở một nụ cười tươi rói, trong nét cười không có vẻ biếng nhác quyến rũ ngày thường mà phảng phất vẻ ôn nhu.
“Bất luận Xuân Tiêu U Mộng Lâu có phong bế hay không, nơi này luôn hoan nghênh ngươi tới.” Nói đoạn lại bổ sung thêm, “Các ngươi.”
Ỷ La Sinh hiểu ý mà cười, gật đầu nói, “Ta biết.”
Từng cành cây ngọn cỏ trong Mộng Hoa Cảnh đều tương liên với Bát Phẩm Thần Thông của Bộ Hương Trần, cũng giống như tai mắt của nàng vậy.
Nàng mơ hồ nghe được tiếng hai người kia chầm chậm ra đến cảnh môn, Ỷ La Sinh bất đắc dĩ thở dài, “Sao tửu lượng của ngươi còn kém hơn cả năm đó vậy?” Sau đó là tiếng quần áo ma sát sột soạt, tựa hồ là Tối Quang Âm đang giãy nảy lên, lại thấy Ỷ La Sinh mềm giọng dỗ dành, “Được rồi được rồi, không nói ngươi, ngươi….ấy! Từ từ, tiểu Tối! Đây là nhà người khác mà….ấy đừng….Tiểu Tối…Tối Quang Âm ngươi đừng có quậy! Chờ…. chờ về đến nhà đã….Này! Này….”
Một lát sau Tối Quang Âm mới chịu an ổn trở lại, Bộ Hương Trần lại nghe tiếng thở dài dở khóc dở cười của Ỷ La Sinh. Y đỡ hắn ra ngoài, chẳng mấy lâu sau thì không còn tiếng vang gì nữa, cả hai đều đã ra khỏi cảnh môn.
Hoàng hôn buông xuống, ánh dương nhạt nhòa rớt lại chiếu xuống rường cột và chạc cây trong viện, kéo ra những cái bóng thật dài, chập chờn sáng tối. Tuyết mịn vẫn lơ đãng bay bay trong không khí, bị tịch dương nhuộm lên sắc màu ấm áp như những cánh hoa thắm lìa cành trong thoáng chốc phôi pha.
Bộ Hương Trần bỗng cảm thấy, cũng đến lúc nàng nên tìm ai đó đến uống rượu ngắm tuyết cùng với mình rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...