…
Phòng ngủ
“Ông xã làm xong việc rồi hả? Để em đi pha nước ấm cho ông xã.” – cậu bật dậy khỏi giường nhưng anh nắm tay lại.
“Không cần đâu, chút nữa tắm luôn.” – anh kéo cậu về giường, JaeJoong lờ mờ đóan ra. Từ đêm động phòng đến đây đã gần hai tuần rồi. – “Em còn đau không?”
“Dạ…không.” – cậu cúi mặt xấu hổ lắc đầu.
“Lần này tôi sẽ làm nhẹ và từ từ. Nếu đau thì em nói, tôi sẽ ngưng lại. Đừng để chảy máu như lần trước, không tốt đâu.” – cậu ngạc nhiên nhìn anh. Hóa ra anh không vô tâm như cậu nghĩ, anh thấy và biết cậu bị thương sao?
“Dạ!” – cậu gật đầu từ từ ngã ra giường cùng anh.
Anh hôn lên môi cậu như lần trước, JaeJoong đã biết cách thở khi hôn lại anh. Có lẽ nó còn quá vụng về nhưng vì đầu tiên được anh hôn và cũng là người cậu yêu quý nhất nên mọi tế bào trong cơ thể cậu để giãn nở to gấp đôi bình thường. Cậu từ từ đáp trả những chuyển động của anh, lưỡi anh vờn qua lại trong vòm miệng mình. Tay cậu choàng nhẹ lên cổ anh để cả hai gần nhau hơn.
Anh nâng người cao lên, cậu giúp anh kéo áo qua khỏi đầu, anh kéo luôn quần ngủ của mình ra. Chồm xuống hôn lên môi cậu lần nữa, tay anh di chuyển cởi từng nút áo ngủ của cậu ra để lộ bờ ngực trắng nõn như đứa trẻ. Anh hôn lên má rồi đi dọc xuống cổ cậu, anh nút bên trái, cậu xoay đầu qua phải để anh thuận tiện hơn.
“A~~~ông…xã ~~” – cậu khẽ thều thào khi đôi môi anh gặm đầu ngực cậu, cái cách anh day day nó khiến cậu nóng bừng cả người. Anh hôn thấp xuống bụng cậu…. từng chút…. từng chút một anh dạo chơi cơ thể cậu bằng chính đôi môi của mình.
“Đ…. đừng…” – cậu hoảng hốt khi thấy anh dùng đôi môi bao bọc lấy thành viên của cậu, nhiệt độ càng tăng cao. Đầu óc cậu choáng váng không còn nhận biết gì nữa, đôi mắt nhắm hờ đôi môi chỉ có thể hé rộng để bắt kịp hơi thở của chính mình.
“Ahhh ~~~~ ahhhh ~~~~~” – cậu rên lên từng đợt theo những nhịp lên xuống giữa hai đùi mình.
Yunho đẩy nhẹ hai chân cậu để chúng gác hẳn lên vai anh. Môi anh vẫn di chuyển nhịp nhàng tăng khoái cảm cho cậu trong khi ngón tay xoa nhẹ trước chỗ be bé thăm dò rồi mới đẩy vào trong hết sức nhẹ nhàng.
JaeJoong cắn răng, cậu biết chút nữa sẽ còn đau hơn. Nên để Yunho chuẩn bị cho cậu nếu không cậu sẽ chảy máu hôm sau đi đứng cũng khó khăn hơn. Yunho đẩy thêm ngón thứ hai rồi thứ ba, anh cố làm giãn nơi chật hẹp để chút nữa cậu không phải đau nhiều so với kích cỡ thật sự cần phải vào.
“Em thấy sao?” – Yunho bỏ dở việc mình đang làm ngẩng đầu lên hỏi cậu.
“D…dạ…ổn.” – cậu cố lấy sức gật đầu ra hiệu cho anh tiếp tục.
JaeJoong nhắm chặt mắt chuẩn bị đón nhận cái đau ám ảnh của đêm tân hôn. Nhưng không! Cảm giác rần rần ngay bên dưới quay trở lại. Hé mắt nhìn mái tóc lòa xòa anh trên vùng bụng dưới của mình. Yunho đang tiếp tục giúp cậu giải thoát sự nhức nhối bên dưới.
“E.. em…s…. sắp…. đừ…ng….. ahhhhhhh……” – cậu muốn cảnh báo với anh rằng cậu đã gần đến nhưng Yunho vẫn mút mát nhanh và mạnh hơn, khiến cậu không kìm được mà phóng thẳng vào vòm miệng anh.
“E…em…x.. xin lỗi.” – cậu vội ngồi dậy lau khóe miệng cho anh, nó vẫn còn dính lại chút ít dấu vết của cậu – “Sau này anh không cần làm vậy đâu.”
Cậu vui biết bao khi được anh ân ái như vậy. Nhưng đừng cố làm khi bản thân không muốn. Anh sẽ thấy kinh tởm nếu làm nó, cậu chỉ cần anh vui và khỏe mạnh là đủ lắm rồi.
JaeJoong khẽ nhìn xuống dưới, cái của anh đã cứng lắm rồi. Cậu muốn làm anh thoải mái, dù sao cậu cũng là vợ anh. Chuyện hầu hạ phải do cậu làm mới đúng. Không nghĩ thêm gì nữa, cậu dùng tay nắm lấy của anh và cho vào miệng mình. Cảm giác đầu tiên là hơi nghẹn họng vì nó quá lớn so với cái miệng của cậu.
Những tiếng rên nhỏ phát ra từ miệng anh, cậu biết chắc mình đã làm đúng cách nên cứ tiếp tục làm nhanh và mạnh hơn. Chẳng bao lâu cậu cũng nếm được cái vị đó, thật sự nó khó nuốt lắm nếu không nói là muốn ói cả ra. Nhưng vì là anh nên không sao, cậu cảm thấy rất ái nái vì đã để anh nuốt nó. Cậu tự hứa sau này sẽ không để anh làm vậy nữa, có làm cũng chỉ do cậu làm thôi.
Yunho đè lên người cậu lần nữa chuẩn bị đi sâu vào cơ thể nhỏ bé bên dưới mình, anh đỡ lấy một bên mông cậu để tách chúng rộng ra thêm. Tay còn lại anh chêm sau gáy cậu để ghì chặt hai cơ thể áp sát nhau. Cái của anh bây giờ đã mềm xuống nên anh đưa nó vào trong hơi khó nhưng đổi lại cậu sẽ đỡ đau hơn.
“E…em… không sao…. anh…. anh vào đi.” – cậu cố thở khi cảm nhận một phần cơ thể anh đang vào bên trong cậu. Đúng là không đau nhiều hơn hôm trước và nó có vẻ trơn ướt hơn.
“Đừng gồng người…” – anh ôm chặt lấy cậu bắt đầu rút ra đẩy vào thật nhẹ để kích thích cho nó cương cứng lên lại.
“Ahhhh……” – cậu bắt đầu thấy đau khi cái của anh đang cương lên bên trong cậu – “…. ahhhh…… ahhhhh…… ahhhhh.”
“Đau lắm không?” – anh đỡ lấy phần lưng cậu khi cậu nhỏm lên ôm cứng cổ của anh
“D… dạ không… anh…. làm đi….” – cậu lắc lắc đầu nhưng bên dưới rát dữ lắm. Chỉ mới lần thứ hai thôi làm sao mà hết đau được.
“Thở đi…. thở đều vào….” – anh thì thầm bên tai cậu, hông bên dưới di chuyển theo đúng một trình tự thật chậm – “Sao rồi?”
“Dạ…đỡ…. đau rồi…. nó…. nóng quá…. ở trong em…nóng quá.” – cậu nói những chữ rời rạc.
Cái đau từ từ dịu lại để lại một khoảng không gian nhức nhối trong đó thôi thúc muốn thứ gì mạnh bạo xé toạt thân thể ra. Cậu cảm nhận được cái khoái cảm của ân ái rồi! Là cảm giác muốn anh vào sâu bên trong mình thật mãnh liệt. Cậu yêu cảm giác này và cậu cũng yêu anh!
“Urggggg…….” – Yunho rên ư ử trong họng khi di chuyển nhanh dần
“Ahhh…. ở đó…. ông xã…… ở đó…. ahhhhh…… ahhhhhhh…em muốn…… ở đó… ahhhhh.” – những tiếng rên rỉ của cậu khiến anh không còn kèm được. Yunho dùng những sức đã kèm lại bấy lâu làm thật nhanh và mạnh. Anh thúc từng đợt vũ bão khiến cậu rên la không ngớt.
Bên trong cậu nóng ẩm và chật chội, cảm giác mà bất cứ ai cũng ao ước. Cơ thể mịn màng của JaeJoong cộng với tiếng rên gợi cảm như vậy, đêm nay anh thật không muốn dừng lại ở một lần nhưng vì sức khỏe không nên làm quá sức như vậy.
“Em…. em……” – cậu cong lưng làm ướt bụng chính mình và anh. Lần thứ hai của tối nay cũng thật sảng khoái.
Yunho cảm thấy cơ bụng đang căng ra, anh vội rút ra khỏi người cậu và làm ướt nhẹp bụng dưới lẫn phần hạ thể của cậu. Cơ thể cậu dính đầy dịch thể của cả hai và không thể nào không tắm nếu muốn đi ngủ ngon.
JaeJoong có hơi bất ngờ vì hành động của Yunho. Anh không ra vào trong cậu như lần đầu của họ.
“Em đi tắm trước đi!” – anh leo xuống giường tìm cái khăn sạch để quấn ngang eo
“Dạ, em tắm xong pha nước cho anh luôn nhé.” – cậu cười nhạt đi vào trong nhà tắm với khuôn mặt mang một nỗi buồn bất tận.
Có lẽ, Yunho không thích cậu có con với anh… hoặc trong lúc này chăng?
…
Trời sáng cậu lại dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh để anh còn có sức mà xem sổ sách ruộng đất của thôn. Yunho hôm nay hình như không đến nhà lớn mà ở nhà xem sổ đất này nọ. JaeJoong ngồi gần đó để đan khăn len cho anh.
“Hôm nay ông xã không đến nhà lớn hả?” – mỗi lần mở miệng nói chuyện với Yunho cậu đều hồi hợp.
Giống như lúc còn thương thầm anh vậy, sợ anh nói ghét, sợ anh đuổi cậu đi vì phiền phức. Dù bây giờ là vợ nhưng cảm giác sợ anh xua đuổi vẫn còn đó, tình cảm cậu dành cho anh càng tăng thì sợ hãi rời xa anh càng nhiều.
“Uhm.” – tuy anh chỉ khẽ gật đầu nhưng làm cậu thấy vui vui, ít ra anh cũng không lờ đi cậu như lúc trước.
“Ông xã, em…hỏi anh một câu nữa có được không?” – cậu dè chừng nhìn sắc mặt anh, Yunho vẫn chăm chăm xem sổ đất gật đầu cho phép cậu nói.
“Anh có nhớ em là ai không?” – Yunho ngước lên nhìn cậu với con mắt kỳ lạ, cậu vội xua tay sợ anh hiểu lầm câu hỏi – “Không, không…. ý em là… anh có nhớ hồi tiểu học mình học chung không? Hồi tiểu học anh làm lớp trưởng, em hay bị bắt nạt anh đều giúp em đó, anh nhớ không?” – Tim cậu đập mạnh lắm. Cậu cũng không biết anh trả lời ra sao nữa, nhớ hay không? Rồi sẽ được gì chứ?
“Uhm.” – Yunho gật đầu, cậu cười thật tươi.
Cậu tưởng anh quên cậu bé nhỏ con hay bị ăn hiếp rồi chứ nhưng mà sau khi lớn anh lại khác quá vậy.
“Vậy là anh nhận ra em từ lâu rồi phải không?”
Yunho gật đầu.
“Sáng nào em cũng đi theo anh đến trường, lúc đó anh biết em là Kim JaeJoong phải không?”
Yunho gật đầu.
“Vậy….. vậy sao anh…. không nói chuyện với em vậy?” – cậu hơi cúi đầu, mắt khẽ ngước nhìn chờ phản ứng từ anh. Nếu nhận ra sao cố tình lờ đi?
Tại sao vậy Yunho?
“Chỉ là bạn học tiểu học, có gì đâu mà nói.” – anh nói gọn quay lại đọc sổ đất.
“Ờ….” – cậu cúi đầu xuống tiếp tục đan len.
Là vậy sao? Là biết rõ cậu là bạn tiểu học nhưng vẫn cứ lạnh lùng, thậm chí không chú ý hay chào hỏi. Anh chỉ xem cậu là một đứa bé yếu đuối hay bị ăn hiếp thôi chứ chẳng là gì cả. Kể cả suốt mấy năm đeo theo anh đến trường anh cũng chưa từng nhìn lại cậu. Là không muốn nhìn chứ không phải không biết. Là không muốn nói chứ không phải không quen.
“Em… nghe nói…. Heechul đi di cư…. chắc lâu lắm mới về.” – cậu cố lấy giọng bình thường của mình. Cậu thật muốn biết tình cảm anh dành cho Heechul sâu đậm cỡ nào, dù sau này không về anh vẫn sẽ nhớ mãi phải không?
“Uhm chắc lâu lắm.” – anh nói như thể không quan tâm lắm đến chuyện đó vậy
Cốc Cốc
JaeJoong bỏ kim len xuống vội ra mở cửa cho khách.
“Hai người……” – cậu nhìn hai chàng trai cao to trước mặt mà không trách khỏi ngạc nhiên – “…. Kangin? Shindong?”
“Khoảng vài năm chứ mấy, làm gì mà nhìn bọn này ghê thế?” – Kangin cười lớn.
“Bọn tớ trên Seoul về thăm nhà.” – Shindong giải thích.
“Tớ bất lịch sự quá! Mời hai cậu vào nhà.” – JaeJoong cúi đầu chào khách.
“JaeJoong vẫn như ngày nào nhỉ!”
Kangin và Shindong đi theo JaeJoong vào trong phòng khách cùng Yunho, cậu ra bếp mang nước lên cho khách.
…
…
…
“Lần này có chút quà, mong anh Yunho đừng chê.” – Kangin lịch sự đưa bằng hai tay – “Anh vẫn thích mặc áo sơmi chứ? Hi vọng nó hợp với anh.”
Bên trong thùng giấy nhỏ là vài cái áo sơmi đủ màu với hoa văn đơn giản, đúng kiểu mà Yunho thường mặc.
“Cám ơn hai cậu.”
“Bây giờ anh là trưởng thôn rồi. Bọn em về nên ghé đây trước để hỏi thăm anh.”
Shindong cũng đã thay đổi rất nhiều, cách đi đứng cũng như nói chuyện.
Mà cũng phải thôi, lúc đó vẫn còn là trẻ con. Họ bự con hơn cậu nên cậu hay bị bắt nạt cũng là thường tình. Giờ ai nấy khôn lớn hết rồi, họ lại sống trên Seoul nhiều năm nên cách trò chuyện cũng mang phong cách dân thành phố.
“Khi nghe anh Yunho lấy JaeJoong làm tụi em bất ngờ đấy!” – Kangin xoa xoa lên ngực mình như trúng cơn đau tim vậy – “Em nghĩ anh phải chọn con gái chú So Man chứ, từ gia thế địa vị đến nhan sắc đều xứng với anh hơn.” – chỉ duy nhất một điều họ không thay đổi. Đó là vẫn cứ tiếp tục ức hiếp JaeJoong nhưng bây giờ không còn dọa nạt cậu chỉ chạm đến nỗi đau cố giấu thôi.
“JaeJoong không phải không tốt. Nhưng vậy thì thiệt thòi cho anh Yunho quá, dù sao cũng là trưởng thôn. Vợ trưởng thôn phải là người nổi bật hay tài giỏi chứ. Chứ là JaeJoong…… chắc chỉ để trong nhà nấu cơm giặt đồ thôi.” – Shindong khẽ nhìn qua dáng vẻ quê mùa của cậu.
JaeJoong lúc nào cũng chỉ mặc quần lửng qua đầu gối với áo thun bình thường. Đầu tóc cũng bình thường không có kiểu cách hay nhuộm màu đẹp như những người khác. Những thứ đó quá xa xỉ với nhà cậu, ngay cả cái điện thoại di động cậu cũng chưa từng đụng đến bao giờ. Nhà cậu duy nhất có một cái điện thoại bàn và cái ti vi cũ cho cả nhà.
Khi lấy Yunho, cha mẹ chồng đã mang sính lễ qua rất nhiều. Cậu vui lắm khi thấy cha mẹ có cuộc sống tốt hơn, ông Jung – cha chồng cậu còn cho họ mảnh đất gần nhà để trồng trọt hay chăn nuôi kiếm thêm tiền. Với JaeJoong, được gả cho Yunho đã là một phần phước lớn, vậy mà cậu cũng mang lợi ích về nhà cho gia đình. Cho nên cậu nói với lòng mình, sẽ cố hết sức chăm sóc cho cả nhà Yunho. Không chỉ yêu thương anh mà còn đền đáp gia đình anh đã không chê bai gia đình cậu. Thật là một phép màu với JaeJoong!
“Hai cậu đã dùng gì chưa? Nếu chưa ở lại ăn cơm với anh.” – Yunho lịch sự mời
“Dạ thôi, tụi em về nhà để chào chú bác khác nữa.” – cả hai đứng lên cúi đầu chào Yunho
JaeJoong tiễn họ ra cửa, trước khi đi học tìm trong túi cái gì đó đưa cho cậu.
“Lúc nãy quên, quà của cậu đây!” – Kangin đưa cho cậu cái áo thun trắng tay ngắn có chữ ‘I Love Music’ – rõ ràng là một cái áo thun được tặng khi mua sản phẩm mp3 nào đó.
“Woa ~ cám ơn hai cậu.” – JaeJoong cười híp mắt, lần đầu tiên trong đời cậu được nhận quà. Mà còn là từ Seoul nữa, vui lắm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...