…
Yunho đi tắt đèn phòng và dùng đèn ngủ nhỏ ghim vào ổ điện cho nó chiếu sáng chỗ anh ngủ. JaeJoong không thích chỗ nào tối quá, phải có chút ánh sáng sẽ làm cậu đỡ sợ hơn. Anh nằm xuống kéo mền cho cả hai, ôm nhẹ cậu trong lòng.
“A!” – bỗng cậu khẽ kêu lên
“Em sao vậy? Đau ở đâu hả?” – anh lật đật ngồi dậy mở đèn lớn để xem cậu
“Hình như…có kiến cắn lưng em.” – cậu gãi gãi sau lưng mà không tới
“Để anh xem!” – anh kéo áo cậu cao lên để xem cả tấm lưng, có một chỗ nhỏ màu đỏ hơi sưng sưng, chắc là kiến cắn rồi. Anh dùng ngón tay chạm vào JaeJoong khẽ kêu lên khi đúng chỗ.
“Kiến cắn nhỏ thôi, không sao đâu! Em ngứa không?”
JaeJoong gật gật, muốn gãi mà không tới, cậu cứ quay đầu lại nhìn. Anh áp sát môi mình lên chỗ bị cắn của cậu liếm nhẹ lên đó, người ta nói bị kiến cắn dùng nước bọt thoa lên sẽ hết ngứa nên anh cũng dùng cách này giúp cậu. Cậu khẽ rên khi trúng vị trí đang khó chịu mà cái lưỡi nhột nhạt của anh lại càng làm cậu khó chịu hơn nữa. Những tiếng rên hay những hơi thở gió tông cao của cậu luôn kích thích anh một cách mạnh mẽ, nhanh chóng.
Anh kéo dài nụ hôn trên lưng cậu, dọc xuống rồi lại trượt lên sau vùng gáy đầy nhạy cảm, tay anh luồn ra trước cởi nút áo cho cậu, đôi môi di chuyển lên má rồi tìm về môi. Cậu nghiêng đầu ra sau đáp trả, cũng từ từ xoay người ngồi đối diện anh giúp anh cởi nút áo ngủ.
“Ông xã…. nhà mình có khách….” – cậu do dự khi chạm đến nút thứ ba trên áo anh
“Chắc cô ấy cũng ngủ rồi…anh sẽ làm nhẹ và chậm.” – anh hôn lên môi cậu lần nữa và kéo dài nụ hôn ướt át đó xuống tận ngực cậu, dừng lại vui đùa với hai đầu ngực ửng hồng. Anh đỡ cậu nằm xuống và chống người bằng khủy tay để không đè sát cơ thể mình lên trên người cậu dù anh muốn cảm nhận cơ nhiệt cậu bằng chính cơ thể mình.
Đầu óc anh nhức buốt còn toàn thân thì căng cứng khi vào bên trong – nơi ấm áp yêu thương cậu dành riêng cho anh. Giọng cậu thều thào không ngừng gọi tên anh trong hơi thở hổn hển. Anh cố gắng, cố gắng kiềm chế cơ thể mình để giữ sức khỏe cho cậu và đứa nhỏ.
Ép chặt đôi môi vào nhau anh thả những tiếng rên nhỏ cũng như nuốt những tiếng tông cao mà anh cho là liều thuốc mạnh khiến anh mê muội vào trong cổ họng mình. Từng chuyển động của anh hết sức nhẹ nhàng, đưa đẩy thân dưới ra vào theo một nhịp độ mà anh chưa bao giờ dám nghĩ đến.
“Nhanh…. đi anh.” – cậu ngẩng đầu lên ôm chặt lấy cổ anh, nhìn anh khổ sở như vậy cậu cũng đâu vui sướng gì.
“Ư…ư…” – anh gầm gừ trong cổ họng như sự kiềm chế đã đi quá giới hạn.
Anh là một chàng trai mới lớn và có những nhức nhối trong cơ thể luôn tìm chỗ để trút ra ngoài. Cả cậu cũng cần điều đó! Họ còn trẻ và đam mê những thứ cảm giác mạnh mẽ đầy nồng nàn
“Nếu…đau thì bảo anh ngưng.” – anh bắt đầu tăng tốc khi thấy cậu gật đầu và ôm chặt lấy anh hơn.
Những nhịp điệu không còn trong toan tính, những tiếng va chạm cơ thể lẫn tiếng ư ử trong cổ họng được thoải mái giải thoát ra ngoài. Anh đúng là một thanh niên tràn đầy sức sống!
Chae Yeon như chết sững trước cảnh tượng đó. Cô chỉ định ra ngoài uống chút nước vì khô cổ họng nhưng giờ cô khát nhiều hơn thế nữa. Có lẽ đắm chìm trong một dòng suối băng mới giải nhiệt được cơ thể nóng bừng lên của cô. Tiếng rên không ngớt của cậu bên dưới anh lẫn tiếng phà hơi mạnh mẽ đầy mùi đàn ông của anh đều vang cả căn phòng. Cô đứng đó như đang tưởng tượng ra chính bản thân mình cũng được anh dùng cơ thể yêu chiều như thế. Cơ thể anh mạnh mẽ đúng như cô nghĩ, những bắp thịt rắn chắc màu nâu đồng bóng loáng phối cùng khuôn mặt điển trai vốn có của anh. Đó chưa hẳn là hoàn hảo nếu không có tính cách lịch thiệp đúng mực và đàn ông trong cư xử. Nếu không, cô làm sao chú ý đến anh được.
Cô vội quay về phòng trước khi cô mất tự chủ và chạy đến chỗ anh van xin anh làm thế cùng mình. Anh sẽ ghê tởm thậm chí sỉ nhục sự tự tôn của một giáo viên như cô. Giáo viên thì sao chứ? Giáo viên thì không phải là người à? Chính vì bình thường cô luôn làm tốt vai trò giáo viên trong mắt anh và những người khác nên cô quên đi cuộc sống cho chính bản thân mình, quên đi cuộc sống vui chơi trước kia. Bên trong cô vẫn còn nồng nhiệt và khao khát lắm! Cô mong mỏi những điều xứng đáng sẽ đến với mình và đó chính là anh – người đàn ông hoàn hảo trong mắt cô.
“Ông xã…em nghe tiếng cửa đóng…có khi nào cô ấy thấy không?” – cậu nằm thở. Cơ ngực phập phồng theo chuyển động của lời nói.
“Anh có nghe gì đâu. Mau ngủ sớm nào!” – anh giúp cậu mặc lại quần áo ngay ngắn và nằm ôm trọn lấy cậu.
…
Vài Tuần Sau
Hôm nay là sinh nhật của Yunho và dĩ nhiên khách mời là cô Chae Yeon vì muốn hay không cô biết ngày sinh và tặng quà cho anh. Yunho mời cô về nhà dùng bánh kem do JaeJoong làm.
“À Yunho em không mở quà ra xem thử coi có thích không?” – Chae Yeon nhìn vào hộp quà vẫn để yên trên bàn
“Ơ…vâng!” – Yunho cũng quên mất. Anh mải lo cho JaeJoong nên không nhớ đến quà.
“Quà gói đẹp quá!” – JaeJoong cũng háo hức xem anh mở quà
Yunho mở ra và bên trong là cái đồng hồ rất đẹp. Kiểu đơn giản như cái lắc tay màu bạc và mặt đá sapphire chống trầy xước. Thật là một món quà đáng giá và đúng sở thích của Yunho.
“Em đeo thử xem có vừa không?”
“Ông xã đeo thử đi.” – JaeJoong giúp anh đeo đồng hồ vào. Nó thật sự xứng với anh lắm – “Đẹp quá!”
“JaeJoong! Em tặng gì cho Yunho?” – Chae Yeon thật trông mong món quà từ cậu
“Dạ…..” – cậu ái ngại chỉ vào bánh kem cười méo xẹo – “…. em chỉ biết làm bánh thôi.”
“Mình cắt bánh đi!” – Yunho với lấy con dao
“Khoan đã!” – cả Chae Yeon và JaeJoong đều vội cản anh
“Yunho em phải ước chứ.”
“Dạ phải, ông xã mau cầu nguyện đi.”
Yunho thật không muốn làm điều này chút nào vì anh không tin mấy chuyện cầu nguyện này nhưng cô và JaeJoong đều trông đợi nên anh đành ước. Ước một điều thật hạnh phúc.
“Ước JaeJoong và đứa bé sẽ khỏe mạnh.” – anh vội cắt bánh kem ra
“Cám ơn ông xã.” – cậu cười hạnh phúc khi nghe anh nói ước như vậy
“JaeJoong….. có thai sao?” – cô ngạc nhiên chỉ vào bụng cậu
“JaeJoong mang thai hơn một tháng rồi ạ.” – anh gật đầu cười
King Koong ~~~
JaeJoong chưa kịp đứng dậy thì anh đã ấn vai cậu xuống để ra mở cửa.
“Anh Yunho!” – là Kangin và Shindong đến chúc mừng anh.
“Hai cậu vào đi!”
JaeJoong lấy thêm ly nước với dĩa để cắt bánh kem cho họ. Họ mang hai hộp quà to đến chúc mừng sinh nhật cho Yunho. Anh mở quà ra cũng là những đôi giày và áo sơmi theo kiểu anh thích. Những người này quả là biết sở thích của anh và quan tâm. Sáng nay ba anh và một số trưởng lão có gọi điện thoại chúc mừng anh và gửi quà lên cách đó một ngày.
“Sao sinh nhật anh mà không ra ngoài chơi?” – Shindong đã ăn mấy dĩa bánh kem vì nó rất ngon
“À cô Chae Yeon không ngờ cũng đến chúc mừng anh, anh Yunho oai thật!” – Kangin giơ ngón cái lên
“Hai em cùng quê với Yunho à?”
“Dạ! Anh Yunho là trưởng thôn đó cô. Đất ở thôn Yeongju toàn bộ là của nhà họ Jung.” – Shindong gật đầu mạnh ca ngợi về Yunho.
Cô thật sự ngạc nhiên khi nghe anh làm lớn lại có cả một mảnh đất lớn như vậy. Anh có rất nhiều tiền vậy mà chỉ ở căn nhà nhỏ xíu thế này sao. Nhưng như vậy mới chứng tỏ anh là người thật thà và bình dị, không như những người ở thành thị, chỉ biết ăn chơi đua đòi, người cô cần phải như anh, nếu yêu ai sẽ thật lòng thật dạ, anh trong mắt cô quá đỗi hoàn hảo.
“JaeJoong làm bánh kem phải không? Ngon thật!” – Shindong vỗ bụng khi ăn gần hết cái bánh kem to
“Anh còn đói không? Em nấu đồ ăn thêm cho anh nhé?” – JaeJoong ân cần hỏi Shindong. Lúc nhỏ cậu hay bị họ ăn hiếp và sai vặt lắm, mà nhờ vậy Yunho mới cứu cậu rồi trở thành anh hùng trong tim cậu chứ. Nói ra cũng phải cám ơn hai người này.
“Anh Yunho ngày mai mình đi xem phim đi. Bọn em mua PSP được tặng 10 vé xem phim, em bán trên mạng được hai vé rồi. Còn mấy vé anh em mình đi coi.” – Kangin chợt nhớ ra số vé khuyến mãi
“Cô Chae Yeon cùng đi nhé!” – Shindong cười với mép môi dính đầy kem
“Ông xã! Xem phim là giống chỗ lần trước anh dắt em đi vào chỗ tối tối có màn hình lớn bằng cả bức tường phải không?” – cậu kéo nhẹ tay anh hỏi. Yunho gật đầu.
“JaeJoong cậu lên đây lâu vậy mà chưa nắm hết cuộc sống ở đâu sao? Cái đó gọi là màn hình phẳng, rạp phim thì phải tắt đèn chứ. Cậu đi bơi bao giờ chưa? Ở hồ bơi chứ không phải ở sông hay biển đây đấy.” – Kangin nhìn cậu. JaeJoong lắc lắc đầu, cậu không biết.
Rạp phim Yunho cũng dẫn đi một, hai lần à. Còn hồ bơi là thì cậu có thấy trên tivi, đẹp lắm! Nhưng cậu không được phép bơi đâu, mặc đồ bơi hở ra, thân hình cậu lại không đẹp còn có vết khâu trên ngực nữa. Xấu xí lắm!
Hồi xưa ở thôn cậu có tắm sông vài lần, sau này lớn hiểu chuyện nên không tắm nữa. Cậu ngại xuất hiện chỗ nào đông người và bị nhòm ngó lắm. JaeJoong luôn e dè như thế. Cuộc sống khó khăn nhà cậu khiến cậu có mặc cảm bản thân quá lớn.
“Vậy mai đi xem phim rồi đi bơi luôn! Xem như mừng sinh nhận anh Yunho bù” – Shindong hô lớn
“Ông xã, mai mình được đi chơi hả?”
Nhìn mặt cậu vui như vậy ai mà nỡ từ chối. Anh gật đầu khiến Kangin và Shindong reo lên vui sướng, cả cô nữa, ngày mai cô có cơ hội phô diễn sắc đẹp của mình rồi.
Bữa tiệc diễn ra đơn giản nhưng vui vẻ. Sau khi dọn dẹp mọi thứ trong nhà cậu ủi đồ cho anh trong khi Yunho đang tắm rửa. Cậu chọn cho anh cái áo sơmi mà Kangin tặng lúc nãy với quần Jean xanh đen cùng đôi giày trắng của Shindong tặng. Mang luôn cái đồng hồ của Chae Yeon tặng là một bộ hoàn hảo rồi.
Còn cậu? Cậu nhìn tới nhìn lui cũng có vài bộ đồ đó thôi, cũ rồi, lại quê mùa nữa! Đi chung với anh cậu sợ anh bị mất mặt lắm. Mà cậu thì mặc cái gì cũng không đẹp và ra dáng cả. Cậu không có khiếu thẩm mỹ chút nào khi suốt ngày mặc đồ thun ở nhà, ra đường thì quần dài áo thun tay dài vì ngại cơ thể mình xấu, sợ ánh mắt săm soi, đặc biệt là khi đi bên cạnh một người nổi bật như Yunho.
Cuối cùng cậu cũng chỉ chọn đại một bộ rồi ủi thôi, mặc sao cũng vậy mà, cần gì suy nghĩ cho nhiều.
“Ông xã ơi! Em ủi xong cho anh rồi, bộ đồ đẹp lắm.” – cậu cười nhìn theo bộ quần áo treo thẳng thớm sẵn bên cửa tủ quần áo.
“Uhm.” – anh leo về giường nhìn mấy hộp quà của dưới quê gửi lên đặt sát góc tường.
“Ông xã không mở quà của mọi người hả?” – cậu treo bộ của mình vào cùng những bộ khác để chừa chỗ để riêng bộ anh ra vì cậu sợ nó nhăn.
“Em mở đi!”
JaeJoong cầm quà lên và gỡ từng miếng băng keo ra để xem quà. Nào là đồ ăn khô làm bằng tay, găng tay len và những đồ giữ ấm chuẩn bị sẵn cho mùa đông. Riêng mẹ anh gửi hẳn cái mền và gối long phụng màu đỏ lên cho anh.
JaeJoong đổi gối và mền ngay vì nó đẹp và êm lắm, ngủ bằng mấy cái này chắc chắc sẽ có giấc ngủ sâu và ngon. Yunho vẫn xếp quà lại, găng len và những thứ giữ ấm anh nhét vào tủ dưới quần áo vì chưa xài đến. Anh mở tủ dưới thì thấy có cái áo sơmi mới vẫn còn trong bao ni lông và cột nơ hồng. Anh quay lại nhìn JaeJoong vẫn đang mải mê trải mền.
“Em mới mua áo hả?” – anh cầm cái áo đó lên hỏi
“Ơ…” – cậu vội xuống giường giật nhanh lấy cái áo giấu sau lưng – “Không có gì đâu anh, đồ cũ thôi à. Anh nghỉ trước đi, để em dẹp cho.” – cậu kéo nhẹ anh để nhét nó vào tủ, lần này cậu nhét xuống tận đáy tủ và để đồ lên phía trên.
Cái áo màu xanh lợt với hoa văn kẻ sọc bên vai rất đơn giản và nam tính. Nó là quà sinh nhật của cậu mua cho anh, cậu ở nhà nên không có nhiều tiền, chỉ là tiền đi chợ mỗi ngày dư một chút cậu bỏ ống heo thôi. Cái áo không có mắc, cậu mua ở sạp bán quần áo gần chợ và trả giá lắm mới mua được giá rẻ vì cậu không đủ tiền.
Cậu cũng nghĩ có tấm lòng là đủ rồi nhưng khi thấy cô Chae Yeon tặng cho anh cái đồng hồ đẹp, anh lại cười tươi như vậy chắc chắn là rất thích. Làm sao cậu dám lấy quà mình ra cho anh, ngay cả tiền ra tiệm gói tử tế cũng không có, đành tự cột nơ vào cho đẹp thôi. Kangin và Shindong cũng tặng quà đắt tiền cho anh. Xem ra có cái bánh kem là cậu dám đưa ra thôi, cậu chỉ hơi tự tin chút xíu về lãnh vực nấu nướng của mình.
Đưa quà ra cũng chắc gì anh thích nó, nó không đẹp cũng không phải hàng hiệu gì, cậu không muốn anh vì cho cậu vui mà mặc nó khiến người khác cười nhạo. Cậu nghĩ từ bây giờ nên để dành tiền lẻ để năm sau mau tặng anh cái gì đẹp một chút nữa khiến anh vui hơn.
Tháng sau thì đến sinh nhật cậu rồi. Cậu cách anh khoảng nửa tháng thôi! Ngày đó cậu chỉ mong anh ở nhà xem tivi và ăn cơm cùng cậu là cậu vui lắm rồi. Là sinh nhật đầu tiền của cậu có anh, đó là một điều tuyệt diệu nhất.
…
Ngày chủ nhật vui vẻ.
Cậu mang quần áo vào tắm và thay đồ để kịp giờ hẹn với Kangin và mọi người.
“Ông…xã….?” – cậu bất động khi thấy anh mặc cái áo mà cậu nhét vào tủ hôm qua.
“Anh thấy nó còn mới mà em bỏ rồi, em có tính phung phí hồi nào vậy?” – anh cười xắn tay áo sơmi lên
“Ông xã à…. e…em…”
“Em mua tặng sinh nhật anh phải không?” – anh giúp cậu nói hoàn chỉnh câu
“…” – cậu không biết nói gì hơn nữa. Nhìn anh mặt cậu vui lắm nhưng ra đường người ta sẽ cười.
“Anh thích lắm, cám ơn em!” – anh hôn lên môi cậu
“Ô…ông xã.” – anh chỉ ‘cám ơn’ thôi mà cậu đã mếu máo muốn khóc vì cảm động rồi.
King Koong ~
“Họ đến rồi!” – anh rời khỏi nụ hôn ra ngoài mở cửa
“Em gặp cô dưới thang máy.” – Kangin cười chỉ qua Chae Yeon đứng bên cạnh – “Đi được chưa anh Yunho?”
“Em xong rồi ông xã.” – JaeJoong đi nhanh ra vì sợ mọi người đợi.
Mọi người đi chung xe với Kangin. Kangin lái xe và Shindong ngồi phía trên, ghế dưới JaeJoong ngồi giữa được Yunho ôm quanh eo sợ xe thắng gấp hay một sự cố nào xảy ra với cậu. Chae Yeon nhìn vậy thật là khó chịu, cậu có thai mới hơn một tháng bụng còn chưa có anh làm gì phải lo như thế.
Họ đến rạp phim và mua thức ăn vặt để vào rạp.
“JaeJoong coi chừng bậc thang!” – anh ôm sát eo cậu để dẫn cậu vào ghế vì đèn tắt rồi, phim cũng chuẩn bị chiếu.
Họ vào dãy ghế của mình và ngồi theo cặp, Kangin và Shindong lúc nào cũng là cặp bài trùng với nhau. Yunho dĩ nhiên ngồi kế vợ mình nhưng Chae Yeon lần này nhanh chọn chỗ ngồi kế anh để Yunho để giữa cô và cậu.
“Kangin à, phim này nói về gì vậy?” – JaeJoong khẽ hỏi. Lỡ cậu coi không hiểu thì cũng biết đại khái nội dung.
“Kể về cặp tình nhân quen nhau ba tháng. Người bạn gái tưởng bạn trai ngoại tình nên tra tấn rồi chặt ra từng khúc.” – Kangin cười hả hê nhai bắp rang trong khi mặt JaeJoong thì méo mó vì sợ.
Cái phim này có khác gì kinh dị đâu, cậu lại hay bị giật mình nữa. Xem xong chắc tối nay mất ngủ quá mà không dám nói Yunho muốn ra ngoài. Hôm nay là sinh nhật bù của anh mà với lại lâu lâu có dịp đi chơi cậu không làm mọi người cụt hứng được, cứ định bụng chút nữa sẽ nhắm mắt lại không xem.
Nửa phim đầu cũng chẳng có gì ghê gớm mà còn có chút dễ thương ở những cảnh cặp kè của hai nhân vật chính lúc hẹn hò nhau. JaeJoong cũng chợt cười nhìn những cảnh ấy, ngọt ngào làm sao. Cậu khẽ nhìn qua anh bên cạnh, cậu cũng muốn hẹn hò với Yunho lắm. Cái này có phải được đằng chân, lân đằng đầu không? Được anh nói thương lại được cưng, nhất là gần đây cậu có em bé muốn ăn gì cũng được, cái gì nặng nhọc là anh giành làm, giờ thì muốn đòi hỏi phải hẹn hò cùng anh nữa! Nói vậy thôi chứ cậu không dám đòi hỏi gì đâu, cậu cũng còn lo nhiều lắm. Anh nói thương thì thương nhưng sau này ai đẹp hơn, tốt hơn và làm anh thích hơn thì anh lấy thêm vợ nữa. Lúc đó cậu không thể làm gì ngoài chấp nhận và chung sống hòa đồng cùng vợ thứ.
Nghĩ đến sao sống mũi cay cay, mang thai nhạy cảm vậy sao? Hay là cậu vốn nhạy cảm những điều mình hay lo lắng.
Đang lo lắng thì cảnh chính của phim cũng đến, cô bạn gái cầm con dao tiến về giường. Chàng trai trên giường vẫn ngủ yên bên cạnh tình nhân của hắn. Cô nhanh tay chém một đường cắt hai động mạnh ở cổ của hắn và tình nhân cùng giường, máu tóe khắp phòng.
“AAAAAAAAAAA.” – cả rạp phim hét lên.
Yunho đã che mắt JaeJoong từ cảnh nữ diễn viên vào phòng rồi. Nhưng vì cậu mải mê suy nghĩ nên không biết mình đang coi hay bị che nữa. Chae Yeon ôm lấy tay áo anh núp vào vì sợ. Cảnh tiếp theo là chặt xác người, hình như cả khán đài bắt đầu nhốn nháo không ăn nổi gì nữa vì quá dã man. Yunho cũng không xem mà che mắt và ôm JaeJoong vào ngực để cậu không thể thấy mấy hình ảnh ấy. Anh mà biết nội dung phim thế này thì đưa cậu đi chơi riêng còn tốt hơn.
“Ông xã?” – cậu giật mình thấy mình bị ôm, ngực anh đập vào mắt cậu, nhịp tim vẫn đập đều trong ***g ngực
“Đừng xem!”
“Phim này ghê lắm hả ông xã?” – cậu nghe tiếng gào rú của cả rạp phim cũng mường tượng ra phần nào. Nắm chặt ngực áo anh cậu giấu cả phần thân trên cơ thể vạm vỡ của anh.
“Ợ…” – JaeJoong bịt miệng. Cảm giác của nước ngọt có ga trào lên trên cuống họng nóng hổi, như dòng nước sôi muốn thoát ra ngoài cổ họng.
“JaeJoong!” – anh chăm chú nhìn cậu rồi khều vai Kangin ra hiệu anh đưa cậu vào nhà vệ sinh.
Kangin gật đầu, thật ra có ai dám coi phim đâu. Chae Yeon hụt hẫng khi mất cơ hội dựa dẫm anh còn Kangin và Shindong là hai tên to con mà nhát gan, lấy ly bắp lớn che kín mặt để không xem.
Xọettttttt
“AAAAAAAAAA.” – cả rạp la lên khi chiếu cảnh nữ diễn viên phanh xác bạn trai trên giường. Kangin còn sợ làm rớt bắp vương vãi dưới chân. Chae Yeon nhắm mắt bịt tay cầu mong Yunho mau mau ra đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...