Chương 87 :
Sau sự kiện đó, một tuần sau hình như là nó không thấy Lenka~san đâu nữa. À, phải nói là cả Rinto~san và Lenka~san đều mất tiêu.
Khi nó mang cái tò mò này đi hỏi Len. Cậu chỉ trầm mặt một chút, sau đó cười nhẹ trả lời...
- Hai người đó hẹn đi chơi ở Úc rồi!
Len nói hết sức tự nhiên. Không ngứa không nhột, mặt không đỏ tim không đập. Hoàn toàn không nảy sinh một sự áy náy nào khi nói dối trẻ em dưới vị thành niên. Vô tình khi Gumiya đi ngang qua nghe được, toàn bộ phỉ nhổ Len, tên cầm thú, tên lường gạt!
Lại tiếp nối một tuần sau đó, là cái ngày mà như mọi ngày, Len lại đi đến tổ chức. Lenka~san thì mất tiêu, Teto~san cùng Ted~san dường như cũng bóc hơi mất tiêu. Không có bóng dáng!
Chán nản, vậy nên khi Kaito từ trong biệt thự đi vào lấy cái máy tính nát bét lưu trữ một đống tài liệu mật quan trọng mà Len đập bể hai tuần trước đi ra. Rin mới lẽo đẽo đi theo.
- Em đi theo làm cái gì?
Kaito vỗ trán lườm Rin một cái. Mà khổ nổi cái mặt con bé đáng thương vô tội quá. Lườm nó cứ như là hắn làm việc gì kinh thiên động địa lắm ấy, nước mắt mếu mếu lại muốn chảy ra.
- Cho em đi theo anh với!
Ặc! Đi theo anh với? Câu này nghe có vẻ dễ hiểu lầm à nha ~! Không biết khi nghe xong, Len có băm vằm hắn ra không nữa. Lại chán chường nhìn Rin một cái, con bé này mà xuất hiện thì cứ như là mọi người gặp nạn ấy. Cứ nhìn Lenka~san đi thì biết!
Không chỉ tội con bé phải đến làm chân chạy vặt ở Châu Phi hai tháng, đường đường là em gái hắc đạo mà giờ lại như tạp dịch không công như thế này, số rõ thảm! Lại còn quay về mấy tháng trước, Ted đã bị đổ hết lên đầu công việc của hai năm về toàn bộ khu vực Châu Mĩ cũng vì con bé này. Thậm chí trước Lenka một tý, chỉ vì danh sách khách mời chỉ toàn đoàn ông, Kaito khổ sở bị dinh đi huấn luyện cho mấy ám vệ nhập nghề. Mà Kaito ghét nhất là cái lũ đó, bẩn thỉu hôi hám và ngu không khác gì con lợn, dạy mãi chẳng nghe!
Trong đầu Kaito điểm đi điểm lại từng cái một những tội danh mà đám thân cận với Len phải chịu từ khi con bé này xuất hiện.
Haizz, quá nhiều!
- Kaito~san!
Đang suy nghĩ miên man, góc áo đã bị kéo nhẹ. Kaito nhìn xuống, lại bắt gặp gương mặt đáng thương thuần lương hại người của ai đó...
- Được rồi được rồi ! - không thể chịu được nữa, hắn phẩy tay bất đắc dĩ - Nhưng nói trước là em chỉ được đi theo anh thôi đấy! Không được rời khỏi tầm mắt của anh!
Nói xong, liền quay mặt đi thẳng. Tự dưng khi không lại dinh theo cái chức vụ trông trẻ. Được rồi, ai bảo hắn dễ mềm lòng làm chi?
Nhưng chưa đến một ngày sau, hắn muốn tự cầm súng bắn mình một phát chết ngay luôn đi! Tại sao hắn lại mềm lòng làm chi rứa không biết!
Nhưng đó là chuyện của một ngày sau, không phải là bây giờ...
...
.
.
.
...
Rin vừa đi, vừa tò mò dáo dác nhìn xung quanh, mồm thỉnh thoảng lại ngửa lên hỏi Kaito...
- Kaito~san, Len đâu?
- Đang ở phòng mật! - Kaito vừa đi nhanh vừa trả lời. Sau đó dừng lại trước một ngã ba, quay đầu lại nhìn Rin, khó xử...
- Ờ, Rin, em có muốn đi đâu không? - hắn quên mất, đi làm việc thì làm sao dẫn Rin theo được. Mà nếu để ở đây thì không được, nếu thằng chủ nóng tính kia biết thì hắn sẽ bị lăng trì mất!
(Lăng trì : hình phạt xuất phát từ TQ (ai coi xuyên không thì rành ha) - là tội nhân bị giết theo cách man rợ nhất, bị cắt từ miếng thịt một cách từ từ cho tới chết, vd như ông thái giám Lưu Cẩn thời Minh bị cắt tới 3357 mới chết. Một nguồn khác thì cho biết lăng trì là băm người ra từng miếng nhỏ. Lại một nguồn khác thì lại nói đầu tiên là cột nạn nhân lại, đầu tiên cắt tay chân, sau đó cắt đầu)
Rin nghe Kaito nói xong, khẽ cúi đầu vân vê ngón tay. Vậy thì không đi theo Kaito~san được rồi. Nghĩ nghĩ, nó chợt nhớ đến một người...
- Em muốn tìm Oliver!
Lập tức, cái đầu chứa dữ liệu siêu việt của Kaito như cái máy quét. Chưa tới năm phút sau đã lọc hết toàn bộ tổ chức...
- Được, anh đưa em đến sân tập luyện của ám vệ!
Rin gật gật đầu, hớn hở rời đi...
...
.
.
.
...
- Rồi, ở đằng đó! Sau khi xong việc anh sẽ đến đưa em vệ biệt thự Hắc Phiên! Nhớ, không được đi đâu lung tung!
Kaito nhắc đi nhắc lại nhiều lần như ba dặn con gái ngày đầu đến lớp. Đến khi Rin đinh ninh rằng nó sẽ chờ Kaito thì lúc này hắn mới an tâm rời đi.
Rin từng bước từng bước đi về phía sân tập luyện. Hớn hở khi nhìn thấy mái tóc màu nắng bồng bềnh quen thuộc đang hít đất giữa sân vận động, mồ hôi ròng ròng...
- Oliver~kun!
Nghe tiếng kêu quen thuộc, ngươi đằng kia đang hít đất vội vã ngẩn đầu lên, trong ánh mắt non nớt mang theo vẻ vui mừng. Nụ cười như đóa mai rực rỡ nở rộ ngày nắng. Ừ, tất nhiên là nếu không có vết máu và mấy vết bầm trên mặt kia.
- Rin~san!
Oliver hớn hở định đứng lên. Nhưng chân lại đau nhức mềm nhũn, vừa nhướn người lập tức lại nằm rạp xuống, thậm chí không có hơi sức lếch đi.
Rin đau lòng, cần phải tập luyện vất vả như vậy sao? Hừ, ám vệ vốn không phải chuyện tốt mà. Nghĩ vậy, nhưng đôi chân nhỏ bé vẫn cứ thoăn thoắt chạy về phía người kia...
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...