[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé


Chương 75 :
Lúc thời điểm quay trở về biệt thự Hắc Phiên đã là lúc nửa đêm. Len sau khi cởi dây trói cho Rin, liền vuốt ve các vết thương hằn đỏ trên cổ tat, lòng đau cùng cực. Nhất thời liền mắng mình quá tức giận mà không kiên nhẫn. Cuối cùng không thể dò hỏi ra người trộm thuốc là ai...
Len vuốt vuốt mấy sợi tóc vàng vì mồ môi mà bết dính sang hai bên má của Rin. Nhìn vẻ mặt say ngủ của Rin một lát, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên môi của Rin, sau đó mới ra khỏi phòng...
...
-"Len, con xuống đây!"
Len nhíu mày, nhưng cũng đi đến ghế sofa đối diện Lily, ngồi xuống, mệt mỏi day day thái dương...
Chết tiệt, cậu hôm nay đã uống quá nhiều rượu quá rồi...
-"Cô bé đó, là ai?" – Lily hỏi với vẻ mặt hí hửng tò mò. Cũng phải, trước giờ ngoài Miki ra, chưa từng thấy Len tiếp xúc với nữ giới nhiều. Mà nói cũng không đúng, cô bé này rất đặc biệt nha, được con trai cô sủng nịnh, đến người mẹ là cô đây cũng chưa từng được thằng con trời đánh này liếc mắt cho một cái...
-"Người của con!" – Len định nói là "đồ của con", nhưng nghĩ lại, cảm thấy không thoải mái liền lập tức sửa lại...

-"Ồ!!!!!!!" – Lily híp mắt cười gian trá, như một con hồ ly lớn, nét mặt y hệt như Lenka. Được rồi, hồ ly lớn sinh ra một con hồ ly nhỏ...
-"Mẹ đừng có đụng vào cô ấy!"
Len cảnh cáo, Lily bĩu môi. Rõ ràng cô là mẹ của Len nha...
-"Thuốc đó phải cai bao lâu!"
Len trầm mặc, một lúc sau mới mở miệng, nói nhẹ như không...
-"Hai tháng!" – chỉ sợ nó không chịu được...
Len siết chặt bàn tay, chỉ nghĩ đến cảnh Rin nằm đau đớn quằn quại trên giường, cậu chỉ hận không thể lập tức đẩy tất cả những người làm tổn thương nó vào bể khốn khổ...
Còn vụ người chủ mưu hạ thuốc, cậu cũng sẽ không buông tha...
Lily nhìn biểu hiện của con trai, khẽ cười trêu chọc...
-"Người cai thuốc là cô bé, cũng không phải là con, đừng làm vẻ mặt đó!"
Len nhíu mày, vẻ mặt gì...
Cậu nhìn vào ly thủy tinh trên bàn, phản ánh gương mặt của bản thân, trong lòng không kịp kiềm chế nhảy lên một tia kinh hách...
Giữa trán của cậu nhăn lại thành một đòa, môi mím lại khổ sở. Nhất là đôi mắt lạnh băng vốn luôn được che giấu cảm xúc rất tốt, lúc này lại hiện lên tạp xúc. Có đau lòng, có uất ức, có bi thương...
Cậu cúi mặt xuống, cố gắng hít sâu, bình ổn tâm trạng của mình. Lily còn định mấp máy môi nói gì đó, liền bị Len gạt ngang...
-"Mẹ ngủ sớm đi, con đi ngủ đây!"
Nhìn bóng dáng Len rời đi rồi, Lily mới bĩu môi. Ngủ gì chứ? Để xem con có ngủ được hay không...
...
Sự thật chứng minh, tối đó Len không hề ngủ được. Không có hơi ấm của Rin, cậu ngủ không được...

Mà cậu cũng không tự làm khổ mình, muốn là làm, cậu rời giường bước về phòng cậu – nơi mà Rin đang ngủ...
Ai ngờ vừa mở cửa ra, lập tức cái bình thủy tinh đã phi thẳng đến trước mặt cậu, Len nhíu mày giơ tay, lập tức đã bắt được chiếc thủy tinh nằm gọn trong lòng bàn tay...
Nhìn dưới đất, toàn bộ mãnh vỡ, thủy tinh, chất lỏng đều tràn lan, hoa kiểng đều bị vùi dập, chăn nệm cùng màn đều bị rạch nát, đèn ngủ cùng các đồ dung văng tung tóe bừa bộn trên sàn nhà... Mà ngồi giữa đống hỗn lộn đó, có mái đầu vàng vàng, thấy cậu bước vô, cười cười vui vẻ...
-"Chồng ơi, chồng về rồi à?"
Len nhíu mày, bước lại gần Rin, ngồi xuống đỡ Rin đứng lên, phủi phủi chiếc váy ngủ của Rin...
-"Em đang làm cái gì?"
Rin cười khúc khích, ngây thơ nghiêng đầu...
-"Chồng ơi, em thấy có con chuột gặm mất cái ví tiền của em, em muốn đi chợ, không có tiền, chuột gặm mất của em rồi!"
Len nhíu mày, lại nhớ đến một triệu chứng của ma túy đá...
Chứng hoang tưởng...
-"Rin ngoan nào, đi ngủ!" – Len nhỏ giọng giỗ giành. Rin lại giùng giằng làm nũng...
-"Ứ chịu, chồng à, con em đang ngủ, đừng làm ồn!" – Rin nói nhỏ, đưa ngón trỏ đặt lên miệng, xuỵt một tiếng, nghiêm trọng cảnh cáo cậu – "Con chúng ta đang ngủ!"

Nói xong, lại cười khúc khích...
Len đau lòng, tim nghe như quặn thắt, ôm Rin vào lòng, nhỏ nhẹ...
-"Rin, em mau khỏe lại đi, em như vậy tôi rất đau lòng!"
-"Không được, chồng à, con mình muốn kết hôn, có một cô bé rất xinh, cô bé đó là con dâu của chúng ta nha!"
Rin lắc lắc cánh tay của Len, cười vẻ. Vốn không hề biết, nụ cười như khoét sâu vào tim của người đối diện. Rin từ khi nào trở nên như vậy?
-"Ừ, Rin ngoan ngủ đi, sau đó chúng ta đi thăm con, được không?"
-"Thăm con sao? Em muốn thăm con, còn muốn thăm cháu nội, thằng bé dễ thương lắm, sắp lên tiểu học rồi chồng ạ!"
Len nghe, càng ôm chặt Rin vào lòng, dụ dỗ cho Rin ngủ. Trong một giây ngắn ngủi trong đôi mắt liền hiện lên một tia sát ý...
Rin, những người làm em trở nên như thế này, tôi sẽ bắt họ trả lại gấp nhiều lần. Cho họ nếm thử thống khổ tủi nhục cho đến chết...
...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui