Chương 70 :
Ôm Rin được một lúc. Len cảm thấy hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người nó. Không nồng đậm như mùi nước hoa của những cô gái, mà rất dễ chịu, khoan khoái...
Len dường như nhớ ra cái gì đó, thò tay vào trong túi của Rin, dường như cầm được cái gì đó...
Nó dường như cảm nhận được Len đang quấy rầy, khẽ cựa quậy một chút, lại cười tủm tỉm rúc vào lòng cậu, hư he ngủ tiếp...
Cậu nhìn gương mặt của nó đã dãn ra, nhẹ nhàng thở dài một chút. Sau đó mới nhẹ nhàng lấy thứ trong túi nó ra...
Là một túi thơm màu vàng, bên ngoài thêu chữ Kagamine Len...
Hèn chi ngày trước, nó hỏi tên cậu viết như thế nào. Cậu phì cười, không ngờ nó còn có trò này a~!...
Ừ, đường chỉ hơi xấu một chút thôi, nói chung là nhìn hơi mất thẩm mĩ chút thôi. Nhưng không hiểu sao so với những biệt thự, rượu Volkda, túi thơm nhỏ bé lại làm cho cậu cảm thấy rất vui...
Cậu lấy, nhẹ nhàng nhét vào túi quần, vẻ mặt cưng chiều nhéo nhéo cái má phấn nộn của nó...
...
.
.
.
...
-"Anh ơi, xin thứ lỗi!"
-"Xin hỏi, cô cần gì?"
-"Ly nước trái cây kia...!" – Yuki cười hiền, chỉ vào ly nước trái cây đang nằm trên tay người phục vụ -"Anh định mang nó đi đâu à?"
-"Tôi mang đến cho Kagamine~sama!"
Mắt Yuki chợt lóe, cơ hội đây rồi...
-"Để tôi đưa cho, tôi cũng đang đến đó!"
Người phục vụ do dự một chút, sau cùng cũng đưa ly nước trái cây cho Yuki, cười cảm ơn, sau đó rời đi...
Yuki nhìn xung quanh một chút, lại nhìn vào chất lỏng đẹp mắt trước mặt. Thứ này chắc chắn là cho Rin, nó thừa biết Len sẽ không bao giờ uống thứ này...
Khẽ cầm trong túi áo ra gói bột trắng, đổ vào ly rượu trái cây, khuấy khuấy lên, sau đó lại cười mang đi, dường như chưa có việc gì xảy ra...
...
-"Len~sama, sinh nhật vui vẻ!"
Yuki cười lấy lòng, đặt ly rượu trên bàn bên cạnh Len. Ánh mắt xoẹt qua bóng dáng Rin nằm trong lồng ngực Len, mắt ghen tỵ ánh lên...
Len cầm ly trái cây lên, kề ngay miệng Rin, nhưng lại khựng lại, đuôi mắt thấy Yuki đứng một bên khẽ rùng mình, chả lẽ ngài ấy phát hiện ra việc gì?
Cậu ngửa đầu, khó chịu nhíu mi...
-"Cô mau đi đi, đứng nơi này làm gì?" – cái con người cậu vừa nhìn thấy đã chán ghét...
-"À... vâng!"
Yuki lúng túng, cắn môi do dự một chút, vẻ điềm đạm đáng yêu. Gật đầu, sau đó rời đi...
Len lay nhẹ Rin một cái...
-"Em uống nước không?"
-"Uống!"
Rin dịu mắt, như con mèo con làm nũng, vòi vĩnh đưa tay đòi ly nước trái cây, chọc cậu khẽ bật cười...
Len định đưa cho Rin uống, nhưng bất chợt cái mùi đập vào lổ mũi khiến cậu nhíu mày. Cậu kéo ly nước trái cây ra khỏi tầm với của nó, ngửi ngửi...
Có một mùi vị rất quen, nhưng hơi nhạt, chủ yếu là vị trái cây che mất. Chau mày lại, cậu nhất thời chưa nghĩ ra đó là mùi vị gì...
Chưa kịp để cậu tính toàn xong, Rin đã chồm người lên giật, tu ừng ực vào cổ họng, miệng thỏa mãn liếm láp bờ môi...
Len cười khổ, vỗ vỗ đầu nó, thôi chắc không sao!...
...
.
.
.
...
-"Onii~sannnnnnn!!"
Len còn đang dỗ Rin uống nước, Lenka đã từ đâu chạy xồng xộc vào, mặt mếu máo, túm lấy tay áo comple của Len lắc lắc...
Len cáu gắt gạt ra, cái con bé này, đổ hết cả thức ăn...
-"Chuyện gì đấy?"
-"M...m.m.m..m.mmm.mmm.....!!!!" – Lenka lắp ba lắp bắp, gương mặt nhỏ nhắn tái lại, càng lay Len thêm điên cuồng, không hề chào hỏi gì với ánh mắt tò mò của Rin...
-"M?"
-"Mẹ kìa!!!!!!!!!"
Ồ, mẹ của Len? Rin tò mò ngẩng đầu lên. Lập tức bị Len ấn đầu xuống, gương mặt nhìn không ra cảm xúc gì...
Len dẫn Rin bước xuống ghế, hướng ra cửa chính biệt thự...
-"Rin, đi đón quý phu nhân Kagamine thôi!"
...
Lúc Len cùng Rin bước ra, khi để ý lại, Rin phát hiện toàn bộ khách mời đều bước ra đại sảnh, đứng ngay sau lưng nó...
Không khỏi tò mò, Rin giật nhẹ ống tay áo của Len...
Nhưng chưa kịp để Len trả lời, Gumiya đứng bên cạnh đã lên tiếng cướp lời trước...
-"Không cần thắc mắc, quý phu nhân Kagamine từng là Nữ hoàng hắc đạo, người ta tò mò là chuyện thường tình!"
Rin nghe xong, khẽ xuýt xoa ngưỡng mộ. Sau đó ngước đầu lên nhìn Len. Phải không? Cậu rõ ràng tài ba như thế, chắc chắn rằng mẹ cậu cũng không phải là người bình thường...
Chắc đó là một quý cô kiêu sa, lạnh lùng như đóa hồng đầy gai nhọn?
Ừ, có thể lắm....
Dưới sự ngóng trông của Rin cùng mọi người, dần dần xuất hiện trong tầm mắt, nhưng còn chưa nhìn rõ, bóng hình với mái tóc vàng ấy lao vào người của Len, giọng mang theo theo vui mừng, lại có chút dịu dàng nũng nịu như người yêu...
-"Á à, honey à~ I miss you so much ~!"
...
Tất cả gần như thộn mặt ra, và Len trên thái dương khẽ kéo dài xuống ba đường hắc tuyến...
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...