Chương 69 :
Bị Len lôi xềnh xệch đi, Rin cũng âm thầm đánh giá Len. Cậu vẫn cứ như vậy, nhìn vẻ lười biếng bất cần đời. Vẫn là chiếc quần tây đen rộng rãi cùng chiếc áo sơ mi trắng. Điều khác lạ hôm nay, chính là cậu đơn giản khoác thêm một cái comple ở ngoài...
Quá tuấn tú, quá mị hoặc. Thánh thần ơi, sao người lại để cho sự hoàn mĩ của tạo hóa đứng trước mặt con thế này?
Rin thầm than. Cũng đúng, Lenka còn đẹp như vậy mà. Phút chốc, Rin thắc mắc mẹ Len là ai. Nhớ có một lần, trong lúc ngủ mơ, Len có gọi mẹ...
Cúi đầu suy nghĩ, bóng dáng phía sau bỗng đâm sầm vào lưng Len, nó xoa xoa cái mũi đỏ ửng, nhăn mày...
-"Anh có thể không dừng lại bất chợt có được hay không?"
Len nhíu mày nghiêm túc như đang suy nghĩ cái gì, quay đầu lại, chìa tay ra như đứa trẻ ngạo mạn xin kẹo, mặt đáng ghét lại không nói được lời nào...
Rin nghi ngờ, nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay trắng bóc. Ngây thơ nghiêng đầu, nhíu mày không hiểu...
-"Quà!"
Len bình thản nói ra, vẫy vẫy ý bảo nó mau đưa đây...
-"Quà?" – nếu ý Len là món quà tự làm nhàu nát đó thì thôi đi –"Không có!"
Nếu nó không lầm, thì cái đống đồ chất cao như núi dưới bàn đằng kia là quà của Len thì phải. Chưa nói đến mấy món quà như xe Bently, rồi biệt thự,... nữa...
Quà của nó? Thà không có thì hơn. Rin biết chỉ cần cậu vung tay, có thể lấy được mấy chục món quà như nó làm, thậm chí còn đẹp hơn, tốt hơn...
-"Quà!"
Len không kiên nhẫn nhắc lại, hang chân mày bắt đầu chau lại, nghiêm nghị nhìn Rin, khiến cơ thể nó co rúm, tay siết chặt cái túi bên hông...
Ô ô, Len thật uy lực quá đi...
Đương nhiên, cậu không muốn tốn thời gian chơi đùa với con mèo này. Khi thấy bàn tay nó siết chặt cái túi bên hông, chân mà cậu mới giãn ra được đôi chút. Cúi người, định chồm tới lấy, ai ngờ nó đã lui ra sau né tránh cậu...
Len bực mình ngẩng đầu...
-"Đó không phải là quà cho tôi sao?"
Đương nhiên là không phải, Rin tự nói thầm trong đầu, lại bắt gặp đến ánh mắt uy hiếp của Len, nó hoảng hồn gật đầu, sau đó lại lắc đầu...
-"Em...!!"
-"Len, chú mau xuống dưới đi, để khách chờ thế mà coi được à!" – tiếng Gumiya ngang ngược vọng lên, dường như không hề sợ hãi lát nữa sẽ bị một cái đấm...
Len liếc Rin một cái, bước vội xuống, theo đó còn nói vọng lại...
-"Lát nữa tôi sẽ xử em!"
Rin đứng nhìn bóng dáng cậu bước đi, xoắn ngón tay một lúc lâu, sau đó cũng bước xuống...
...
-"Rin~chan, em đưa quà cho nii~san chưa?" – Lenka lắc lắc ly rượu whisky 70 trong tay, uống một ngụm nhỏ - rượu mừng lão đại Nhật Bản hai mươi tuổi...
-"Em không dám đưa, em sợ Len chê!"
Rin bĩu môi buồn bã. Lenka nhéo nhéo cái má trắng nộn nộn của Rin, cười cười...
-"Rin bánh bèo này, chị đã nói nếu onii~chan dám chê, chị sẽ đấm anh ấy một cú!"
Nó cười cười, không nói gì. Lenka cũng không an ủi nữa, đưa ly rượu ra trước mặt Rin, lắc lắc...
-"Uống thử không? Ngon lắm!"
Rin nhận lấy, nhìn thứ vàng vàng đỏ đỏ trong tay. Rượu a! Nó thấy Len thường hay uống rất nhiều, chắc là rất ngon đi...
Rin ngẩng đầu, nhìn Len đứng bên kia với một đống người vây quanh, nghiêng đầu uống một ngụm lớn...
Lenka hơi giật mình cúi đầu, lo lắng hỏi. Lần đầu mà uống nhiều như vậy cũng không tốt, rượu mạnh lắm nha...
-"Thế nào?"
-"Hơi cay cay ạ! Còn nồng nồng, uống vào cổ rất ngọt!" – Rin liếm môi, muốn uống thêm ngụm nữa. Nhưng chưa gì, trên tay đã trống không...
-"Ơ?" – mặt Rin nhíu lại đến tội nghiệp, rượu của nó nha. Ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Len...
-"Em dám uống rượu?"
Giọng tà tà, lành lạnh, còn có mùi vị tức giận nhàn nhạt...
Rin có chút chếnh choáng, cười cười, rượu mạnh a rượu mạnh...
-"Ngon mà!"
Len ầm thầm liếc đôi mắt sang Lenka, giọng trầm trầm...
-"Em dám để con bé uống rượu? Còn uống nhiều như vậy?"
Lenka vậy mà nhún vai, vẻ mặt vô tâm vô phế khỏi nói, cười cười nhe răng...
-"Rin~chan bảo muốn uống thử, nó bảo thấy anh uống ngon, nên muốn bắt chước. Là anh dạy hư Rin~chan, không phải em đâu nha!" – nói xong, còn rất vô sỉ rời đi. Trước khi đi quăng lại cho Len một cái chìa khóa –"Quà của anh, biệt thự hai tầng ở Hawaii, để dành cho đêm tân hôn nhớ!"
Len âm thầm liếc Lenka một cái, chán nản. Tại sao cậu không chịu cai rượu cơ chứ? Giờ thì nhìn cái người ngọ nguậy trong ngực cậu đi...
-"Rin, đứng lên!"
Cậu đỡ nó đứng dậy, nó lại mềm oặt nhũn xuống. Mãi quan tâm nó, hoàn toàn bỏ quên mấy vị khách đến dự sinh nhật của cậu rồi...
Cậu chán nản gọi người kế bên, giọng mang theo chút lạnh lẽo...
-"Lấy một ly nước trái cây lại đây!"
-"Vâng!"
Đợi người đó đi rồi, cậu mới bế Rin lên, để nó tìm vị trí trong ngực mình làm nũng, khẽ ngắt lỗ mũi nó, nói có chút bất đắc dĩ, lại có chút cưng chiều...
-"Con mèo ham uống rượu, uống mới chút đã say! Để xem em còn dám uống nữa hay không!"
...
LAkCcW���:�n�
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...