Edit và beta: meomeoemlameo.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Kiều kéo chiếc vali siêu lớn tới sân bay lên máy bay.
Tài xế taxi nhận ra cô, còn muốn xin chữ ký của cô, Thịnh Kiều viết lên bốn chữ Năm mới vui vẻ. Còn mấy ngày nữa là đến 30 Tết, mặc dù lạnh, nhưng
giữa thời tiết giá rét vẫn lộ ra không khí náo nhiệt vui mừng.
Lịch trình riêng nên không có fan tiễn sân bay, ai ai cũng nện bước chân vội vã, lao về gia đình ấm áp của họ. Thịnh Kiều bôn ba cả đường, lúc cô về đến nhà đã là buổi chiều.
Đầu tiên cô
báo với Bà Thịnh là mình sắp về, vừa vào cửa đã ngửi thấy hương đồ ăn
nức mũi. Bà Thịnh tuy rằng ngồi xe lăn, nhưng ngồi bao năm nên đã thích
ứng rồi, tất cả đồ đạc dụng cụ trong nhà đều ở độ cao vừa tầm với của
bà.
Thịnh Kiều nhào tới ôm bà một cái thật chặt, ngọt ngào cười nói gọi mẹ: “Mẹ, con về rồi đây, mẹ có nhớ con không ạ?”
Bà Thịnh xoa đầu cô, lại hôn hôn lên mặt cô, chỉ chỉ TV: “Ngày nào mẹ cũng nhìn thấy con mà.”
Dưới quầy để TV là một chiếc đầu đĩa kiểu cũ, bây giờ đã rất nhiều chỗ không còn bán loại đĩa lậu này nữa, nhưng Bà Thịnh vẫn dùng suốt. Bà lên cửa
hàng băng đĩa ghi hình ở trấn trên mua toàn bộ đĩa phim truyền hình con
gái đóng, mỗi ngày đều chiếu đi chiếu lại ở nhà không biết bao nhiêu
lần.
Người ở trấn trên đều biết, người phụ nữ ngồi xe lăn bán miếng độn giày thích nhất là xem phim truyền hình.
Vỏ chăn trong phòng đều đã đổi mới, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Thịnh Kiều bật mở vali sắp sửa quần áo: “Con đã nói cứ để con về tự dọn rồi
mà, mẹ làm làm gì.”
Cô lấy hai chiếc áo phao ra khỏi vali, mỗi tay cầm một chiếc, “Đẹp không ạ?”
Bà Thịnh vừa nhìn đã biết là con mua cho mình. Con gái mình mà mặc kiểu dáng này thì hơi già.
“Mẹ đã bảo không cho con mua rồi mà, cái con nhóc này.” Nói thì nói như
vậy, nhưng sự vui sướng trong mắt bà lại không giấu được. Thịnh Kiều
giúp bà thử quần áo, đều rất vừa vặn, giữ ấm được chủ yếu.
Bà Thịnh xoay trái xoay phải trước gương, lại hỏi cô: “Có đắt không con?”
“Không đắt, được giảm một nửa giá ạ.”
Bà Thịnh lúc này mới yên tâm.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Kiều bọc kín như con chim cánh cụt đi ra ngoài mua
đồ ăn. Mọi người đều trang điểm kiểu đội mũ thêm khẩu trang nên nhìn cô
cũng không ai cảm thấy hiếm lạ. Ăn tết phải dự trữ đồ ăn nhiều, cô còn
băm nhân sủi cảo, mua ba cân vỏ sủi cảo. Sau khi ăn bữa sáng cô liền
ngồi ở phòng khách vừa làm vằn thắn vừa xem phim.
Trên TV lại còn chiếu phim do Hoắc Hi diễn.
Đây là bộ phim cổ trang anh quay hai năm trước, lúc mới chiếu ra fan vì
ratings mà bật ba thứ máy tính di động ipad cùng một lúc, cô cũng đã lăn đi lộn lại xem rất nhiều lần.
Kỹ thuật
diễn của Hoắc Hi không thể coi là thuần thục giỏi giang gì lắm, nhưng
mỗi năm đều đang tiến bộ, cũng đã tính là người có kỹ thuật diễn tốt
trong hàng ngũ các lưu lượng.
Cho dù đã xem cả một trăm tám mươi lần, đến câu thoại tiếp theo cô đều nhớ rõ, nhưng lúc này cô vẫn xem rất say sưa.
Sau đó Bà Thịnh liền thấy con gái nhà mình vừa gói sủi cảo vừa lẩm bẩm: “Ngươi mà tính là đại hiệp nỗi gì? Đại hiệp trộm cắp à?”
Cô tiếp lời thoại còn nhanh hơn nam chính: “Ta không gây khó dễ với ngươi, chỉ là niệm tình nghĩa sư môn ngày xưa, ngươi lại khinh thường ta không dám chấp kiếm ư?”
Đến giọng điệu cô cũng học được y hệt: “Ha ha ha, hào sảng lắm! Hôm nay từ biệt, ta ngươi cùng trân trọng! Núi xanh còn đó, sông chảy dài lâu!”
Bà Thịnh: “……”
Hay là đóng phim nhiều quá bị váng đầu rồi?
Gói xong một vòng, để vào tủ lạnh, Thịnh Kiều chỉ vào công tử khoan thai trên hình: “Mẹ ơi, anh ấy có đẹp không ạ?”
Bà Thịnh nói: “Đẹp. Minh tinh đều đẹp cả.”
“Anh ấy không giống họ đâu, anh ấy đẹp nhất!”
Bà Thịnh lại tỉ mỉ nhìn một lúc, “Ừ, đúng là đẹp hơn mấy cậu bên cạnh một
chút.” Bà ngẩng đầu nhìn ánh mắt u mê của con gái, “Con thích nó à?”
“Vâng! Đối xử với người khác rất tốt, tính tình tốt, tam quan tốt, cái gì cũng tốt ạ.”
Bà Thịnh đảo mắt liếc cô: “Mới có bao lâu mà đã thay đổi nhanh thế.”
Thịnh Kiều: “???”
Ý mẹ là sao?
Bà Thịnh vẫn đang làm vằn thắn: “Mẹ vẫn thấy đứa lần trước tốt hơn, cậu
này trông còn trẻ quá. Chắc nó cách con không bao nhiêu tuổi nhỉ?”
“Anh ấy hơn con 3 tuổi, năm nay anh ấy 28 rồi ạ.”
“Chà chà, thế thì bề ngoài rất khá, nhìn trẻ ghê.”
Thịnh Kiều thò lại gần, cầm lấy một miếng vỏ sủi cảo, châm chước hỏi: “Người hồi trước, con nói với mẹ như nào ạ?”
Bà Thịnh cười chụp cô: “Con ấy à, đúng là tâm tình trẻ con, có mới nới cũ, lần trước con còn bảo cậu kia là ánh trăng, ai cũng kém nó.”
Thịnh Kiều: “……”
Ánh trăng??? Mạnh Tinh Trầm???!!!
Vờ lờ.
Bữa cơm trưa kia, Thịnh Kiều ăn đến thất thần. Sau khi ăn xong cô nhanh
chóng lấy di động ra, tỉ mỉ kiểm tra lịch sử di động, lịch sử WeChat,
lịch sử Weibo.
Không có, chẳng có gì cả.
Liên hệ giữa cô và Mạnh Tinh Trầm chỉ có một cái tên Ánh trăng trong danh bạ, đến WeChat cũng chưa thêm nhau.
Cô lật lật đĩa trên quầy, bên trong ngoại trừ phim của Thịnh Kiều thì toàn bộ số còn lại đều là phim của Mạnh Tinh Trầm. Từ thời anh ta mới debut, đến lúc anh ta lấy được giải ảnh đế của Bạch Lan, lại đến lúc đề tên
trong giải Kim Mã, không thiếu bất kì một bộ phim nào.
Thịnh Kiều ngồi trên sàn nhà, ôm lấy đầu.
Ánh trăng.
Anh ta là ánh trăng của cô ấy.
Thế giới của tôi, ánh mặt trời không chiếu tới, rét lạnh tối tăm, chỉ có ánh trăng là ánh sáng duy nhất.
*****
Ngày 30 Tết, mọi nhà nổ pháo trúc đón người mới tuổi mới. Thị trấn này quá
xa xôi, không có lệnh quản chế pháo hoa, tới gần 12 giờ khắp nơi vang
lên tiếng nổ đì đùng, khiến cho tiểu phẩm mà Thịnh Kiều chờ mong nhất
cũng nhất thời nghe không rõ tiếng.
Cuối cùng cô quyết định đẩy Bà Thịnh đi ra ngoài xem pháo hoa.
Trên đường phố con nít chạy tán loạn, các nhà đèn đuốc sáng trưng. Thịnh
Kiều bị không khí lây sang, cũng chạy đi mua mấy hộp pháo hoa để ở ngoài cửa mà đốt. Kim giây dần dần chỉ hướng mười hai, cô lấy di động ra
click mở Wechat của Hoắc Hi, viết cho anh năm mới vui vẻ. Tiếng chuông
báo hiệu năm mới vừa vang lên, bốn chữ kia cũng mang theo toàn bộ sự
chân thành và yêu thương của cô, bay về phía người mà cô thương mến.
Đây là năm đầu tiên cô không ở cạnh bố mẹ và anh trai.
Cũng là năm đầu tiên cô trải qua cùng người mẹ mới này.
Một năm nay thế giới của cô đã xảy ra biến hoá khôn lường, mà cô chỉ có thể tiến lên không lùi được nữa.
……
Sau khi trở về phòng, Thịnh Kiều phát lì xì vào group admin, mọi người đều
chưa ngủ, giật bao lì xì phát bao lì xì làm ầm làm ĩ điên cuồng, quậy
đến sau nửa đêm cô mới ngủ. Ngày hôm sau cô ngủ nướng không thèm dậy
nữa, Bà Thịnh cũng không tới gọi cô.
Không bao lâu sau cửa cuốn có tiếng người đập ầm ầm rung động, có người gọi
cô: “Tiểu Kiều! Tiểu Kiều! Mẹ cháu xảy ra chuyện rồi!”
Thịnh Kiều té ngã rồi lật người dậy, giày cũng không kịp đeo, khoác áo khoác xong cô để cả mái đầu rối bù xông ra ngoài.
Bà Thịnh bị té ngã lúc đi đổ rác. Mấy ngày nay trời đổ tuyết liên tục, mặt đất ướt rượt. Bà ngồi xe lăn nên không có sức lực, bánh xe chẳng hiểu
sao trượt một cái, mất khống chế lao thẳng lên, đập vào lan can rồi lật
nghiêng.
Bà Thịnh đã được hàng xóm đưa đến bệnh viện ở trấn trên, Thịnh Kiều vội vội vàng vàng mặc đầy đủ quần áo rồi đuổi tới.
Lúc cô đến thì bác sĩ đang trị liệu cho Bà Thịnh, vấn đề không lớn, mùa
đông ăn mặc dày nên bà chỉ bị trày qua một chút. Nhưng chỗ gãy chân vốn
đã hay đau nhức vào mùa đông, bị cú va chạm này lại càng đau thêm.
Nhìn dáng vẻ Bà Thịnh ngồi trên xe lăn làm gì cũng không tiện, Thịnh Kiều
thấy vừa đau lòng vừa tự trách quá đỗi. Bà Kiều tốt xấu gì còn có Ông
Kiều và Kiều Vũ chăm sóc, bình thường ở nhà cũng có bảo mẫu, nhưng Bà
Thịnh chỉ có một mình thôi.
Bao nhiêu năm qua làm sao bà sống quen được cơ chứ.
Trong lúc trị liệu Thịnh Kiều vẫn luôn không nói gì, chờ bác sĩ đi rồi, cô
mới theo sau, dò hỏi: “Chân của mẹ cháu có thể làm chân giả được không
ạ?”
“Đương nhiên là được.”
“Khoảng bao nhiêu tiền ạ?”
“Cái này thì còn tùy, rẻ cũng có mà đắt cũng có, mấy vạn đến mấy chục vạn,
còn tùy vào nhu cầu của cháu. Hơn nữa mặt hàng này bệnh viện của bác
không làm được, cháu phải lên bệnh viện trên thành phố.”
Mấy vạn đến mấy chục vạn……
Thịnh Kiều ngẫm lại cái thẻ trống không của mình, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác thiếu tiền là như thế nào.
Cô muốn làm cho mẹ một cái chân giả loại rẻ cũng không thể làm được. Phí
tố tụng của Kiều Vũ anh chỉ thu ít tiền tượng trưng, nhưng đã là con số
không nhỏ đối với cô rồi. Thủ đô chi tiêu đắt đỏ, năm sau nhà cô đến
hạn, cô còn phải nộp tiền nhà để trọ tiếp.
Cô muốn đưa mẹ lên thủ đô chăm sóc, ít nhất muốn thuê một căn nhà rộng rãi an toàn đi lại thuận lợi. Cô thường xuyên phải ra ngoài đóng phim quay
chương trình, còn phải tìm một người giúp việc mới yên tâm được. Cô muốn ổn định và mua một căn nhà, cũng đang rất cấp bách cần mua một chiếc xe thay cho đi bộ.
Mà bây giờ tất cả những thứ này đều là giá trên trời đối với cô.
Sao cô lại nghèo thế chứ!
Không bao lâu sau Bà Thịnh lại tự mình lăn xe lăn ra, thấy cô đỏ cả hốc mắt
đứng ngoài hành lang mà bà sững sờ, nhẹ giọng gọi cô: “Kiều Kiều, chúng
ta về nhà thôi.”
Thịnh Kiều thu lại những cảm xúc tiêu cực.
Cô đẩy Bà Thịnh về nhà. Trời có tuyết rơi lất phất, bệnh viện của trấn
cách nhà cô không xa, cô chậm rãi đi trên nền tuyết, xe lăn nghiền lên
nền tuyết mịn, lưu lại những dấu vết thật dài.
Bà Thịnh muốn chọc cho cô vui vẻ, dọc đường đều cố ý nói chuyện, nhưng
Thịnh Kiều vẫn im lặng. Về đến nhà xong, cô lấy ra mấy bản hợp đồng để
dưới đáy vali.
Cô xem từng bản hợp đồng một.
Cuối cùng ánh mắt cô dừng trên hợp đồng của Trung Hạ.
Giọng nói của người đàn ông sang chảnh mặc áo Gucci highend xịt nước hoa thơm ngát còn vang bên tai cô: “Điểm bắt đầu sẽ quyết định độ cao cuối cùng, nếu cô muốn chọn một bắt đầu mới, không bằng lựa chọn nền tảng tốt
nhất.”
Họ có thể cho cô tài nguyên tốt nhất, điều kiện cao nhất, nhiều tiền nhất.
Vừa là áp lực, cũng là cơ hội.
Cô đã chẳng còn cách nào biến trở về thân thể ban đầu của mình nữa.
Nếu quyết định muốn tiếp tục ở lại trong cái giới này, thì không thể chỉ
nghĩ đến chuyện nhẹ nhàng an ổn. Không có nghệ sĩ nổi tiếng nào lại đi
theo con đường nhẹ nhàng an ổn cả. Đằng sau sự hào nhoáng đẹp đẽ của họ
là biết bao cay đắng và nỗ lực mà không ai biết tới.
Cô muốn mạnh mẽ hơn.
Cô phải mạnh mẽ hơn.
Chỉ có như vậy, cô mới không bất lực khi những người cô quan tâm cần sự giúp đỡ.
.……
Thịnh Kiều xé hết những tài liệu hợp đồng của các công ty khác đi, chỉ để lại Trung Hạ. Nhưng cô không chủ động gọi điện cho Trung Hạ.
Năm mới tiếp tục.
Đến ngày mùng 6 tết, trước thời điểm kết thúc kì nghỉ Tết Âm Lịch theo luật định một ngày, Thịnh Kiều liền bắt đầu nhận được điện thoại của người
đại diện các nhà, cô thống nhất trả lời bảy nhà bọn họ y như nhau.
Buổi chiều ngày mùng 7 tết, cô chờ được điện thoại của Trung Hạ.
Người đàn ông tên Bối Minh Phàm đầu tiên cười nói chúc cô năm mới vui vẻ, sau đó mới hỏi: “Không biết Cô Thịnh suy xét thế nào rồi?”
Thịnh Kiều không lăn tăn chút nào: “Không dối gạt anh, quý công ty quả thực nằm trong ý định của tôi.”
Bối Minh Phàm cũng không cắt ngang, biết cô còn định nói tiếp.
“Nhưng hợp tác là chuyện của hai bên, có một số phong cách trước đây của Trung Hạ không phù hợp với tôi lắm, điều này làm tôi hơi chần chờ.”
“Không biết Cô Thịnh muốn nói tới phong cách nào?”
“Ngài Bối, tôi cũng không vòng vo với anh nữa. Điều kiện bên các anh đề xuất
đích xác phù hợp với tâm ý của tôi nhất. Rất cảm ơn các anh đã tín nhiệm và ủng hộ tôi, nhưng tôi cũng có mấy điều kiện, nếu ngài Bối có thể đáp ứng thì tôi có thể ký hợp đồng với quý công ty bất cứ lúc nào.”
“Cô nói đi.”
“Tôi cũng không phải là diễn viên có xuất thân chính quy, kỹ thuật diễn còn
cần tôi luyện. Tôi hi vọng công ty có thể tìm cho tôi một thầy dạy kĩ
năng diễn xuất để chỉ đạo cho tôi.”
“Cái này tôi có thể đáp ứng cô.”
“Tuy rằng tôi chỉ có học thức cấp 2, nhưng mấy năm nay tôi vẫn luôn lén học
tập. Nhưng tôi không hiểu biết nhiều về việc cải thiện bằng cấp ở trong
nước, tôi hi vọng công ty có thể sắp xếp cho tôi một kỳ thi tương ứng.”
“Cô Thịnh có lòng hiếu học, cái này tất nhiên là được.”
“Ký hợp đồng xong, tôi hy vọng công ty không lợi dụng việc gán ghép yêu
đương để tăng danh tiếng. Bối tiên sinh hẳn đã biết mấy năm trước Tinh
Diệu có dùng thủ đoạn này với tôi, tôi thật sự hơi sợ việc này.”
“Chúng tôi không giống như bên Tinh Diệu, không cần lợi dụng người khác để tăng danh tiếng, cô cứ yên tâm.”
“Điều cuối cùng là, tôi không hy vọng công ty thiết lập hình tượng cho tôi. Tôi như thế nào thì cứ để như thế.”
Bối Minh Phàm bật cười: “Bản thân cô Thịnh quả thật đã rất thú vị rồi, chúng tôi sẽ không làm điều thừa thãi.”
Không thú vị thì sẽ không thể lật mình bằng một cái gameshow live stream, từ
người bị cả cộng đồng mạng chửi bới tới bây giờ trở thành người được
người qua đường chú ý, có fan một lòng. Cô ta không dựa vào bất kì công
ty nào, một thân một mình ngăn cơn sóng dữ.
Đây cũng là nguyên nhân anh ta nhìn trúng Thịnh Kiều.
Bối Minh Phàm cực kỳ dễ nói chuyện, điều này khiến Thịnh Kiều hơi kinh
ngạc. Nhưng dù gì những yêu cầu mình đề ra cũng đều đúng lý hợp tình,
việc anh ta đồng ý cũng không có gì quá bất ngờ.
“Tôi sẽ thêm các điều kiện mà cô Thịnh đề cập vào hợp đồng, không biết khi nào thì cô Thịnh trở về nhỉ?”
“Tối nay tôi sẽ lên máy bay.”
“Vậy 9h sáng mai tôi sẽ phái xe tới đón cô, chúng ta gặp ở công ty nhé.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại xong, Thịnh Kiều bắt đầu thu dọn hành lý. Bà Thịnh chẳng nói gì, làm cho cô một bàn đầy thức ăn. Cơm nước xong, Thịnh Kiều sẽ phải
xuất phát tới sân bay.
Những thứ mà bà Thịnh chuẩn bị cô đều không đem theo.
Cô nửa quỳ trước xe lăn, ôm Bà Thịnh, nhẹ giọng nói: “Mẹ ơi, mẹ chờ con
thêm một thời gian nữa nhé, con sẽ mau chóng đón mẹ lên Bắc Kinh.”
Những lời này, Bà Thịnh đã đợi 6 năm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...