Edit và beta: meomeoemlameo.
Thừa dịp nhân viên công tác điều chỉnh vị trí máy quay một lát, Thịnh Kiều
kêu Đinh Giản đi mua hai chiếc bánh đậu xanh cho cô đắp đầu.
Trong hai cảnh mới nãy, đầu cô đụng vào cằm của vai phụ, lại bị vai phụ phát
cho một cái, tuy rằng không mạnh lắm, nhưng miệng vết thương còn chưa
lành hẳn, bây giờ đã nhâm nhẩm đau, chỉ có thể chườm lạnh một chút.
Đinh Giản vừa đắp vừa lay đầu cô, lo lắng nói: “Miệng vết thương ngàn vạn
lần đừng nứt ra nhé, đúng ra phải vào đoàn phim chậm hơn mấy ngày, nếu
như xảy ra vấn đề gì, Hoắc Hi chắc chắn sẽ đánh chết chị.”
Thịnh Kiều lườm chị một cái: “Không được nói anh ấy như vậy! Chị là cái đồ anti!”
Đinh Giản: “…………”
Đạo diễn cũng thấy được, đi tới hỏi cô: “Tiểu Kiều, đầu không sao chứ?”
Thịnh Kiều vội xua tay: “Không sao ạ không sao ạ.”
Đạo diễn nói: “Biểu hiện của cháu rất ngoài dự kiến của chú, dựa theo tiến
độ này, hoàn thành suất diễn là không thành vấn đề. Vậy thì đêm nay
không cần diễn bù nữa, qua quay cảnh cuối nhé.” Ông lại quay đầu nói với Tằng Minh, “Không cần thay quần áo nữa, quay xong cảnh này của Tiểu
Kiều thì kết thúc công việc.”
Nhân viên
công tác đều vui vẻ phấn chấn, rốt cuộc mệt mỏi cả ngày, nữ chính không
diễn hỏng thuận lợi qua cảnh, họ còn có thể kết thúc công việc sớm đi về đi nghỉ.
Vai phụ ở đầu bên kia đã vào
chỗ, Thịnh Kiều bảo Đinh Giản bỏ túi chườm đá ra, thầy trang điểm chỉnh
tóc giả cho cô, lúc này mới vội vàng vị trí.
Đứng yên ở vị trí rồi, chờ bản phân cảnh gõ xuống, nam phụ mới nãy bị Thịnh
Kiều đụng vào cằm kia nổi giận đùng đùng đi từ ngoài điện vào, hét lớn
một tiếng: “Đào Hoa Thập! Muội lăn ra đây cho huynh!”
Thịnh Kiều co rụt cổ, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng sợ bị tính sổ sau khi gây rắc rối. Tròng mắt vừa chuyển, cô lại nảy ra ý hay, quay đầu uy hiếp nói
với một vật gì đó trên mặt đất trống không: “Con rắn trộm đan này, chốc
nữa ta lại quay về xử lý ngươi!”
Sau đó cô cười nịnh nọt chạy ra ngoài.
Vai phụ đã sắp chạy tới cửa, thấy cô thò đầu ra, chưa đợi cô nói gì, đã túm cô lại đè cô lên ngưỡng cửa, đánh bôm bốp vào cái mông đã được lót vải
bố trước của cô.
“Cái con khỉ chết tiệt
chỉ biết mánh lới là giỏi này! Gọi muội thì muội ám toán huynh! Suốt
ngày không học được cái gì hay ho, toàn làm mất mặt cung Bắc Đẩu. Sư phụ nhân từ không muốn phạt muội, muội liền đi giương oai khắp nơi, hôm nay huynh phải dạy cho muội một bài học mới được!”
Thịnh Kiều vừa ra sức giãy giụa vừa khóc đến kinh thiên động địa: “Sư Huynh
Tam Tuyệt bắt nạt con nè! Sư phụ cứu con với! Các sư huynh Tam Thanh Tam Cấm Tam Vong mau tới cứu Tam Thập với! Tam Thập sắp chết ở trên tay Tam Tuyệt rồi! Mưu tài hại mệnh rồi, sàm sỡ rồi, chết người rồi rồi……”
Mặt vai phụ run rẩy nghẹn cười, Thịnh Kiều còn đang ra sức gào khóc, vai phụ phì một tiếng bật cười..
Tất cả mọi người trong hiện trường đều đang cười. Lời thoại này thật sự quá khôi hài, Thịnh Kiều đang gào ầm lên cũng ghé vào ngưỡng cửa bật cười,
cười dễ lây nhiễm, toàn bộ đoàn phim đều cười điên luôn.
Vai phụ cười xong thì vội nói: “Xin lỗi xin lỗi, là lỗi của tôi, diễn lại lần nữa ạ.”
Vì thế lại làm lại.
Tiếp từ chỗ Thịnh Kiều gào xong đoạn lời thoại kia, Thịnh Kiều gào khóc
tượng trưng mấy câu, vai phụ nắm phắt cô xuống mặt đất, vẻ mặt thống khổ mà quát: “Chỉ đánh muội hai cái là muốn giết muội ư? Huynh bắt nạt muội cái gì, mưu tài gì của muội, sàm sỡ muội ở đâu, muội có tài sắc gì cho
huynh lấy đây? Hử? Ba thật ba thật, nghe lời kiên định thành thật, muội
nói thử xem, muội liên quan tới cái “thật” nào?”
(Ba thật: lão thật (nghe lời), đạp thật (kiên định), thành thật)
Thịnh Kiều quỳ rạp trên mặt đất nức nở nói: “Thật thiếc gì chứ, toàn là nói bừa……”
Vai phụ tức giận đến mức lại muốn giơ tay đánh cô, Thịnh Kiều vội bụm mặt
gào khóc ầm lên: “Dạ là nghe lời thật, thành thật thật, kiên định thật
ạ. Huynh nói thế nào thì là thế đấy, thầy dạy cấm có sai, một hai ba bốn huynh nói gì cũng hay đọc gì cũng đúng, muội không ngoan cố không ngoan cố nữa!”
Người vai phụ rung đùng đùng, mặt hết xanh lại trắng, trên trán cũng nổi lên gân xanh nhẫn nại.
Thịnh Kiều chớp chớp đôi mắt, bò dậy nhanh như chớp, vẻ mặt quan tâm nói: “Sư huynh Tam Tuyệt, sao sắc mặt huynh khó coi thế, huynh bị thương sao?”
Anh ta hé đôi môi run rẩy, phun ra hai chữ: “Nội thương.”
Nghe thấy lời này, Thịnh Kiều vội đỡ lấy anh ta ngay, như thể sợ anh ta
chống đỡ không được sẽ ngất xỉu đi mất, còn khẩn thiết nói: “Sư huynh,
mau, vào đây ngồi. Tiểu Thập sẽ lấy đan dược ra vì huynh ạ! Cung Bắc Đẩu này không thể không có huynh được!”
Người vai phụ đột nhiên run rẩy, chậm rãi quay đầu nhìn cô, hốc mắt lại hơi lấp lánh ánh lệ.
Thịnh Kiều tiếp tục chớp đôi mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Sư huynh, không
cần nói cảm ơn, mọi người đều là đồng môn, vốn nên tương thân tương ái.
Tuy rằng sư huynh bình thường vừa dữ vừa phiền, nhưng đại nhân không để
tâm tiểu nhân, Tiểu Thập sẽ không so đo với huynh ạ.”
Vừa dứt lời, vai phụ rốt cuộc chịu không nổi nữa, ngã đánh “Oạch” một cái lên mặt đất.
“Sư huynh ơi! Huynh ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện nhá!” Cô tru lên
một tiếng nhào qua, vai phụ giật giật môi, Thịnh Kiều thật cẩn thận ghé
lỗi tai vào, chỉ nghe thấy anh ta nói một cách đứt quãng: “Gặp được…
muội, là… cuộc đời… đời huynh… đã có… có sự……”
“Huhu, muội biết, sự vinh hạnh lớn nhất ạ.”
Thịnh Kiều vừa nức nở vừa ngắt lời anh ta, đến tận đây, vai phụ trợn trắng mắt, nhắm mắt lại, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Đạo diễn ở bên cạnh kêu: “Cut! Qua, kết thúc công việc đi.”
Thịnh Kiều vội nâng vai phụ dậy, quan tâm hỏi: “Không bị ngã đau ở đâu chứ?”
Vai phụ liên tục xua tay: “Không có không có, vất vả cho Cô Tiểu Kiều rồi ạ.”
Đinh Giản ở bên cạnh xem đến mức sắp cười tắt thở, vừa đưa nước cho cô vừa
nói: “Biên kịch cũng là một nhân tài, viết được lời thoại nhảm shit thế
này, bộ phim này nhất định sẽ hot!”
Thịnh Kiều: “…………”
Ngày đầu tiên vào đoàn phim, công việc kết thúc một cách hoàn mỹ, Thịnh Kiều đã để lại một ấn tượng không tồi với mọi người. Những ồn ào huyên náo
về vụ việc bắt cóc gần đây vẫn mang đến cho cô không ít ảnh hưởng tiêu
cực, dùng cách nói của antifan thì là, có thể khiến người khác nghĩ tới
chuyện bắt cóc cô, thì cô cũng có phải là nhân vật đơn giản gì đâu? Xã
hội này có lửa thì mới có khói, không thể khác được.
Nhưng thôi qua mấy cảnh diễn đêm nay, Thịnh Kiều đã thành công xoay chuyển ấn tượng của mọi người với cô bằng kỹ thuật diễn và thái độ của chính
mình, lời đồn thì nghe sao biết vậy, chung quy vẫn phải tiếp xúc trực
tiếp mới phân rõ được thị phi.
Chào tạm
biệt từng người trong đoàn phim xong, Đinh Giản và Phương Bạch liền cùng cô về khách sạn. Đinh Giản không yên tâm, còn muốn đưa cô tới bệnh viện kiểm tra một chút, bị Thịnh Kiều từ chối.
Nếu như bị chụp phải, nói cô mới vào đoàn phim ngày đầu tiên đã vào bệnh
viện, thì không biết sẽ lại truyền ra những lời đồn đãi cô làm mình làm
mẩy thế nào.
Lúc về khách sạn vừa mới
chuẩn bị tắm rửa, cô liền nhận được cuộc gọi của Hoắc Hi. Anh biết hôm
nay cô vào đoàn phim, lo lắng vết thương của cô còn chưa khỏi, bèn hỏi
mấy câu về tình hình. Thịnh Kiều không kể chuyện đau đầu ra, làm nũng
với anh: “Cái kịch bản này nhảm shit lắm ạ, lần nào em cũng không nhịn
được muốn cười thoát vai.”
Hoắc Hi: “Kịch bản nhảm shit có cảnh hôn không?”
Thịnh Kiều: “…………”
Điểm chú ý của anh rất xảo quyệt đấy.
Thịnh Kiều vội nói sang chuyện khác: “Hoắc Hi, hôm nay anh đã cày rank cho chính mình chưa?”
Hoắc Hi: “…………”
Thịnh Kiều nói lời thấm thía: “Điểm danh không thể đứt đoạn được ạ! Anh nhớ
phải điểm danh hằng ngày sau 6 giờ sáng, như vậy sẽ được điểm thưởng
ngẫu nhiên, mỗi một điểm thưởng là một hòn đá dẫn tới danh tiếng đó!”
Hoắc Hi: “…………”
Thịnh Kiều mở chế độ loa ngoài, lại chọc vào Weibo ngắm nghía, tức khắc sợ
hãi kêu lên: “Trời ơi, xếp hạng của Super Topic đã rớt xuống hạng 2 rồi! Anh nhìn đi, phải làm nhiệm vụ điểm danh đi chứ ạ!”
Hoắc Hi: “Em đang đánh trống lảng đúng không?”
Thịnh Kiều: “Éc.”
Cũng may Hoắc Hi phân biệt rất rõ giữa công việc và đời thường, không cò cưa mãi vụ cảnh hôn này. Anh lại dặn dò cô mấy câu phải chú ý thân thể, chỗ nào không thoải mái thì phải lên bệnh viện ngay, mãi đến lúc anh sắp
phải vào trường ở bên kia, Thịnh Kiều mới lưu luyến không rời cúp điện
thoại.
Hức, yêu xa vất vả quá.
Yêu giấu diếm nơi đất khách lại càng khổ.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Kiều cùng ăn sáng với Tằng Minh. Đạo diễn muốn quay
bù hết phần diễn của cô, trong khoảng thời gian tiếp theo suất diễn của
cô là nặng nhất, phần phải phối hợp chung với Tằng Minh cũng nhiều nhất. Lúc gặm bánh bao, Tằng Minh nói: “Tối hôm qua người đại diện nói với
anh, sẽ xào một ít scandal cho anh em mình để tạo thế.”
Thịnh Kiều suýt thì phì cả bánh bao ra: “Không được!”
Tằng Minh cười cười: “Đây là thao tác bình thường lúc đóng phim mà, một thời gian nữa sắp xếp fan tới thăm ban rồi làm sáng tỏ bác bỏ tin đồn là
được. Mấy bộ phim cổ trang bắt đầu quay dạo này không ít, nhiệt độ và độ đề tài đều không đủ.”
Thịnh Kiều liên tục lắc đầu: “Không được không được không được.”
Tằng Minh lườm cô: “Có phải em có ý kiến với anh không?”
Thịnh Kiều: “Không có mà!”
Tằng Minh: “Vậy tại sao em có thể truyền scandal với Hoắc Hi, truyền scandal với Thẩm Tuyển Ý, mà lại không chịu truyền với anh?”
Thịnh Kiều: “…………” Cô gian nan nuốt miếng bánh bao trong miệng, “Em không
muốn để cư dân mạng cảm thấy em toàn là scandal, hay là anh với em xào
hình tượng người anh em đi?”
Tằng Minh: “Anh không muốn làm anh em với đứa nhảm shit đâu.”
Thịnh Kiều: “???”
Muốn trát hết miếng bánh bao này lên mặt anh ta quá.
Trên đường tới phim trường, Thịnh Kiều gọi điện cho Bối Minh Phàm, kiên
quyết phủ định kế hoạch xào scandal. Thấy cô khăng khăng không chịu như
vậy, Bối Minh Phàm chỉ đành đáp ứng sẽ dùng đề tài tạo thế khác, lúc này Thịnh Kiều mới an tâm.
Hồi xưa có
scandal với Thẩm Tuyển Ý, Hoắc Hi không thèm ngồi máy bay nữa, quay đầu
về ấn cô lên tường mà hôn. Giờ mà có scandal với Tằng Minh, sợ rằng
không giữ nổi cả hai chân luôn quá.
Lúc
tới phim trường, đạo diễn đã ở đấy rồi. Bảo ông nghiêm túc quả là không
phải nói suông, vừa thấy Thịnh Kiều tới, ông chào cô thật nhanh rồi bắt
đầu giảng diễn.
Chờ lúc nhân viên công tác lục tục tới đúng giờ, các bộ phận đã chuẩn bị thỏa đáng, đạo diễn liền gọi nam số 2 vào chỗ.
Nam số 2 cũng giống Thịnh Kiều, đều là nghệ sĩ của Trung Hạ, là một newbie, tên Lý Quan Kỳ. Tuy rằng ngày hôm qua cậu đã chào hỏi Thịnh Kiều rồi,
nhưng bây giờ phải diễn phối hợp cảnh đầu tiên, cậu vẫn chạy tới nói với cô: “Đàn chị Tiểu Kiều, chốc nữa xin chị chỉ giáo em nhiều hơn nhé.”
Thịnh Kiều cười nói: “Chỉ giáo thì chưa tới mức, cùng nhau cố lên nhé.”
Lý Quan Kỳ hơi thẹn thùng gãi gãi đầu, có sự tương phản rất lớn với nhân
vật Ma Quân Mặc Lẫm mà cậu đóng. Mặc Lẫm thân là Ma Quân, lại luôn mặc
đồ trắng, dịu dàng nho nhã, nếu so với nam chính Quý Huyền tính tình cục súc kiêu ngạo cuồng vọng mà nói, thì hắn càng có phong thái của tiên
quân nơi Tiên giới hơn.
Chẳng qua dịu
dàng đều là mặt ngoài, đây là một nhân vật miệng nam mô bụng một bồ dao
găm âm hiểm xảo trá, cũng không biết newbie Lý Quan Kỳ này có thể khống chế được không.
Khắp nơi đã vào chỗ, bản phân cảnh gõ xuống, Thịnh Kiều mặc trang phục tiên đồng nhảy nhót chạy
vào trong điện, trong miệng còn ngâm nga “Trong điện Đào Hoa có Đào Hoa
Thập”, quả thật là tươi không cần tưới.
Đột nhiên, cô khụt khịt mũi, như thể cảnh giác với cái gì, lớn tiếng hỏi: “Ai đó?!”
Sau một lúc lâu, đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẽ, “Con khỉ nhỏ còn rất cảnh giác nhỉ.” Lý Quan Kỳ mặc áo trắng bay bay, đeo cáp treo bay từ
trên nóc nhà xuống, sau đó lảo đảo một cái, quỳ gối trước mặt Thịnh
Kiều.
Thịnh Kiều: “Pfft……”
Đạo diễn: “Cut!”
Lý Quan Kỳ đỏ lựng cả mặt: “Cháu xin lỗi cháu xin lỗi, không đứng vững ạ.”
Thịnh Kiều cười dìu cậu ta, còn nói: “Ma Quân hành đại lễ như thế, Tiểu Thập không nhận nổi đâu.”
Lý Quan Kỳ xấu hổ gần chết, chờ được đeo dây cáp lần nữa, Thịnh Kiều lại
chạy từ ngoài điện vào, lần này cuối cùng Lý Quan Kỳ đã đứng vững vàng.
Hình tượng của cậu là đệ nhất mỹ nam trong Tứ Hải Bát Hoang, đẹp đến mức
kinh thiên địa quỷ thần khiếp, là cái kiểu đến tiên nữ còn nguyện trụy
ma vì hắn. Khi cậu cong môi khẽ mỉm cười, vẻ mặt Thịnh Kiều cũng chậm
rãi chuyển từ cảnh giác thành u mê.
Đôi mắt cô chớp chớp, hồi lâu mới hỏi: “Huynh là ai?”
Lý Quan Kỳ lại cười, áo trắng hơn tuyết, khóe mắt hơi nhếch lên, diện mạo
bản thân cậu đã rất tuấn mỹ, khi cười như vậy, quả thật có mấy phần mị
hoặc.
“Ngươi đoán xem ta là ai?”
Thịnh Kiều bị nụ cười của cậu làm cho mê muội đến choáng váng đầu óc, bản
thân mình chỉ là một tiểu tiên đồng pháp thuật thấp kém, làm sao đọ được sự mị hoặc của Ma Quân, ngây ngốc nói: “Huynh đẹp như vậy, ta đoán
huynh là Nhị hoàng tử.”
Ý cười của Lý Quan Kỳ càng đậm: “Đúng vậy, ta chính là Nhị hoàng tử.”
Thịnh Kiều vừa nghe thấy mình đoán trúng, tức khắc lâng lâng. Lý Quan Kỳ nói: “Con khỉ nhỏ, ta tới cung Bắc Đẩu này vốn là để xin hỏi thảo dược,
chẳng ngờ lại bị hấp dẫn bởi hoa đào mỹ lệ trước điện của ngươi. Hiện
giờ thân mình hơi mệt, ngươi có thể lấy giúp ta một lọ Thiên Chân đan
lại đây không?”
Thịnh Kiều ném xuống một
câu “Chờ ta trở lại”, quay đầu chạy thẳng. Diễn được dáng vẻ u mê bị sắc đẹp mê hoặc ba hồn ném hai hồn vô cùng nhuần nhuyễn.
Đạo diễn hô qua cảnh.
Trước đây còn lo lắng Lý Quan Kỳ không khống chế được hình tượng, nhưng người ký hợp đồng với Trung Hạ sao có thể là hạng người bình thường, Thịnh
Kiều vẫn rất bội phục kỹ thuật diễn của cậu newbie này.
Ngay sau đó lại quay cảnh thứ hai, Thịnh Kiều lấy đan dược trở về, Lý Quan
Kỳ xoa xoa đầu cô, nhỏ giọng nói: “Con khỉ nhỏ ngoan lắm, lần sau bổn
tiên chắc chắn sẽ khen thưởng ngươi hậu hĩnh.”
Dứt lời cậu liền ngồi xổm xuống, khom lưng chạy khỏi ống kính.
Thịnh Kiều cố gắng nhịn cười, nghĩ thầm, hậu kỳ cũng thật không dễ dàng gì.
Đạo diễn định quay cảnh này một đúp duy nhất, chờ khi Thịnh Kiều cười
ngây ngô chạy lên giường nằm, cười tủm tỉm nhớ lại cảnh tương ngộ vừa
rồi với Nhị hoàng tử, vai phụ cũng đi vào theo ám hiệu bằng tay của đạo
diễn.
Anh ta đột nhiên đẩy cửa ra, nhào
về phía mép giường: “Tam Thập, đan trong phòng Thiên Chân đan có phải bị muội cầm đi rồi không?”
Chỉ thấy Thịnh Kiều hét lên một tiếng, đột nhiên ôm chăn, liên tục lùi về góc giường, thoạt nhìn thật đáng thương.
“Ghét sư huynh Tam Vong quá, đi vào phòng con gái sao lại có thể không gõ
cửa, sao lại thô lỗ như vậy chứ, nhỡ như muội không mặc quần áo thì phải làm sao đây, người ta vẫn còn là một hoàng hoa con khỉ, thân thể trong
trắng của muội nhỡ bị huynh nhìn thấy thì còn gả đi đâu được nữa…… Pfft
ha ha ha ha ha không được rồi đạo diễn ơi, lời thoại này nhảm shit quá!
Hoàng hoa con khỉ là cái quỷ gì chứ!”
Thịnh Kiều sắp bị chính mình cười ngất luôn.
Đạo diễn: “…………”
Biên kịch: “…………”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...