Kỳ Thiên ho khan hai tiếng, không nói gì cả.
Anh nhìn thấy Sở Hạo lộ vẻ thất vọng, nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi… Bởi vì ngay sau đó, cậu liền khôi phục khuôn mặt mỉm cười.
Kỳ Thiên yên lặng quay đầu… Anh không có thấy gì hết.
Sở Hạo làm sườn chua ngọt ăn thật ngon, ngọt mà không ngấy, chua mà không ngán.
Kỳ Thiên yên lặng ăn hết miếng này đến miếng khác, ăn cơm cũng thấy ngon.
Mà Sở Hạo ngồi đối diện anh vẫn cứ chậm rãi, ngón tay thon dài ưu nhã mà dùng đũa gắp thức ăn.
“Này…sao lại không ăn? Đồ ăn ngon lắm nha.”. Kỳ Thiên đang bận rộn bứt chút thời gian ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sở Hạo, còn cậu đang bình tĩnh nhìn anh.
“Ừ…ăn rất ngon.”, Sở Hạo bình tĩnh nhìn Kỳ Thiên, mỉm cười.
Kỳ Thiên có chút buồn bực, quang minh chính đại khoe khoang như vậy mà cũng coi được à…?
…Ở trước mặt người không biết nấu cơm mnà khoe khoang kĩ thuật nấu nướng mà coi được sao?
…Tuy rằng ăn ngon thiệt.
Vì thế, Kỳ Thiên – không biết làm cơm yên lặng cắm cúi ăn dưới cái nhìn của Sở Hạo – biết làm cơm đang ngồi đối diện.
Thấy Kỳ Thiên buồn bực, Sở Hạo lại cười khe khẽ.
Kỳ Thiên ngẩng đầu trừng cậu một cái, càng buồn bực thêm.
Biết nấu cơm là rất giỏi à?!!
…Hình như là giỏi thiệt.
Vì thế Kỳ Thiên yên lặng cúi đầu.
“Học trưởng.”, Sở Hạo bỗng nhiên lên tiếng.
“Hở?”, Kỳ Thiên miệng đầy cơm ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cậu.
“…Nếu sau này phiêu bạt mệt mỏi, muốn tìm ai đó dựa vào…”, Sở Hạo mỉm cười, nói, “Nhớ là phải nghĩ đến em đầu tiên đó.”
Từ từ…
Cái gì mà phiêu bạt, cái gì mà tìm ai đó dựa vào…Cái người nói mấy câu văn nghệ như vậy chính là học đệ của anh sao!
Chẳng lẽ trong mấy năm không có anh, Sở Hạo đã bị người ngoài Trái đất cải tạo kết cấu đại não à?
“Nếu anh chơi mệt mỏi… Vậy thì dừng lại đi, nhìn xem em đang ở phía sau anh này.”, Sở Hạo bình tĩnh nhìn Kỳ Thiên nói.
…Từ từ, sao càng ngày càng chua thế này… Không khí văn nghệ này không thích hợp với tiểu bạch văn như vầy nha!
Kỳ Thiên cố nén khát vọng phun tào trong lòng, yên lặng nuốt xuống ngụm cơm trong miệng.
Nhìn Kỳ Thiên vẫn cúi đầu, bỗng nhiên Sở Hạo thở dài một hơi.
“Thật ra mấy năm nay… Em vẫn tìm cách hỏi thăm tin tức của anh.”
Kỳ Thiên sửng sốt.
“Thật ra… Em đã biết chuyện anh thi trường Đại học S từ lâu rồi, cũng biết anh tốt nghiệp xong liền ở lại đây luôn.”
Kỳ Thiên nhìn chăm chăm cơm trong chén.
… Một người làm sao có khả năng che dấu toàn bộ tin tức của mình, cho dù anh đã muốn liều mạng giấu giếm hết thảy.
Nhưng mà nếu có tâm, vẫn sẽ tìm được.
Thật ra, suy nghĩ này đã từng ở trong đầu anh rất nhiều lần trong bảy năm qua, cũng từng ôm hi vọng… nghĩ rằng nếu Sở Hạo có tâm muốn tìm anh, thì sẽ tìm được thôi.
Nhưng mà anh thất vọng, chưa một lần anh thấy Sở Hạo tìm đến mình.
Bảy năm này, Sở Hạo chưa một lần đi tìm anh, không tìm anh chất vấn tại sao lại bỏ chạy một mình đến Đại học S…
Hoá ra Sở Hạo có hỏi thăm tin tức của anh, nhưng lại không đến tìm anh.
“Nhưng mà em vẫn đợi… Đợi đến một ngày chắc anh sẽ quay lại, quay lại giải thích với em vì sao lúc trước lại chạy đến một nơi xa lạ học đại học, giải thích vì sao trước kia lại ra đi không một lời từ biệt.”, Sở Hạo nói.
Kỳ Thiên ngây ngốc nhìn đôi đũa trong tay.
“Bảy năm nay, em luôn nghĩ rằng anh rời khỏi là có nguyên nhân, có thể là có chuyện gì khó nói… Em luôn cố gắng lấy cớ giúp anh, nhưng rồi em thất vọng… Anh vẫn luôn không trở về.”
Kỳ Thiên rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Sở Hạo.
“Có phải là nếu em không tới, anh cũng không tính trở về?”, Sở Hạo nhìn Kỷ Thiên, hỏi.
Kỳ Thiên chớp mắt, không nói một lời.
Sở Hạo nhìn Kỳ Thiên trầm mặc, qua mấy phút cũng không nói gì.
Cuối cùng Kỳ Thiên đặt đũa xuống, nói nhanh một câu: “Cám ơn, cơm rất ngon, anh về đây.”
Anh đợi thật lâu, cũng không được đến câu trả lời mình muốn.
Kỳ Thiên cúi đầu tránh ánh mắt Sở Hạo.
Cuối cùng, Sở Hạo cười khẽ, phá vỡ im lặng.
“…Không sao, nếu anh không định trở về, em ở lại đây cũng được mà.”
“Học trưởng, em nói cho anh…”
“Khi em đến đây, cũng đã tính đến việc không trở về.”
Trở lại nhà, Kỳ Thiên ngồi đối diện máy tính, ngốc ngốc nhìn trần nhà.
Anh phát hiện từ lúc Sở Hạo chuyển tới, thời gian anh nhìn trần nhà ngày càng nhiều.
Kỳ Thiên thở dài một hơi, lúc nhìn lại màn hình phát hiện con chim cánh cụt nhỏ phía dưới đang chớp chớp.
Anh mở ra thì thấy, hoá ra lại là cái diễn đàn của đám tác giả tịch mịch kia.
Vương Bất Lưu Hành: Hoa Hoa! Chúc mừng ông đỏ lên nha!
Bá khí trắc lậu: mấy câu này cứ thấy quen quen nha!
Tư thâm lão trung y: tui cũng cảm thấy như đã gặp ở đâu rồi…
Đông Hán Nhất Chi Hoa: mấy ông xong chưa, có chuyện gì vậy
Vương Bất Lưu Hành: ha ha ha ha ha ha ha ha ha chúc mừng Hoa Hoa, ông lại bị chọt
Vương Bất Lưu Hành: ha ha ha ha ha ai bảo lần trước ông cười nhạo tui! Cười người hôm trước hôm sau người cười mà!
Đông Hán Nhất Chi Hoa: bị chọt thì chọt, tui vẫn cứ bình tĩnh…
Đông Hán Nhất Chi Hoa: người ta bôi nhọ mặc người ta, gió vẫn thổi qua đồi núi, người ta chọt mặc người ta, trăng sáng vẫn soi sông dài
Ngực có đại chí: cảnh giới cao!
Vương Bất Lưu Hành: cảnh giới cao em gái ông ông tưởng tui chưa coi Ỷ Thiên Đồ Long kí hở
Đông Hán Nhất Chi Hoa: gì? Ông đọc rồi à?
Vương Bất Lưu Hành: hừ, lão tử đọc nhiều sách vở trên biết thiên văn dưới tường địa lí không gì không biết không chỗ nào không hiểu
Đông Hán Nhất Chi Hoa: chứng minh một chút thuyết tương đối của Einstein đi
Vương Bất Lưu Hành: … Ấy? Ấy? Sao tín hiệu của tui không tốt! Rớt mạng rồi…
Đông Hán Nhất Chi Hoa: khinh bỉ
Bá khí trắc lậu: khinh bỉ
Tư thâm lão trung y: khinh bỉ
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: khinh bỉ
Vương Bất Lưu Hành: nè nè, mấy ông xếp đội hình làm gì đó! Ai nói nữa là tên đổ vỏ [1]
Ngực có đại chí: khinh bỉ
Ngực có đại chí: … Í? Hình như tui chậm một bước rồi
Ngực có đại chí: đổ vỏ nghĩa là sao đây?
Vương Bất Lưu Hành: … Chúc mừng Đại chí đã đi trên con đường manh hoá
Vương Bất Lưu Hành: được rồi, bây giờ chúng ta nghiêm túc chuyên chú đưa chủ đề chính trở lại, về việc Hoa Hoa bị người ta chọt…
Đông Hán Nhất Chi Hoa: chọt cứ chọt, có chuyện gì to tát đâu, cũng đâu phải là tui chưa từng bị chọt đâu mà
Vương Bất Lưu Hành: nhưng mà lần này đối tượng bị chọt là fan não tàn của ông á…
Đông Hán Nhất Chi Hoa: … Lại nói là clone của tui chứ gì? Lần trước không phải đã xài chiêu đó rồi à?
Vương Bất Lưu Hành: lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước, ném cho cái địa chỉ nè, tự đi hóng đi
Kỳ Thiên ngẩng người nhìn Nhất Nhật Nhất Thiên bị chọt.
Cảm giác của anh đối với độc giả này, rất phức tạp.
Nhất Nhật Nhất Thiên từ tiểu thuyết đầu tiên đã bắt đầu đi theo truyện của anh, mỗi một lần đều kèm theo một bình luận rất dài và tỉ mỉ, bình luận của cậu ta luôn đúng trọng điểm, cẩn thận từng chút… Lúc Kỳ Thiên vẫn còn là một tác giả trong suốt, mỗi lần đăng chương mới, anh đều chờ đợi bình luận của Nhất Nhật Nhất Thiên. Thời điểm đó, truyện của anh rất cô quạnh, chẳng có bao nhiêu người đọc, trong khu bình luận chỉ tràn đầy bóng dáng của Nhất Nhật Nhất Thiên.
Sau này truyện của anh dần dần đỏ, càng ngày càng nhiều độc giả xuất hiện, nhưng mà dưới truyện của anh vẫn luôn có một bình luận thật dài, thật tỉ mỉ của Nhất Nhật Nhất Thiên về cốt truyện, về tính cách nhân vật.
Sau này, anh dần dần trở thành đại thần trong miệng người khác, dưới truyện của anh, độc giả cứ đổi từ người này sang người khác, vài bóng dáng quen thuộc chợt đến chợt đi, chỉ có Nhất Nhật Nhất Thiên thuỷ chung ở chỗ này, thuỷ chung chờ đợi mỗi lần anh cập nhật là chiếm ngay ghế đầu.
Trong đời tìm được một tri kỉ như vậy, anh cũng nên thấy thoả mãn rồi… Nhưng mà, mỗi lần nhớ tới Nhất Nhật Nhất Thiên, anh lại kèm theo rất nhiều buồn bực.
Trước kia, khi anh còn là một tên không tiếng tăm, anh từng ngượng ngùng thông đồng Nhất Nhật Nhất Thiên, nhưng mà Nhất Nhật Nhất Thiên lại không hề trả lời anh.
Anh bị đả kích, buồn bực. Nhưng mà sau này anh nghĩ lại, chắc là Nhất Nhật Nhất Thiên chê anh còn trong suốt quá.
Vì thế anh tiếp tục cố gắng, sau này trở thành phấn hồng, anh lại đi thông đồng Nhất Nhật Nhất Thiên, nhưng mà cậu ta vẫn như cũ không thèm trả lời anh.
Kỳ Thiên lại một lần bị đả kích, anh nằm trên giường suy nghĩ hơn nửa đêm, ngày hôm sau lại tiếp tục đứng lên gõ chữ cập nhật.
Rồi nữa, anh trở thành tiểu thần, nghĩ nghĩ lần này đi thông đồng Nhất Nhật Nhất Thiên chắc sẽ thành công rồi… Nhưng mà, cành oliu đầy ngượng ngùng mà anh đưa ra vẫn không đến được tới tay Nhất Nhật Nhất Thiên. Cậu ta vẫn không có trả lời anh.
Vì thế, Kỳ Thiên rốt cuộc cũng hết hi vọng.
Sau nữa anh trở thành đại thần, đào rất nhiều hố, cũng bỏ vô số hố.
Nhất Nhật Nhất Thiên vẫn luôn luôn ở nơi đó, không đến không đi.
Vì thế, Kỳ Thiên ôm tâm tình cực kì phức tạp đi xem bài post kia.
Lật hơn mười trang, Kỳ Thiên yên lặng nhìn.
Trong bài có rất nhiều quote, mỗi quote lại là bình luận đàu tiên của mỗi chương tiểu thuyết mà Kỳ Thiên viết, ID vĩnh viễn là Nhất Nhật Nhất Thiên.
Người đăng bài nói, Đông Hán Nhất Chi Hoa nếu được gọi là đại thần, tại sao dưới truyện luôn chỉ có một người giành tem? Một lần hai lần thì thôi, đằng này lần nào cũng như vậy, đem xác suất vô mà tính thì thấy rõ ràng không có khoa học. Dù cho treo máy cũng không thể trâu bò như vậy được. Giải thích duy nhất chính là Nhất Nhật Nhất Thiên là clone của Đông Hán Nhất Chi Hoa! Clone cái gì chứ, thiệt đáng cười!
Kỳ Thiên im lặng… Chủ topic nói chuyện rất thuyết phục, anh cũng cảm thấy bóc tem được nhiều lần như vậy thiệt không khoa học chút nào…
Tiếp đó, chủ post lại đăng lên một đoạn bình luận dài của Nhất Nhật Nhất Thiên.
Rồi người đó lại nói, Nhất Nhật Nhất Thiên phân tích cốt truyện đều không sai biệt lắm với chương tiếp theo của Đông Hán Nhất Chi Hoa. Một độc giả dù có thành thánh đi nữa cũng không có khả năng đoán trúng hết dụng ý của tác giả, giải thích duy nhất chính là Nhất Nhật Nhất Thiên cũng là Đông Hán Nhất Chi Hoa, chỉ có chính mình mới biết được con đường phát triển cốt truyện của mình mà thôi.
Kỳ Thiên gật gật đầu, có lí có lẽ, làm người tin phục… Làm sao bây giờ, ngay cả anh cũng bắt đầu tin tưởng Nhất Nhật Nhất Thiên chính là bản thân mình rồi.
Kỳ Thiên lại kéo xuống, phía dưới vẫn còn dài dằng dặc, anh liền trực tiếp nhảy qua trang cuối cùng xem bình luận.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, bình luận mới nhất mang ID của Nhất Nhật Nhất Thiên.
Kỳ Thiên sửng sốt, thời gian post bài…hình như chỉ mới trong vài phút trước.
Anh lại nhìn nội dung bình luận của Nhất Nhật Nhất Thiên, thiếu chút nữa màn hình đã nhuộm đẫm nước miếng.
Nhất Nhật Nhất Thiên: tuy rằng tôi cũng rất muốn hợp thể cùng đại nhân, nhưng mà trước mắt tôi vẫn chưa công phá được anh ấy
——————-
[1]: từ nguyên gốc tiếng Trung của nó là vầy: 喜当爹, QT dịch ra là “hỉ đương cha”, mình tra trên baike thì có nghĩa là mấy bạn giai bình thường cua được nữ thần, sau này mới biết là do mấy nàng ấy có con với người khác mà người ta không nhận nên phải tìm người chịu trách nhiệm.
Vậy nên mình dịch là “đổ vỏ” luôn cho nó thuần Việt, tại thấy nghĩa cũng giông giống. x”D
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...