Nhiệm vụ thứ 3: giới thiệu với đối phương một món đồ mà bạn yêu thích.
Khi Dụ Vi còn ở nhà của Lục Dư Thành thì tổ tiết mục đã đưa ra nhiệm vụ thứ 3 của ngày hôm nay.
Trong khoảng thời gian ngắn Lục Dư Thành trở nên khó xử, vì đồ vật hắn mang đến đây rất nhiều, thật sự rất khó để lựa chọn.
Cuối cùng hắn cắn răng lựa chọn:" Vốn dĩ tôi định giới thiệu một quyển sách bình thường tôi ở nhà cũng khá thích đọc sách. Nhưng sách mang theo đến đây tôi còn chưa có đọc qua, cho nên tôi đành phải đổi món khác vậy."
Hắn lấy một cái máy đọc sách từ trong túi xách ra. Đưa cho Dụ Vi, cười cười:"Đối với tôi mà nói, cái này là món quan trọng nhất cần phải mang theo trong những chuyến đi."
Dụ Vi cười với cameras:" Bình thường Lục lão sư thích xem thể loại nào?"
"Thể loại sách tôi đọc có hơi tùy tiện, cái gì cũng đọc. Nhưng thích nhất vẫn là lịch sử."
Dụ Vi gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều. Trong lòng lại không kiềm nổi thở dài
Vẫn giống như trước kia, thích đọc sách, đặc biệt là lịch sử.
Dụ Vi đột nhiên nhớ tới một việc.
Đó là khi rất lâu về trước, hai người họ cùng làm tổ trên sô pha thảo luận về sở thích của nhau. Lục Dư Thành khi ấy ôm cô, cằm tựa trên bả vai cô, giọng nói cũng không có trầm như hiện tại, là giai đoạn giữa thiếu niên và đàn ông, âm thanh trong sáng ôn nhu:" Thích lịch sử, là bởi vì anh thích những đồ vật lắng lại sau bao năm tháng. Mọi người đều nói, người thích lịch sử, đa phần đều là người hay nhớ cố nhân."
Dụ Vị bị hắn cọ ngứa, vừa cười vừa trốn:"Ví dụ như?"
"Y bất như tân, nhân bất như cố."(1) Hắn hôn vành tai của cô:" Anh cũng rất thích cố nhân. "
Cảm giác ngưa ngứa khi ấy dường như còn phảng phất bên tai, tay vô ý muốn đưa lên sờ vành tay, lại đột nhiên nhớ đến hiện tại còn đang quay chương trình.
Tay đang đưa lên lại chuyển sang vuốt vuốt tóc mái.
Không ai phát hiện sự kỳ lạ của Dụ Vi, nhưng Dụ Vi đối với phản ứng của bản thân lại rất thất vọng. Sau đó cô cố lấy lại tinh thần, mời Lục Dư Thành đến nhà cô xem món đồ mà cô muốn giới thiệu
Trên đường đi, Dụ Vi thử nhớ lại xem những đồ mà mình mang theo
Túi đựng đồ dùng rửa mặt thì quá tùy tiện, không thích hợp để giới thiệu. Giới thiệu mỹ phẩm dưỡng da của nữ cho một người đàn ông, nghĩ lại cũng thấy không thích hợp. Cuối cùng còn sót lại chỉ còn có quần áo...Dụ Vi ngẫm nghỉ lại cũng cảm thấy không thích hợp như nhau.
Cuối cùng cô đành chọn một cái áo sơ mi.
"A, kỳ thật đây là áo sơ mi mà tôi thích nhất, là loại kiểu rộng thùng thình, bình thường mặc cũng rất thoải mái."
Chính Dụ Vi còn cảm thấy thật khô khan, nhưng Lục Dư Thành lại rất hứng thú:" Thường thấy cô hay mặc cái này."
Dụ Vi trợn to mắt ngạc nhiên:"Thường thấy tôi mặc?"
Câu này của Lục Dư Thành thật sự khiến người ta dễ hiểu lầm, bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc với nhau, thường xuyên nhìn thấy rốt cuộc là thấy ở đâu?
Lục Dư Thành cũng ý thức được mình lở lời, hắn không chút hoang mang giải thích:"Ở sân bay có thấy qua cô từ xa vài lần. Hơn nữa, Dụ lão sư có lẽ không biết." Hắn cười rộ lên, gương mặt cũng trở nên ôn nhu:" Tôi thường ngày đều lướt Weibo."
Dụ Vi cười cười phối hợp với hắn.
Lục Dư Thành ở trong cảm nhận của mọi người hình tượng chính là một cựu cán bộ về hưu.
Ngày thường đều ở ẩn, làm người luôn đứng đắn thân sĩ, ít khi nói từ ngữ mạng, bị fans hắn đặc biệt danh là cụ cán bộ.
Sau này Tưởng Gia Luân lại ở Weibo nói, Lục Dư Thành bình thường đều thích làm tổ trong nhà, pha một bình trà, cầm một quyển sách xem.
Vì thế càng giống cụ cán bộ hơn.
Thế nhưng fans của hắn vẫn u mê không lối thoát.
Lục Dư Thành không biết suy nghĩ của Dụ Vi, hắn còn nhìn áo sơ mi trong tay Dụ Vi:"Đây là sản phẩm của nhãn hiệu nhà cô phải không?"
Dụ Vi sửng sốt, không nghĩ đến chuyện này mà hắn cũng biết.
Lúc chia tay dứt khoát, lưu loát, sau khi chia tay lại càng tránh xa cô, người như vậy thế mà cững chú ý tin tức của cô?
Lục Dư Thành ngượng ngùng trong lòng, trên mặt thì giả vờ nghiêm túc trò chuyện:" Chính cô thiết kế sao?"
Dụ Vi gật đầu.
"Vậy..có kiểu dành cho nam không?" Đã hỏi đến như vậy, Lục Dư Thành cảm thấy Dụ Vi hẳn đã hiểu ý của hắn. Đây cũng là lần đầu tiên hắn chủ động đối với người khác tỏ ý xin đồ, ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngùng.
Nhưng chỉ cần nghỉ đến có thể mặc vào được áo mà Dụ Vi thiết kế, Dụ Vi tặng, đối với Lục Dư Thành là bất cứ giá nào cũng được.
Sau đó hắn nghe được Dụ Vi khó xử mà nói:"...bán hết."
"Hả? ừm.. ừm..."
Lục Dư Thành gải gải tóc mái rồi ngoan ngoãn rời đi.
Dụ Vi nhìn bóng dáng hắn rời đi, cảm thấy mấy năm nay, hắn vẫn luôn là như lúc ban đầu.
Trong lòng Dụ Vi đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, thế mà lại hy vọng hắn có thể thay đổi một chút, tốt nhất là biến thành một người không có một chút liên hệ nào giống với của quá khứ.
Bởi vì bóng dáng mà cô yêu nhất, vẫn luôn đều không có thay đổi.
______
Lục Dư Thành trở về nhà gỗ, ngồi ngẩn người trên ghế.
Hiện tại cũng không có nhiệm vụ, hắn ngoại trừ ngồi cũng không biết làm gì.
Có chút mờ mịt, còn có chút bất an. Chưa đầy một buổi chiều tiếp xúc, Lục Dư Thành phát hiện Dụ Vi thay đổi rất nhiều.
Lúc hắn mới biết cô, cô cả người đều là gai nhọn, chật vật cố tìm một vị trú vững chắc trong xã hội, cả người đều là vết thương, lại quật cường không chịu từ bỏ, không chịu khuất phục. Lúc niên thiếu, diện mạo mỹ diễm mị hoặc, dã tâm muốn leo lên hoàn toàn không thèm che dấu, ánh mắt của người khác nhìn thấy cô đầu tiên đều là cảm thấy không phải là một cô gái tốt.
Mà hiện tại, gương mặt trải qua lễ rửa tội của thời gian, cả người tựa như thay da đổi thịt, bỏ đi hơi thở non nớt ngây ngô của thời sinh viên, cô của hiện tại càng sặc sỡ loá mắt. Hơi thở trên người cũng không phải là sắc bén lạnh thấu xương, lúc cười lên tựa như hoà cùng ánh dương.
Bởi vì đã nhìn thấy nụ cười chân chính của cô cho nên mới biết, nụ cười hiện tại không hiện lên đôi mắt nữa, nghĩ một đằng nói một nẻo, cả người đều mệt mỏi thế nhưng vẫn cố cương thẳng.
Cả hai khách mời đều đang ngẩn người, tổ tiết mục bàn bạc một lát, quyết định tuyên bố nhiệm vụ thứ tư.
"Tự chuẩn bị bữa tối.." Lục Dư Thành đọc xong, liền đem thẻ nhiệm vụ bỏ xuống, tìm cái rổ sạch sẽ trong nhà, đi tới nơi để nguyên liệu nấu ăn của mình.
Rốt cuộc sau khi qua một buổi chiều quay, Lục Dư Thành đã có kinh nghiệm mà tự giác giải thích với máy quay:"Dụ lão sư không mang theo nguyên liệu nấu ăn, tôi đem qua cho cô ấy một ít."
Hắn chọn lựa, tốc độ rất nhanh, tựa như là phản ứng bản năng.
Cải xanh,cô ấy thích hai loại này nhất, lấy nhiều một chút. Cà rốt khoai tây,...cũng không tồi. Không thích ăn thịt, cho nên hôm nay hắn đặc biệt mang theo một miếng thịt bò đã xử lý trước, cô ấy hồi ấy sẽ ăn loại này nhiều một chút... Còn thiếu canh...
___
Dụ Vi trầm mặc mà ngồi trong nhà
Thẻ nhiệm vụ bị cô lật qua lật lại xem mấy lần, có chút bất đắc dĩ mà cười:" Tổ tiết mục thật sự không suy xét đến việc tài trợ đồ ăn hay sao?"
Không có ai trả lời, sự từ chối trong im lặng.
Dụ Vi nhịn không được càm ràm:" Tại sao lại không theo như kịch bản chứ, trước khi đến đây tôi còn cố ý tìm hiểu, không nên mang theo nhiều đồ vô bổ, kết quả không ngờ các người lại đưa ra nhiệm vụ này. Kịch bản dài nhất mà tôi từng thấy chính là kịch bản của "Thính Thuyết" mấy người."
Không có việc gì làm, Dụ Vi đành ngồi trên ghế, trước mặt chính là một cái cameras, cô ngồi trước nó, vẻ mặt phiền muộn mà than thở. Người đại diện của cô có nói tham gia những chương trình cô chỉ cần là chính mình là được, vì thế cô cũng không thèm che dấu thuộc tính lảm nhảm của mình.
Lúc Lục Dư Thành đến, Dụ Vi vẫn đang hứng khởi nói.
Cửa không có khoá, cho nên hắn trực tiếp đi vào.
Vừa mở cửa vừa nói:"Dụ lão sư, tôi mang vài món đồ đến tặng cô."
Dụ Vi nhìn Lục Dư Thành bưng một rổ nguyên liệu nấu ăn đến, tâm trạng lại trở nên phức tạp.
"Lục lão sư, không cần..."
"Tôi mang theo rất nhiều, cô không cần khách khí." Lục Dư Thành đem nguyên liệu nấu ăn để trên bàn, Dụ Vi thuận tiện nhìn qua, nguyên liệu nấu ăn đầy một rổ, hồng xanh trộn lẫn, chay mặn đều có, nhưng có thể nhìn ra phối hợp rất có dinh dưỡng, chỉ là một người tuyệt đối không hết.
Dụ Vi cảm thấy những nguyên liệu này thật phỏng tay, nhưng lại nhớ đến Lục Dư Thành không biết nấu ăn, đối mặt với nhiệm vụ này có lẽ hắn cũng luống cuống. Nghĩ vậy, Dụ Vi đề nghị:" Không bằng...chúng ta cùng nhau nấu đi."
Tốt xấu gì cũng phải chừa cho hắn chút mặt mũi, cũng không nên nói thẳng là hắn không biết nấu ăn.
Lục Dư Thành chân đều sắp bước ra về, nghe vậy liền lập tức dừng bước lại, vui sướng đáp.
"Được a!"
________
{Nhật ký trước khi ngủ của thầy Lục}
Món đồ thích nhất là gì, không quan trọng.
Người tôi thích nhất, chính là em.
Nhưng tôi là một tên khốn.
Vì thế tôi không dám nói.
{Nhật ký trước khi ngủ của Lục lão sư (bổ sung)}
Cái trên quá buồn, nên nói vài chuyện vui vẻ bổ sung.
Hôm nay em mời tôi cùng nhau nấu cơm.
Tôi thấy được tình yêu lại sắp bắt đầu ^_^.
__________
(1)
(Quỳnh quỳnh bạch thố,
Đông tẩu tây cố.
Y bất như tân,
Nhân bất như cố.
Con thỏ trắng côi cút,
Chạy hướng đông ngó hướng tây.
Áo không gì bằng mới,
Người không gì bằng cũ.
Bài này là lời của một người vợ bị bỏ, đầu tiên được chép trong Thái bình ngự lãm với đề Cổ diễm ca 古艷歌 và không ghi tác giả. Bản đời Minh, Thanh chú là vợ của Đậu Huyền 竇玄 làm với đề Cổ oán ca 古怨歌. Tuy nhiên, Nghệ văn loại tụ chép chuyện của vợ Đậu Huyền như sau đời Hậu Hán hình mạo đẹp đẽ, vua gả công chúa cho, vợ cũ viết thư cho Huyền từ biệt bằng một bài thơ có hai câu “Y bất yếm tân, Nhân bất yếm cố” 衣不厭新,人不厭故 nhưng không phải bài này.) (Nguồn: internet)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...