Thực ra, trước khi tham gia chương trình, Lục Dư Thành đã sớm biết cộng sự của mình là ai.
Trước đó, khi tổ tiết mục đang rối rắm chọn người, bọn họ không biết vì sao Lục Dư Thành lại muốn cộng sự của mình là nữ, nhưng hắn chính là nhà đầu tư lớn nhất của chương trình, bọn họ chỉ có thể tận lực mà tìm kiếm người thích hợp nhất.
Lục Dư Thành trong giới có tiếng là có quan hệ tốt, muốn tìm một nữ minh tinh hoàn toàn không quen biết với hắn, lại ngang về thực lực, nhân khí cũng không thể quá kém hắn quả thật rất khó khăn.
Trời xanh không phụ lòng người có lòng, tổ tiết mục sau bao gian lao cuối cùng cũng tìm được.
Đó là Dụ Vi.
Đối với kết quả này, trong lòng Lục Dư Thành sớm đã biết rõ, người này cũng chỉ có thể là Dụ Vi.
Trong giới giải trí này, không phải tất cả mọi người đều tập trung làm nghệ thuật. Đa phần nghệ sĩ đều kiêm nhiều nghề, trên trang bách khoa Baidu (3) đều hận không thể viết giới thiệu bản thân dài ra thêm vài chữ. Mà Lục Dư Thành nhiều năm như vậy, chỉ chuyên tâm làm một việc, đóng phim.
Hắn vẫn luôn phát triển bản thân trong giới phim ảnh, ban đầu là đóng phim truyền hình, về sau tập trung đóng điện ảnh. Mà Dụ Vi, cùng hắn giống nhau, ca hậu tiếng tâm lừng lẫy trong giới âm nhạc, suốt mấy năm nay cô vẫn luôn tập trung làm âm nhạc, ngày thường đều ở ẩn, gần đây là vì tuyên truyền cho album mới cho nên xuất hiện nhiều.
Tất cả đều nằm trong dự đoán của Lục Dư Thành.
Cả hai đều là người đứng đầu lĩnh vực của mình trong giới giải trí, sau lưng đều có vô số fans ủng hộ, giờ phút này đứng trước nhà gỗ, in lặng nhìn nhau.
Cũng không phải vì thái độ của Dụ Vi kém, dù sao cũng ở trong giới giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, phép xã giao qua lại cô cũng hiểu đôi chút, cô cũng không phải là một câu cũng không nói, nhưng khí chất toàn thân đều như đang gào thét: tôi không quen biết anh.
Những người có mặt đều cảm nhận được không khí không quen biết xấu hổ này.
Cuối cùng cũng là Lục Dư Thành chủ động kết thúc không khí xấu hổ này, hắn tỏ vẻ mình cần phải đi về sửa sang lại đồ đạc trước.
Dụ Vi gật đầu đồng ý, im lặng thở phào nhẹ nhỏm.
Lục Dư Thành trước khi vào nhà không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua. Gương mặt Dụ Vi lại lần nữa nở nụ cười tươi hưng phấn nói chuyện với cameras.
Lúc hắn vào nhà, trên bàn đã có thêm một thẻ nhiệm vụ.
Nhiệm vụ thứ nhất không có gì bất ngờ, chỉ là ở trong khoảng thời gian quy định sửa sang lại đồ đạc mà mình mang đến. Lục Dư Thành mang theo rất nhiều đồ, vừa nãy đã soạn được không ít, cho nên hiện tại có thể tranh thủ thời gian mà hoàn thành.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng không có âm thanh nói chuyện.
Cùng lúc, ở cách vách Dụ Vi cũng thu được thẻ nhiệm vụ.
Đói với nhiệm vụ này, cô cũng không có cảm giác gắp gáp. Để túi xách xuống, hứng thú quan sát nhà gỗ một lượt. Bên cạnh có nhân viên công tác hỏi nàng:" Dụ lão sư, cô không định dọn dẹp hành lý sao?"
Dụ Vi chỉ cái túi đặt ở một bên:" Không phải đã đặt ở đó rồi sao?"
"Chỉ nhiêu đây?"
Dụ Vi gật đầu:"Chỉ có ba ngày, tôi cũng không mang theo nhiều đồ."
Nhân viên công tác không khỏi nhớ đến khi nãy Lục Dư Thành mang theo hành lý đến làm ra một trận xôn xao, nhìn lại Dụ Vi cả người quần áo nhẹ nhàng đi ra ngoài, trầm mặc.
Dụ Vi thừa dịp thời gian này cùng giới thiệu với mọi người đồ mà mình mang theo.
Cô đã tham gia mấy cái gameshow, biết phải nên làm gì trước máy quay. Vì thế cô kéo dây kéo ra, bên trong có ba cái túi nhỏ khác, màu xanh xám, không có hoa văn phức tạp, đường viền đơn giản.
"Một cái dùng để đựng quần áo, một cái đựng dụng cụ vệ sinh cá nhân, còn một cái thì để đựng mỹ phẩm dưỡng da."
Nhân viên công tác nhịn không được,đành hỏi;"Dụ lão sư, vì sao cô không mang theo đồ ăn?"
"Mang theo cũng bị mấy người tịch thu còn gì?" Dưới màn ảnh, Dụ Vi nở nụ cười giảo hoạt mà linh động:" Kịch bản của tổ tiết mục tôi vẫn hiểu được đôi chút."
Nhiệm vụ sắp xếp lại đồ đạc, Dụ Vi hoàn thành chỉ trong vài bước: đem mấy cái túi đã soạn sẵn lấy ra, bỏ vào tủ quần áo, đóng cửa tủ lại, hoàn thành nhiệm vụ.
Đơn giản lại gọn lẹ.
"Còn nhiệm vụ nào nữa không?" Dụ Vi hoàn thành xong, cười hỏi nhân viên. Được biết trong vòng một giờ tới sẽ không có nhiệm vụ, Dụ Vi tỏ vẻ đã hiểu, chỉnh lại quần áo liền đi ra ngoài tham quan xung quanh.
"Lục lão sư hẵn còn đang bận sắp xếp đồ, tôi sẽ không đi quấy rầy hắn." Dụ Vi giải thích đơn giản với màn ảnh, sau đó liền không có gánh nặng mà tiếp tục đi dạo.
Trấn nhỏ này là nơi được chọn sau khi tổ tiết mục trằn trọc điều tra, nghiên cứu địa hình, sàn lọc khắp nơi, quyết định đây là nơi tốt nhất.
Cây cối xung quanh cao to, không tính là rậm rạp, nhìn ra xa như đang chìm trong đại dương xanh lá.
Nơi ở của nhân viên công tác ở bên phải, vì thế Dụ Vi đi qua hướng bên trái.
Không khí trong rừng tươi mát, nhẹ nhàng hít vào, hơi thở mang theo vị ẩm ướt nhàn nhạt của lá cây. Thời gian hiện tại là buổi chiều, ánh nắng mặt trời đã không còn quá mạnh, còn có cơn gió mát tinh nghịch chạy từ rừng sâu lướt qua.
Đây là lần đầu Dụ Vi đến nơi này, nhưng cô vẫn có thể vui vẻ mà giới thiệu với màn ảnh nửa ngày. Tuy răng đa số đều là nghiêm trang nói đại, nhưng cô biết người xem thích nhất là như vậy.
Cân nhắc có lẽ đã đủ tư liệu cho tổ tiết muc, Dụ Vi gật gật đầu với nhiếp ảnh gia, ra hiệu tắt máy, sau đó bên cạnh một hòn đá cạnh bờ suối ngồi xuống.
Duy trì trạng thái hưng phấn trong thời gian dài, là một hành vi cực kỳ mệt mỏi.
Đặc biệt là cô gần đây còn không có nghỉ ngơi tốt.
Hành trình của Dụ Vi gần đây rất bận rộn, vừa phải tuyên truyền album, còn phải chuẩn bị cho chuyến lưu diễn vào sáu tháng cuối năm, cả ngày bận đến hận không thể phân thân thành hai. Người đại diện Vạn Khiết sợ cô áp lực quá lớn, đành tìm một chương trình truyền hình thực tế để giải toả áp lực cho cô.
Kỳ thật, suốt nhiều năm qua Dụ Vi đều trong trạng thái bận rộn như vậy, tuy là rất mệt, nhưng cũng đã thành thói quen.
Chỉ là lần này hơi bất ngờ khi gặp Lục Dư Thành.
Chia tay tám năm, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Dụ Vi thật muốn gọi điện hỏi Vạn Khiết: rốt cuộc là có chuyện gì thế này?.
Mấy năm nay, cô vẫn luôn là tránh gặp mặt Lục Dư Thành, chỉ cần nơi hắn có khả năng xuất hiện, thì nhất định sẽ không có Dụ Vi.
Trước khi tới đây Vạn Khiết cũng có nói không biết bạn đồng hành với cô là ai, Dụ Vi cũng không có nghĩ nhiều, nhưng cũng tuyệt đối không nghĩ là Lục Dư Thành.
Sinh hoạt cùng Lục Dư Thành ba ngày, là một việc khiến cho cô đặc biệt sợ hãi.
Dụ Vị rũ mắt xuống, nghe tiếng suối chảy bên tai, rõ ràng là âm thanh giúp bình tĩnh, lại làm cho suy nghĩ của cô rối bời.
Ngồi đấy nửa giờ, đến khi nhân viên công tác nhắc nhở mới ý thức được đã qua một giờ mà chương trình giao.
Cần phải trở về rồi.
Dụ Vi đứng lên, thân thể rõ ràng vẫn rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn theo bản năng mỉm cười với máy quay, nháy mắt liền biến thành một người có tràn đầy năng lượng.
Chiến sĩ thi đua Dụ Vi được giới giải trí công nhận, vĩnh viễn đều sẽ không mệt.
Dụ Vi trở về nhà gỗ, nhận nhiệm vụ thứ hai: giới thiệu với hàng xóm về nhà mới của mình
Cô đang phân vân không biết phải làm sao, thì ngoài cửa đã truyền đến âm thanh.
"Dụ lão sư, tôi có thể vào tham quan được không?"
Lục Dư Thành đứng ngoài cửa sắt, gọi vào trong.
Dụ Vi chỉ có thể mở cửa cho hắn.
Hai người cứ Dụ lão sư, Lục lão sư khách khí qua lại, kỳ thật cũng không hỏi han gì nhiều mà cứ vào nhà. Dọc theo đường đi đều an tĩnh, Dụ Vi cố gắng điều chỉnh lại đúng trạng thái, tự nhủ rằng đây chỉ là một phần của công việc, Lục Dư Thành chỉ là một người râu ria.
Chỉ khi nghĩ như vậy, cô mới có thể duy trì được chút thể diện trước mặt Lục Dư Thành.
"Bố trí hai nhà của chúng ta cũng không có khác nhau lắm." So với cô, Lục Dư Thành càng giống với chủ nhân hơn, ánh mắt của hắn nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi:" Hành lý của em đâu? Không mang theo sao?"
Trang trí trong nhà liếc mắt một cái đều nhìn ra, giống hệt lúc ban đầu, một chút đồ cá nhân đều không có.
Dụ vi chỉ tủ quần áo:"Để ở bên trong."
Thấy Lục Dư Thành tò mò, Dụ Vi bèn đi qua mở tủ ra.
Bên trong treo một cái túi màu xanh ngọc, phía dưới là ba cái túi nhỏ màu xanh xám.
Ít tới đáng thương, còn chưa được nửa cái tủ.
Lục Dư Thành kinh ngạc mà nhìn tủ quần áo, một lúc lâu sau vẫn không nói ra được lời nào.
Dụ Vi nghi hoặc:" Có chổ nào không đúng hay sao?"
"Không, khá tốt." Lục Dư Thành vuốt vuốt tóc mái, chần chờ hỏi:" Phong cách sống của Lục lão sư khiến tôi rất khâm phục..."
Dụ Vi hơi mơ màng không hiểu, cho đến khi cô xem xong căn nhà của Lục Dư Thành ở sát vách.
Dụ Vi vừa bước vào nhà hắn, liền hiểu.
Hai gian nhà gỗ nhỏ, trang trí đều giống nhau, trong nhà Dụ Vi quạnh quẽ giống hệt như không có ai ở, mà nhà của Lục Dư Thành thì âm áp hơn nhiều, tựa như "nhà" thật, tràn đầy không khí ấm áp, vui vẻ.
Bởi vì trước đó Lục Dư Thành sớm biết Dụ Vi sẽ đến, cho nên lúc sửa sang lại nhà cửa đặc biệt dụng tâm.
Thay khăn trải giường đồng nhất mà tổ tiết mục đã chuẫn bị bằng khăn trải giường màu xám sọc mà mình mang tới, sẳn tiện đổi luôn vỏ chăn cùng màu. Đồ ăn vặt được đựng trong ngăn tủ, trái cây thì đặt trong một chậu trong suốt, ánh dương từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phản xạ ánh sáng tươi đẹp mê người, trong phòng phảng phất ngập tràn mùi vị trái cây.
Những hộp gia vị được xếp theo chiều cao thành một cầu thang thẳng tắp, thậm chí Lục Dư Thành còn mang theo khăn trải bàn, một bình hoa màu trắng, bên trong cắm vài bông hoa không biết hắn kiếm ra từ nơi nào.
Ngôi nhà gỗ nhỏ, được hắn trang trí trong chốc lát liền trở nên ấm áp lên, người không biết còn tưởng rằng hắn muốn sinh sống lâu dài ở đây, nhưng trên thực tế hắn cũng chỉ ở đây có ba ngày mà thôi.
Lúc ban đầu quen biết hắn Dụ Vi sớm đã biết hắn là một người có nhu cầu về chất lượng cuộc sống rất cao.
Dù sao cũng là đại thiếu gia của Lục gia, ngậm thìa vàng mà lớn lên, ăn mặc đều dùng đồ tốt nhất.
Cũng không biết tại sao lúc trước hắn lại thích cô.
Rõ ràng bọn họ là hai loại người hoàn toàn khác nhau, thuộc về hai thế giới khác nhau, có lẽ kết cục của họ đã sớm được quyết định từ khi bắt đầu.
Cho dù hiện tại cô có tiền, nhưng hai chữ bần cùng đã khắc sâu trong xương cốt là điều không thể nào bôi đi được. Mấy năm đầu vào giới giải trí, cô không thèm che dấu dã tâm của chính mình, liều mạng muốn nổi tiếng khiến bản thân trở nên rất khó coi, bị cười nhạo nhiều năm liền. Những năm đó cô chưa từng lùi bước, sự bình tĩnh cùng tự tin luôn hiển hiện trên mặt để biểu diễn cho người khác xem, thật ra trong nội tâm cũng đã vô số lần tự cười nhạo chính mình.
Tất cả của hiện tại đều nhờ vào một chút không cam lòng của quá khứ, giúp cô cắn răng vượt qua mọi chuyện cho tới ngày hôm nay.
Người ngoài chỉ nhìn thấy cô ngăn nắp lịch sự, chỉ có cô mới tự mình biết, cho dù bản thân cả người đều là đồ xa xỉ, thì nội tâm vẫn là không tự tin, không quyết tâm được điều gì. Cô không phải là không sợ hãi, chỉ là lớp ngụy trang của cô được trang bị rất tốt. Mà Lục Dư Thành người từ hào môn lớn lên, tự tin cùng tự phụ đều là do vật chất tinh thần chăm sóc kỹ lưỡng mà bồi dưỡng ra, thâm nhập vào linh hồn, không phải ai cũng bắt chước được.
Dụ Vi chỉ là trong nháy mắt hoảng hốt, rất mau cô liền che dấu lại cảm xúc của mình, hợp lý mà thể hiện ra biểu cảm kinh ngạc.
"Lục lão sư, chất lượng cuộc sống của ngươi rất tốt a!"
Lục Dư Thành chỉ có thể bắt đắc dĩ mà mỉm cười xấu hổ.
______
[Nhật ký trước khi ngủ của Lục lão sư]
Thật ra tất cả đồ mang theo đều là chuẩn bị cho em, nhưng đáng tiếc là không có cơ hội để đưa ra.
Em ngay cả tôi cũng không để ý, thì sẽ càng không cần đồ của tôi.
Chắc là do nữa đêm hôm qua soạn đồ lúc đầu óc không tỉnh táo cho lắm, quên nghĩ rằng căn bản em sẽ không nhận lấy mấy món này.
Em vẫn như vậy, vẫn không thích mang theo quá nhiều hành lý.
Lúc đầu tôi nghĩ rằng là do em sợ phiền phức, sau này mới biết thì ra là do không có cảm giác an toàn.
Vĩnh viễn đều phiêu bạt, không có gánh nặng hay vướng bận, lúc nào cũng có thể buông tay từ bỏ.
♪┌|∵|┘♪ └|∵|┐♪♪┌|∵|┘♪ └|∵|┐♪♪┌|∵|┘♪ └|∵|┐♪
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...