Fan mỗi ngày đều muốn tôi kết hôn

                                                                           Chương 22
Dụ Vi đêm đó liền bay đến thành phố Y, nhận phòng khách sạn mà nhóm chương trình đã đặt trước.
Buổi trưa ngủ một giấc dài, buổi tối cũng không có buồn ngủ, tình cờ có một người bạn quen mời cô tham gia trò chơi của bọn họ, Dụ Vi nghĩ nghĩ liền đi qua. Bọn họ bao một phòng lớn, Dụ Vi đi vào bên trong đã đang chơi, Dụ Vi đi theo bọn họ chào hỏi, cuối cùng đi đến chỗ tổ chức trò chơi.
“Những người đàn ông đã kết hôn đang có một khoảng thời gian tuyệt vời!” Dụ Vi mỉm cười ngồi vào ghế phụ .
Trì Chu để rượu trong tôiy xuống, cười nói: “Lãnh đạo trong nhà đã đồng ý.” Hắn nghiêng đầu cười với Dụ Vi, “Đã lâu không gặp em ra ngoài chơi.”

“Gần đây rất bận.”
“Trong giới giải trí này, người anh phục duy nhất chính là em.” Trì Chu cười lại cùng cô nói vài câu, đột nhiên nhắc tới, “Thẩm Tranh, người này chú ý một chút.”
“Hả?”
Hắn coi trọng em.” Trì Chu vô cùng chắc chắn, “Đêm nay nghe nói em muốn tới, chủ động đến đây. Không cần đến năm phút hắn sẽ tìm lấy cớ đến chỗ chúng tôi.”
 
Trì Chu nói xong không bao lâu, Thẩm Tranh bưng một chén rượu tới. Hắn lịch sự mỉm cười, đi đến bên cạnh Dụ Vi : “Hai người đang nói cái gì vậy?”
“Bài hát mới của cô ấy !” Trì Chu cười, “Gần đây tôi đi đâu cũng là bài hát của cô ấy.”
Thẩm Tranh khen Dụ Vi vài câu, Dụ Vi nói một tiếng cảm ơn, cũng khen hắn vài câu. Từ khi Thẩm Tranh đến, bầu không khí giữa ba người đều khác lạ, Trì Chu chịu đựng vài giây cuối cùng vẫn rời đi trước, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trước đây Dụ Vi không để ý đến chuyện này, hiện giờ Trì Chu cùng Trần Nghiên Hy trước sau đềuđã nói cho cô về việc này, cô cũng chậm rãi phản ứng lại.Tiếng nhạc trong phòng bao hơi lớn, Thẩm Tranh nói chuyện sẽ ghé vào tai cô, mà Dụ Vi tránh vài cái, hắn liền không tới gần.
Dụ Vi cảm thấy không được tự nhiên, cô cười với Thẩm Tranh một cách lịch sự: “Thẩm sư huynh, tôi đi toilet.”
Sau khi rời khỏi phòng bao, Dụ Vithở một hơi dài.
Cô cũng không biết đêm nay cô đến là có ý gì, bây giờ lại không có hứng thú chơi đùa, cưỡng bức ở đây chẳng khác nào tra tấn. Khi từ phòng vệ sinh đi ra, cô nhắn tin cho Trì Chu nói rằng cô đã về khách sạn.
Chỉ là khi cô đi ra, lại thấy được bóng dáng Thẩm Tranh.
“Thẩm sư huynh.”
Thẩm Tranh quay đầu lại, người đàn ông uống chút rượu, khóe mắt có chút đỏ lên, hắn vẫn cười nhẹ: “Vi Vi, em có thể cho tôi đi nhờ một chuyến không?”


Dụ Vi nhìn khóe mắt hắn,vẫn luôn vô thức mà nhớ về một nam nhân khác.
Ngày mai họ sẽ cùng tham gia một tiết mục, cũng ở cùng một khách sạn. Dụ Vi cũng không từ chối, gật đầu đồng ý. Chỉ là cô có phần không thoải mái khi ở trong xe, sự dụ dỗ của Thẩm Quân khiến cô phản kháng. Chỉ là Thẩm Tranh trước sau duy trì ở trong giới hạn khả năng chấp nhận của cô, thật cẩn thận không xúc phạm cô.
Dụ Vi đầy lời muốn nói cuối cùng cái gì cũng chưa nói ra.
Sau khi tạm biệt Thẩm Tranh và trở lại khách sạn, Dụ Vi mới nhẹ nhàng thở ra. Không phải bao năm qua cô không có ai theo đuổi, mà là phần lớn đều khôngcó cảm giác, cô luôn lạnh nhạt thờ ơ, người khác cũng biết ý của cô không bao lâu cũng liền từ bỏ.
Chỉ là Thẩm Tranh, cô lại cảm thấy có chút khó giải quyết.
Thẩm Tranh cùng công ty với cô, khi đó cô vẫn còn là một người mới trong làng giải trí, Thẩm Tranh đã trở nên nổi tiếng khắp cả nước. Sau này trong những ngày tháng khó khăn nhất của ở Dụ Vi, Thẩm Tranh cũng đã giúp cô một tay. Mặc dù mức độ nổi tiếng của Thẩm Tranh trong những năm gần đây không được tốt hơn trước, nhưng vị trí của hắn trong giới vẫn còn đó. Thẩm Tranh không rõ ràng, cô  không thể vô duyên vô cớ thể hiện cho  Thẩm Tranh.
 Dụ Vi căn bản không có suy xét hắn quá.
Cô cũng không có suy xét quá.
*
Ngay trong đêm đó, Lục Dư Thành cũng bay đến thành phố Y.
Hắn không có nói cho ai biết hành trình của mình, xuống phi cơ cũng là liên hệ người của mình tới đón hắn., Cho đến tận khách sạn Lục Dư Thành đều trầm mặc không nói bất nột câu nào. Hắn thường xuyên cúi đầu xem di động, nhưng không có tin tức nào hắn muốn. WeChat rất ồn ào. Tưởng Gia Luân không ngừng gửi tin nhắn hỏi hắn tại sao lại đăng Weibo đó, cũng hỏi hắn có định công khai mối quan hệ của mình không .
Lục Dư Thành không trả lời hắn, cũng không biết phải trả lời cái gì.
Công khai chuyện tình yêu?
Hắn nhớ lại nhưng ký ức bị đuổi ra khỏi nhà vào ban ngày vẫn hiện về trong tâm trí. Dụ Vi Wei bảo hắn  thay quần áo trước sau đó để cho hắn rời đi, ngay cả bộ quần áo ngủ cũng từ chối tặng cho hắn.
Sự phấn khích của đêm qua và sự thất vọng của ngày hôm nay hình thành một khoảng cách mạnh mẽ.
Không khí đêm qua quá hòa hợp, khiến hắn quên đi khoảng cách tám giữa hai người. Hắn biết những gì Dụ Vi nói với hắn hôm nay đều là lời chân thành của cô, nhưng trong hoàn cảnh đó, làm sao hắn có thể đồng ý.
Đồng ý rồi, hắn liền mất đi cô.
Hắn đang suy nghĩ, đột nhiên hắn dừng lại và nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên màn hình. Bức ảnh là chân dung tự chụp của Dụ Vi và Thẩm Tranh, hai người không thân thiết, nhưng vì ở trong cùng một khung hình nên họ vẫn cảm thấy thân thiết hơn bình thường.  Đặc biệt khi cả hai cùng nhau cười trước ống kính., Lục Dư Thành nhíu chặt mày.
Ảnh chụp là Thẩm Tranh đăng nửa tiếng trước,Dụ Vi cũng được gọi bằng một cái tên thân mật hơn: sư muội. Điều này chứng tỏ Dụ Vi vừa đi tới liền đi tìm Thẩm Tranh, có thể làm Dụ Vi chủ động đi gặp người, quan hệ tuyệt đối không bình thường.
Suy đoán này khiến trái tim Lục Dư Thành chìm xuống.
Trong đầu hắn có rất nhiều suy đoán, hắn liên tục đưa tay bấm vào bình luận.

Fans ship cp sư huynh sư muội kêu phía chính phủ phát đường. Cũng có một ít fans hiểu biết nội tình, liền nhắn lại hỏi có phải hay không 《 đây là mộng tưởng 》 bắt đầu ghi hình.
Lục Dư Thành chú ý tới những lời bình luận ngọt ngào ở hàng ghế đầu, lông mày nhíu chặt, khóe miệng thành một đường thẳng, quai hàm mím chặt, áp suất không khí trong xe lập tức giảm xuống.
Hắn rời khỏi bình luận , một lần nữa xem tấm ảnh chụp chung, ánh mắt toàn quét qua Thẩm Tranh mọi hướng. Sau đó, không biết hắn nghĩ gì, bấm vào trang Weibo của Dụ Vi , thấy Dụ Vi một phút trước  share bài đăng Weibo của Thẩm Tranh .
Dụ Vi: Thẩm sư huynh,lâu rồi không gặp.
Lục Dư Thành xem Weibo này cả đêm không nói lời nào
Trong long cảm thấy khó chịu kinh khủng.
***
Dụ Vi lễ phép share bài Weibo của Thẩm Tranh xong liền đi ngủ, không biết Weibo này mang đến bao nhiêu sóng gió cho trái tim ai đó.
Ngày hôm sau cô dậy từ sớm ,vì tránh Thẩm Tranh liền đi trước. Tới phòng hóa trang còn sớm, không bao lâu sau chuyên viên trang điểm cũng qua, cô ngồi trước gương để cho chuyên gia trang điểm lên mặt mình.
Tranh thủ lúc này, Dụ Vi bắt đầu lướt  Weibo.
Tối hôm qua cô share bài viết của Thẩm Tranh quả nhiên mở ra cuộc thảo luận sôi nổi. Bọn họ đã lâu không có hợp tác rồi, hiện giờ gặp nhau thế nhưng vẫn có không ít cảm thán, phần lớn đều để lại lời nhắn bên dưới là nghe bọn họ hát mà lớn lên.
Dụ Vi cười một chút nhưng thật ra không để ở trong lòng. Tuy nhiên buổi  sáng cô đã thấy tin nhắn Vạn Khiết gửi cho cô, ngày hôm qua không ít người cố ý bôi nhọ tin tức của cô cùng Thẩm Tranh , sau đó lại không biết ai đã ra tay, đem mấy tin tức này tất cả đều ép xuống.Sau đó Vạn Khiết cũng ra tay, đem hướng gió xoay chuyển đến việc tuyên truyền tiết.
Dụ Vi hiện giờ cũng không cần dựa tôi tiếng lăng xê, may mà cũng không có sóng gió.
Nhưng là Dụ Vi không nghĩ tới Trì Chu cũng giúp cô một phen.
Trì Chu chuyển phát  Weibo của cô, cũng viết : Ba người cùng chụp vì sao tôi không được ai nhắc đến[ khóc lớn ][ hình ảnh ]
Hình ảnh mà hắn đăng là một bức ảnh nhóm ba người ngồi cùng một hàng, dưới cùng một phông nền, Trì Chu gần Dụ Vi hơn, nhìn cũng quen thuộc với cô hơn.
Phía dưới Weibo của Trì Chu là một mảnh ha ha ha, trong đó cái bình luận đứng đầu càng là không biết nên khóc hay cười: Trì lão đại, mọi người là muốn tuyên truyền tiết mục! Anh là một người đến ngũ âm không được đầy đủ ,không có gì để tham gia a! Ôm đi ôm đi!
Dụ Vi cũng không  xem Thẩm Tranh phản hồi như thế nào, dù sao thì hắn cũng là người đã gia nhập làng giải trí lâu như vậy. Cô mở tin nhắn với Trì Chu và gửi: “Cảm ơn, Trì lão đại.”
Trì Chu tình cờ lên mạng và gửi một loạt các biểu cảm nhe răng, sau đó nói: Lãnh đạo của tôi chỉ vào bức ảnh của hai người và hỏi anh đang ở đâu.
Dụ Vi: Ha ha ha ha anh có muốn em giải thích giúp cho không.

Trì Chu: Không cần, bàn phím đã sớm quỳ xong rồi [ rơi lệ ]
……
Đang trò chuyện với Trì Chu, phòng nghỉ vang lên tiếng gõ cửa. Dụ Vi không nhúc nhích, rời khỏi trang trò chuyện. Văn Văn chạy tới mở cửa, ngay sau đó một giọng nói kinh ngạc vang lên: “Chào Thẩm lão sư!”
Thẩm Tranh bước vào cười với cô . Hắn đã đổi xong quần áo, nam nghệ sĩ  trang điểm tương đối đơn giản, cho nên tốc độ cũng nhanh hơn. Sau khi làm xong, hắn chủ động qua còn mang đồ ăn sáng.
Chuyên viên trang điểm nhanh chóng kết thúc công việc, ngay sau đó lập tức thu dọn đồ đạc rời đi. Phòng nghỉ chỉ còn lại có bọn họ cùng  trợ lý. Thẩm Tranh than mật hỏi thăm cô: “Tối hôm qua ngủ đến thế nào?”
“Bình thường.” Dụ Vi gật gật đầu, cảm thấy có chút không thoải mái khi hai người nói chuyện riêng tư. Dù không biểu lộ ra ngoài nhưng trong lòng côđã hiện lên một trăm loại phương pháp cự tuyệt.
“Nghe nói sáng sớm em đến rất sớm, không biết đã ăn sáng chưa…” Thẩm Tranh đang định đưa bữa sáng cho Dụ Vi, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Hai người đều sửng sốt, Dụ Vi nói: “Mời vào.”
Cửa nhanh chóng được mở ra, một người đàn ông trang bị đầy đủ bước vào. Người đàn ông đang cầm thứ gì đó trên tay, hắn  sửng sốt khi bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng nghỉ, "Có khách à?"
Nhìn thấy Lục Dư Thành, Dụ Vi cảm thấy đau đầu. Chỉ là không phải lúc giả ngu, cô đang định hỏi mục đích đến đây của Lục Dư Thành, thì thấy hắn đi tới rất tự nhiên, cởi bỏ khẩu trang, lộ ra khuôn mặt tuấn tú. Thẩm Tranh ở bên cạnh sửng sốt một chút, Lục Dư Thành mặc kệ, đưa khẩu trang cho Dụ Vi, rất tự nhiên nói: “Giúp tôi cầm lấy.”
Hắn nói cực kỳ tự nhiên, Dụ Vi cũng vô thức nhận lấy. Sau khi cầm nó, cô mới phản ứng và đặt nó trên một chiếc bàn phụ.
Lục Dư Thành cười bắt tay Thẩm Tranh.
Lục Dư Thành  cao hơn Thẩm Tranh nửa cái đầu, thân hình cũng cao hơn hắn, tuy rằng lúc đi qua hắn tươi cười, nhưng lại tràn đầy khí thế, làm cho Thẩm Tranh có vẻ yếu ớt. Hắn cười duỗi tay ra bắt với Thẩm Tranh.
“Thẩm sư đệ, đã lâu không gặp.”Thẩm Tranh sửng sốt một chút, cũng trả lời: “Lục lão sư, đã lâu không gặp”
Dụ Vi cũng kinh ngạc một chút: “Hai người quen nhau à?”
Lục Dư Thành: “Lễ trao giải có gặp qua.”
Thẩm Tranh bổ sung: “Chúng tôi ngồi cùng nhau.”
Cái này Dụ Vi thật ra không rõ lắm, nga một tiếng liền không có nói chuyện. Lục Dư Thành thừa dịp này đem bữa sáng mình mang tới ra , giải thích rất tỉ mỉ: "Hôm qua em nói muốn ăn cháo  sao? Hôm nay tôi đặc biệt dậy sớm nấu cháo ngao cho em. Đó là món yêu thích của em.Tôi còn cho thêm gạo đen và hắc mễ cẩu kỷ vào"
Dụ Vi cảm thấy giọng nói của hắn lúc này ôn nhu đến đáng sợ, “Đúng rồi, tôi còn xào vài món ăn kèm, ……” Hắn lẩm bẩm hồi lâu, Thẩm Tranh vẫn còn ở bên cạnh nghe, cười nói: “Thẩm sư đệ, cậu cũng chưa ăn sáng sao ?”
Thẩm Tranh: “Tôi ăn rồi.”
Lục Dư Thành: “Trên tay cậu là……”
“Cái này sao?” Thẩm Tranh giơ bữa sáng lên, “Tôi là mang cho Dụ sư muội bữa sáng.”
Dụ Vi nhìn thấy ngón tay của Lục Dư Thành động đậy, trong lòng thầm nghĩ, con quỷ ấu trí Lục Dư Thành lại sắp nổ tung rồi.
Quả nhiên, giây tiếp theo, liền thấy Lục Dư Thành cười đến ôn nhu: “Đúng không, đưa cái gì vậy? Sữa đậu nành Lý Ký?  Có vẻ khá nổi tiếng, nhưng mà Vi Vi không thích uống sữa đậu nành, cô ấy thích sữa bò, đặc biệt là loại tôi chuẩn bị. Còn có a……”
 

Tác giả có lời muốn nói:
******
(Nhật ký trước khi đi ngủ của Lục Dư Thành)
Thẩm Tranh này nhân phẩm có vẻ không tốt.
Hắn tiếp cận Vi Vi tuyệt đối là vì lăng xê.
Đêm qua tôi nhờ người áp tin tức của hai bọn họ xuống, nửa ngày cũng chưa thành công.
Nhất định là hắn thuê thủy quân!
Tuy nhiên phòng làm việc của tôi cũng không phải ăn chay!
Cuối cùng tôi hơn một chút, nhưng trong lòng cũng không vui.
 
*******
(Nhật ký trước khi đi ngủ của Lục Dư Thành)
Thẩm Tranh tôi không thích cho lắm.
Tại lễ trao giải, tôi nghe nói rằng chúng tôi ngồi cùng nhau, tôi liền rời đi ngay lập tức. anh Giang khuyên tôi nửa ngày tôi mới miễn cưỡng đồng ý, trong lòng vẫn không tình nguyện.
Tôi không nhớ hắn đã nói với tôi bao nhiêu lời, nhưng tôi chưa bao giờ nói một lời nào!
Sau buổi lễ,Tưởng ca tức giận đến hộc máu, nhưng tôi lại ngoan cố.
Vì cái gì chán ghét Thẩm Tranh.
Bởi vì Vi Vi cùng hắn quay MV
Có cảnh hôn
Tuy rằng là tá vị
Nhưng……
Sau đó tôi quay một bộ phim, vai diễn của tôi là người goá vợ.
Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm đó là tôi, mọi người đều khen ngợi tài diễn xuất của tôi, đặc biệt là cảnh người đàn bà góa khóc bên mộ ông
Nhưng kỳ thật……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui