Chương 11
Sau khi chia tay Lục Dư Thành, Dụ Vi chưa từng nghĩ đến việc quay lại với nhau.
Ban đầu , cô cứ nghĩ hắn sẽ nhanh chóng trở về làm Lục thiếu gia, nhưng không ngờ hắn vẫn ở trong giới giải trí.
Ở cái giới giải trí này khó có thể sánh với người nổi tiếng ngoài giới. Đến khi Lục Dư Thành dần dần đi đến đỉnh cao, Dụ Vi mới chặt đứt cái suy nghĩ này.
Sau này gặp không ít người, ai sẽ còn lưu luyến lại người yêu cũ từ lúc mới là một cậu thiếu niên ngây ngô chứ.
Huống chi từ trước đến nay cô đều không đem lại may mắn cho hắn.
Căn nhà gỗ nhỏ cự kỳ an tĩnh, sự an tĩnh này làm cho Lục Dư Thành thật sự thấp thỏm.Hắn chần chừ nửa ngày mới hỏi lại một câu: “Em…. Đồng ý sao?”
Dụ Vi vẫn trầm mặc.
Thời điểm nghe thấy Lục Dư Thành nói chuyện quay lại, cô không thể không nghĩ đến một hình ảnh của tám năm trước.
Trong căn phòng khách tối tăm, hai người họ ngồi ở đó. Cô nhìn hắn hút thuốc, trầm mặc mà lại an tĩnh. Lúc đấy cô liền nghĩ, trước mặt là nam sinh cô thích nhất, tin tưởng mình thật sự có thể cùng hắn đi hết cả cuộc đời.
Sau đó cô nghe được hắn mệt mỏi mà nói: “ Chúng ta chia tay đi.”
……
“Em không đồng ý.”Dụ Vi mở miệng , cổ họng như có cái gì nghẹn lại, mười phần áp lực nhưng biểu cảm trên mặt lại hoàn toàn bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức có chút không đúng.
Lục Dư Thành nghe thấy cũng không lộ ra vẻ thất vọng, đại khái là trong lòng đã sớm nghĩ đến cô sẽ nói như vậy. Lúc này vẫn có thể ôn hòa mà nói vài câu:” Tôi cũng đã nghĩ em không thể nhanh như vậy mà đồng ý,Vi Vi, tôi….”
****
“Lục Dư Thành” Dụ Vi bình tĩnh nói “Người trưởng thành tình cảm thật ra rất đơn giản, đó chính là không quay lại với người cũ”
Thời điểm cô nói xong, liếc nhìn Lục Dư Thành một cái.
Trong lòng Lục Dư thành đột nhiên khó chịu.
Năm đó Dụ Vi truy vấn lý do chia tay, hắn khi đó đặc biệt áp lực, lời nói trong miệng liền không biết nặng nhẹ “Chúng ta đều là người trưởng thành, chia tay trong hòa bình không phải tốt hơn sao?”
Hiện giờ đã qua mấy năm, nhưng lúc này lại bị cô lấy cùng một cách mà từ chối hắn.
Lời này nói ra thật không dễ chịu.
Nhưng mà điều thực sự làm Lục Dư Thành khó chịu chính là bản thân hắn đột nhiên đồng cảm với Dụ Vi của năm đó.
Đêm đó tan rã trong không vui.
Dụ Vi còn xem như bình thường, cô biết Lục Dư Thành vẫn luôn âm thầm dõi theo cô, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng quay đầu lại. Cô thậm chí không để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc. Thời điểm trở về, cô đến trước cameras tương tác với mọi người, nói qua về nhiệm vụ trong ngày, nói cả về việc chơi trò chơi lúc tối.
Sau khi làm xong, cô đi rửa mặt, rồi sau đó tắt đèn đi, nằm lên trên giường, Dụ Vi mặc kệ bản thân mình khó chịu. Cô nhịn không được gắt gao túm lấy chăn, ỷ vào đêm tối che giấu cảm xúc trong lòng.
Vừa mới thiếu chút nữa là đồng ý rồi, tâm tình cô như đang phiêu du giữa không trung, run run rẩy rẩy.Dụ Vi nhịn không được tự giễu bản thân, mới nghe Lục Dư Thành nói một câu mà suýt đáp ứng hắn.
Đã qua nhiều năm như thế rồi mà cô cũng thật không có tiền đồ. Dụ Vi nhớ tới chuyện cũ, lại nghĩ tới những ngày tháng một mình, rồi lại nghĩ tới Lục Dư Thành, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật khóc.
Điều đáng mừng là sáng hôm sâu dậy mắt cũng không có sưng lên.
Hôm nay cô trang điểm khá tinh xảo nhưng thật ra là để che dấu vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt. Dụ Vi nhìn lại chính mình trong gương , phát hiện không có gì bất thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm , cuối cùng cũng có thể đem khổ sở che dấu xuống dưới.
Hôm nay Dụ Vi dậy sớm hơn thường ngày,cô ở phòng hóa trang thay quần áo . Sau đó cầm camera, cười tủm tỉm nói với màn ảnh nhỏ:”Hôm nay là ngày ghi hình cuối cùng, nên tôi dậy sớm một chút xem mặt trời mọc” Cô nhìn vào màn ảnh cười thật tươi “ Mấy ngày hôm trước chưa kịp nhìn thấy.”
Cô không đi quá xa, đi tới bậc thang của nhà gỗ nhỏ rồi ngồi xuống.
Giờ phút này bầu trời dần sáng lên, tuy có ánh sáng nhưng vẫn khá tối. Đặc biệt xung quanh là một mảng cây cối cao to, tối tăm một vùng khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Dụ Vi ngồi, thi thoảng quay sang nói chuyện với camera, nhưng đa số thời gian đều an tĩnh nhìn cảnh vật xung quanh. Thời điểm không nói chuyện với camera thì cô kỳ thật đều ngẩn người.
Trời sáng lên một chút, để lộ ra chút ánh sáng vàng cam. Bởi vì tầm nhìn , Dụ Vi không thể nhìn thấy mặt trời, nhưng có thể nhìn thấy tia sáng mặt trời hắt ra,tựa như muốn đem tất cả mọi thứ chiếu sáng lên.
“Thật là đẹp mắt” Dụ Vi giơ camera ra “ Giống như là thấy được hy vọng.”
Nhà gỗ nhỏ bên cạnh truyền tới động tĩnh.
Dụ Vi ngồi không nhúc nhích, như cũ ngắm mặt trời
Lục Dư Thành nhanh chóng vệ sinh các nhân, sau đó đi ra khỏi nhà gỗ liền nhìn thấy cách đó không xa có người đang ngồi. Hắn đầu tiên là hoảng sợ, sau đó nhận ra là Dụ Vi, lúc này trái tim mới rơi xuống đất.
“ Dụ lão sư.”
Dụ Vi nghe thấy âm thanh, quay đầu lại “ Buổi sáng tốt lành.”
Lục Dư Thành còn tưởng rằng hôm nay Dụ Vi sẽ không để ý đến hắn, tuy rằng cô khả năng là ngại xung quanh có máy quay mới chào hỏi cùng hắn, nhưng chỉ cần cô vẫn để ý đến hắn là tốt rồi.
Lục Dư Thành ho nhẹ một tiếng, chủ động mở miệng nói chuyện “Dụ lão sư, hôm nay sao lại dậy sớm thế?”
“ Xem mặt trời mọc.”
“Đẹp không?” Lục Dư Thành làm bộ không nhìn mặt trời, chuyên chú nhìn Dụ Vi.
“ừm”
“…”
Không khí có chút u ám, Lục Dư Thành nhìn sắc mặt Dụ Vi có vẻ không tốt, liền không nói nữa.
Hắn cũng không đi vào , trực tiếp ngồi trên mặt đất, cách Dụ Vi một cái lan can cùng nhau ngắm mặt trời mọc.
Thật tốt, trong lòng Lục Dư Thành nghĩ thầm, thế mà có thể cùng nhau xem mặt trời mọc.
Nếu có thể cùng nhau nhìn đến khi tóc bạc thì cuộc đời này hẳn không còn gì tiếc nuối.
Thời gian vô tri vô giác đi qua.
Nếu không phải nhân viên công tác đến, Lục Dư Thành cùng Dụ Vi đã có thể ngắm mặt trời lâu hơn.
Bọn họ nhận từ tay nhân viên công tác nhiệm vụ. Hôm nay , nhiệm vụ thứ nhất là theo dân địa phương đi chợ ở trấn trên.
Nhiệm vụ yêu cầu đi vào trấn nhỏ với bản đồ, Lục Dư Thành nhìn bản đồ trong tay, lâm vào trầm mặc. Sau một lúc lâu mới hỏi “Cái bản đồ này là đạo diễn vẽ sao?”
Thật sự là quá xấu!
Hai người nhìn nửa ngày vẫn không hiểu nổi cái bản đồ. Cuối cùng vẫn là thấy thời gian không còn sớm, bắt buộc phải xuất phát. Hai người cùng nhau đi, tuy đi song song với nhau nhưng cách xa nhau đến mức ở giữa có thể đi thêm một người.
Anh quay phim lại lần nữa cảm nhận được không khí xấu hổ của ngày đầu tiên. Không, hôm nay càng không xong. Trước đó còn có Dụ Vi kéo không khí, hôm nay Dụ Vi không nói, hình ảnh xấu hổ đến mức không dám nhìn. Lục Dư Thành ban đầu cũng nói vài câu, sau đó khhong biết là mệt mỏi hay sao, cũng im lặng.
Kể ra không nói lời nào cũng khá tốt. Anh quay phim nhớ tới bộ dáng Lục lão sư và Dụ lão sư nói chuyện, thật sự cảm thấy hai vị lão sư vẫn là không cần tương tác với nhau.
Cũng may đường lên trấn nhỏ chỉ có một đường, tuy rằng rẽ bảy tám lần nhưng cũng chỉ có một đường nên không phát sinh nhầm đường. Cũng không biết bản đồ kia ai vẽ, trông không khác gì một cái mê cung.
Bọn họ còn may mắn đi nửa đường gặp được người dân địa phương đang chạy xe, thuận đường đưa bọn họ tới chợ. Dụ Vi cùng Lục Dư Thành đều hướng vị đại thúc kia nói lời cảm ơn nhưng vị đại thúc không biết nói tiếng phổ thông, khoa chân múa tay nửa ngày, nhưng thật ra hắn cũng hiểu chút ít.
Bởi vì vấn đề ngôn ngữ nên trên đường bọn họ cũng không có nói chuyện. Đến nỗi Dụ Vi cùng Lục Dư Thành càng không tương tác. Ngay cả lúc lên xe, Lục Dư Thành muốn kéo Dụ Vi nhưng cô cũng cự tuyệt, tự mình lên xe.
Đi một lúc liền tới chợ địa phương.
Vị đại thúc dừng xe cách chợ một đoạn, Lục Dư Thành cùng Dụ Vi xuống xe, lần nữa nói lời cảm ơn đại thúc.
Nhìn từ xa thì không thấy có gì kỳ lạ, chờ đến khi bọn họ đến gần, phát hiện ở đây rất đông, đại khái là người dân mấy thôn gần đấy đều tới, thoạt nhìn thật sự náo nhiệt.
Hai bên đường đầy những sạp nhỏ, cái gì cũng có. Lục Dư Thành cùng Dụ Vi đi đến đâu cũng có người nhìn theo.
Bọn họ không giống với người dân ở đây, cho dù trên người mặc quần áo của nhân viên công tác nhưng trên người bọn họ có sẵn khí chất minh tinh, đi ở trong đám đông, họ luôn nổi bật nhất.
Dụ Vi cùng Lục Dư Thành đi dạo trong chốc lát cũng không thấy nhiệm vụ, liền đi ngắm cảnh. Tuy rằng mặt hai người vẫn không còn nghiêm túc, nhưng cũng không có tâm tình đi dạo, một mạch đi thẳng, không có dừng lại ở cái sạp bán hàng nào.
Cũng may nhiệm vụ liền đến.
“ Dùng tiền thưởng ngày hôm qua mua cho đối phương một món quà.” Lục Dư Thành đọc xong, bày ra bộ mặt hiểu rõ “Hẳn nào đạo diễn cứ nhắc nhớ mang tiền đi.”
“ May mà có mang đi.” Dụ Vi cũng phụ họa một câu.
(Nhật kí trươc khi đi ngủ của Lục Dư Thành)
Sau khi tỉnh dậy, xác thật tôi có chút xúc động, bị cự tuyệt cũng không sao, chỉ sợ cô ấy xa cách tôi
Thật sự xa cách tôi.
Tổ tiết mục còn để hai chúng tôi tách ra làm nhiệm vụ, không nhìn thấy cô ấy, trong lòng có chút bất an. Lần sau không thể xúc động như thế nữa. Nhiều năm không gặp, không thể mong tình yêu giống củi khô bốc lửa, tôi phải có kiên nhẫn đun nước nấu ếch, không thể nhanh, không kiên nhẫn liền không có vợ.
Chỉ là hai trăm tệ có thể mua được cái gì, mua nhẫn cô ấy sẽ nhận sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...