Lục Dư Thành xin thề, hắn hoàn toàn không cố ý!
Lần đầu tiên cùng Dụ Vi trở về thay quần áo, hắn nghe thấy nhân viên công tác hỏi Dụ Vi có còn quần áo hay không, lúc ấy Dụ Vi nói đùa rằng buổi tối nếu không giặt quần áo thì ngày mai sẽ không còn đồ mặc.
Lục Dư Thành ngẫm nghĩ, cũng đúng, hành lý của cô ấy ít như vậy, có thể mang theo bao nhiêu quần áo chứ.
Rõ ràng là đã thành một minh tinh lớn, quay chương trình thực tế ngay cả trợ lý cũng không mang theo, quần áo thì chỉ có vài bộ, tác phong này cũng chỉ có mình Dụ Vi làm được. Lục Dư Thành cảm thán trong lòng, bởi vì suy nghĩ quá nhập tâm, hắn hơi lảo đảo một chút, cũng may hắn giữ cân bằng không tệ, không có ngã xuống mà nhanh chống đứng vững lại.
Thế nhưng Dụ Vi đứng cạnh lại gặp nạn, cô ngơ ngác đứng cạnh Lục Dư Thành, trên người là bộ quần áo vừa đổi chưa được bao lâu.
"Cô Dụ" Lục Dư Thành là người trước tiên phản ứng lại:" Thực xin lỗi!"
Ngay cả ý nghĩ muốn giết người Dụ Vi đều có, chỉ là e ngại camera vẫn còn đang quay, đành phải nặn ra một cái tươi cười:" Không có việc gì, dù sao giặt một bộ là giặt, mà giặt hai bộ cũng là giặt."
Quay chụp lại tiếp tục ngừng lại lần nữa, bọn họ chỉ có thể lại trở về nhà gỗ thay quần áo.
Lục Dư Thành không cần trở về, nhưng bởi vì tâm lý áy náy, hắn quyết định buổi tối trở về sẽ cùng Dụ Vi giặt quần áo, cho nên cũng đi trở về thay một bộ rất đẹp trai khác.
Lúc gặp nhau ở cửa, hắn nghe được Dụ Vi mặt không biểu tình, nhỏ giọng nói: "Thầy Lục, xin hãy bình tâm."
"Được" Hắn trở lời.
Lần này Dụ Vi không có đi xuống, đứng ở rất xa trên bờ, Lục Dư Thành một mình đi xuống bắt cá.
Cô giải thích với màn ảnh:" Tôi cũng chỉ còn lại bộ đồ này thôi, thật sự là không thể mạo hiểm nữa. Cho nên thầy Lục quyết định một mình đi xuống." Cô làm động tác cố lên:" Thầy Lục nhất định có thể bắt được cá!"
Khi Dụ Vi đang giải thích, Lục Dư Thành đã một mình xuống nước mò loạn, bởi vì không có kinh nghiệm, cho nên thất bại rất nhiều lần, mỗi lần vừa chạm vào cá thì đều bị chúng nó trốn thoát một cách trơn trua. Liên tiếp vài lần đều không thành công, người thường hẵn đã bực bội, nhưng Lục Dư Thành vẫn luôn bình tĩnh, tiếp tục cố gắng.
Dụ Vi nhàm chán, liền ở trên bờ làm bình luận viên:" Một con cá trốn thoát thành công từ trong tay thầy Lục!" "Con cá thứ hai cũng đã thoát khỏi thầy Lục!" "Vô số con cá trốn thoát khỏi thấy Lục!"... Ngữ điệu mười phần vui sướng.
Sau đó cô cũng cảm thấy nói như vậy có hơi thiếu đạo đức, vì thế cô chuyển sang nói tốt:" Tôi phát hiện thầy Lục tính tình thật tốt, lại có kiên nhẫn. Đa số gặp tình huống này đều đã bực bội trong lòng, nhưng thầy Lục lại không có, mọi người xem, anh ấy vẫn luôn bình tĩnh."
Sau khi khen Lục Dư Thành một trào, Dụ Vi liền trở nên trầm mặc.
Chia tay nhiều năm còn phải trước camera khen bạn trai cũ, thật sự không phải là một việc vui vẻ gì.
Khi nãy cô điên rồi mới mở miệng khen Lục Dư Thành.
Đúng là tự mình hại mình không thoải mái mà.
Dụ Vi im lặng không bao lâu, Lục Dư Thành đã nhanh tay bắt được một con cá, vui vẻ quay về phía bờ nói:" Dụ Vi, bắt được rồi nè!"
Vì quá phấn khích, nên lỡ kêu thẳng tên cô trước mặt mọi người.
Dụ Vi cũng rất vui vẻ, lấy cái thùng nhỏ mà đoàn phim cung cấp, chạy đến chổ hắn:" Tuyệt quá, cuối cùng cũng thành công!". Cô vừa đem thùng đưa qua, để Lục Dư Thành bỏ con cá vào, Lục Dư Thành cũng định vậy, ai ngờ con cá trong tay hắn đột nhiên giãy giụa kịch liệt, hơn nữa cơ thể nó trơn tuột đầy nước, Lục Dư Thành không giữ được, làm cá lại thoát ra được.
Bùm, cá rơi xuống nước, nước bắn tung toé.
Dụ Vi bên cạnh giơ thùng, bị nước xối đến thấm vào tim.
________
Dụ Vi mượn quần áo của nhân viên để giải quyết tình trạng không còn đồ mặc.
Nhiệm vụ hoàn thành không bao lâu thì tới giờ cơm trưa.
Cơm trưa được ăn ở nhà của Lục Dư Thành. Khi Dụ Vi thay xong quần áo, đi qua thì Lục Dư Thành đang dọn món.
Lục Dụ Vi nhìn thấy Lục Dư Thành, liền dừng bước, ngay sau đó liền khôi phục bình thường:" Thầy Lục, anh cũng hết quần áo?"
Lục Dư Thành đang dọn món, trên người là bộ đồng phục màu đen của nhân viên, một chiếc áo phông bình thường ở trên người hắn như vẽ rồng điểm mắt. Dưới sự phụ trợ của trang phục giản dị, gương mặt góc cạnh cùng khí chất thanh lịch của Lục Dư Thành hoàn toàn hiện ra.
Lục Dư Thành cuối đầu, nhìn nhìn chính mình, ngữ khí bình thường:" Đúng vậy."
Dụ Vi mĩm cười, giữ im lặng
Hai người ngồi xuống bàn ăn, chiếc khăn trải bàn Lục Dư Thành mang đến lúc trước đã bị đạo diễn độc ác tịch thu. Hiện tại, trên bàn không có trang trí cái gì, chỉ có một màu gỗ đơn giản.
Dụ Vi quét mắt nhìn qua mặt bàn.
Chén đũa đều đã dọn xong, những món đặt gần cô đều là những món cô yêu thích.
Không phải những món đã từng thích, mà là những món sau khi chia tay cô mới thích ăn.
"Thầy Lục bình thường đều quan tâm săn sóc như vậy sao?" Dụ Vi đột nhiên hỏi. Mặc dù cô cười tủm tỉm nhưng cả hai đều ngầm hiểu điều cô ám chỉ.
Tại sao muốn cùng mặc đồng phục nhân viên với cô, tại sao lại nhớ cô thích ăn gì, tại sao lại ân cần săn sóc cô mọi mặt như vậy?
Mối quan hệ của hai người chỉ là người cũ, chỉ cần phối hợp với nhau bằng mặt không bằng lòng trước máy quay ba ngày là được rồi.
Một người thì khi gần khi xa, tại sao người kia lại muốn nghiêm túc như vậy.
Lục Dư Thành không muốn nói quá nhiều trước ống kính, nhưng kiềm không được mà suy nghĩ, Dụ Vi tránh hắn như vậy, hắn làm sao có cơ hội nói chuyện riêng với cô chứ. Vì vậy, những lời đã đến bên miệng lại thay đổi:" Đây là lần đầu tiên có người đánh giá về tôi như thế, có lẽ là do tôi cảm thấy thân quen với cô ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Dụ Vi mĩm cười không trả lời. Bữa ăn rất im lặng, cả hai người họ đều không nói, nhưng họ lại cùng nhớ về một kỷ niệm.
Khi ấy, họ vẫn còn xa lạ, Dụ Vi ngẩng đầu nói chuyện với Lục Dư Thành, đầy vẻ lạnh lùng:" Tại sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?" Thiếu niên Lục Dư Thành lần đầu tiên bị người khác chất vấn như vậy, hắn đã từng theo bạn bè đến hộp đêm quán bar, gặp qua nhiều cảnh tượng hỗn loạn, nhưng hiện tại, hắn lại lo lắng như một thiếu niên bình thường, có chút bối rối. Lại cố chấp bày ra dáng vẻ vô lại, cười tà:" Bởi vì tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên a!"
Yêu từ cái nhìn đầu tiên
Quen từ cái nhìn đầu tiên *(1)
Thời gian đã trôi qua nhiều năm, nghe lại những lời tương tự từ cùng một người.
Dụ Vi cúi đầu ngây người. Cô ghét nhất là hai từ *(2) này nhất.
____
Dùng xong bữa trưa, Dụ Vi trở về nhà của mình.
Bởi vì nhiệm vụ của ngày hôm nay đã hoàn thành, cả buổi chiều đều được nghỉ.
Cô ngồi ở trước bàn, suy nghĩ về kế hoạch buổi chiều của mình.
Lúc đầu cô định giặt quần áo, nhưng hiện tại đã có đồng phục nhân viên, cho nên không cần thiết phải giặt. Dù sao giặt quần áo cá nhân trước màn ảnh cũng rất xấu hổ, hơn nữa phơi chổ nào cũng là một vấn đề cần bận tâm.
Cô không nên tin lời Vạn Khiết nói, cho rằng đây là một kỳ nghỉ phép nhàn hạ, chỉ mang một ít quần áo, cả trợ lý cũng không mang theo.
May rằng chỉ còn một ngày, vẫn có thể chịu đựng được.
Suy nghỉ cả buổi cũng không biết nên làm gì, Dụ Vi nhìn vào camera, trịnh trọng nói:" Giữa trưa là thời gian thích hợp nhất để ngủ trưa, cho nên trước khi suy nghỉ kế hoạch chúng ta cần một giấc ngủ hoàn hảo." Sau đó lại lung tung biên soạn vài lý do nữa, Dụ Vi rời khỏi bàn, lấy bịt mắt rồi đi về phía giường.
Nhà gỗ không có rèm cửa. Hiện tại là ban ngày, đặc biệt sáng, không thích hợp cho một giấc ngủ. May mắn thay, xung quanh lại yên lặng, Dụ Vi đeo bịt mắt, kéo chăn đắp lên bụng và...bất động.
Dụ Vi cũng không biết khi nào mình ngủ, chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, chuyện cũ cứ như thủy triều trào dâng, từng cơn sóng dâng trào từ trong sâu thẩm trí nhớ, buộc cô phải nhớ lại.
Cô nhớ đến lần đầu gặp nhau.
Đó là vào một đêm thu, trên quảng trường Thế Kỷ náo nhiệt nhất ở thành phố. Cô ngồi ở một góc hẻo lánh, chơi guitar và hát. Vì vị trí hẻo lánh, không có nhiều người tập trung quanh mà cô cũng không để ý. Đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại dựng trên giá.
Cô đang phát sóng trực tiếp, hát cho người đi bộ và cả người trên internet.
Lúc Lục Dư Thành đến, Dụ Vi đã nhìn thấy hắn ngay. Khi còn trẻ, hắn là một người rất chói mắt. Vóc dáng cao ráo, không gầy, tập thể dục đều đặn, nên dáng người rất tốt, cơ bắp và tay đều có đường cong rõ ràng. Gương mặt góc cạnh, trông lạnh lùng khi không cười, lúc cười rộ lên lại rất loá mắt. Anh lặng lẽ nghe cô hát, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại, rồi bỏ vào túi quần và tiếp tục đứng nghe cô hát.
Dụ Vi vẫn nhớ rõ bài hát ấy cô hát tên là [Anh nhớ em]- một bản tình ca buồn.
Sau khi cô hát xong, anh liền bỏ đi. Trước khi đi anh đến trước mặt cô đặt tờ năm trăm tệ vào hộp đựng đàn. Bởi vì vậy, Dụ Vi mỉm cười với hắn. Hắn có vẻ sửng sờ.
Nhưng điều đó không liên quan đến Dụ Vi. Bởi cô không gặp lại chàng trai ấy. Cô bận rộn giữa việc đi làm và học, cùng chăm sóc người mẹ đang nằm viện. Bận đến nỗi cô hầu như không thể ngủ một giấc hoàn hảo. Thỉnh thoảng lại nhớ đến hắn, năm trăm tệ đối với cô lúc ấy là phí một tháng sinh hoạt.
Lần thứ hai gặp gỡ là hơn một tháng sau.
Cô vừa ra khỏi phòng cố vấn, nộp đơn xin đóng học phí trể, trên đường mơ hồ nghe thấy ai đó đang bàn tán về mình. Khuôn mặt cô bình tỉnh đi thẳng về phía trước. Không cần lắng nghe cô cũng biết những gì họ nói về mình, đơn giản là dùng giọng điệu thương hại trào phúng về gia cảnh bần hàn của cô.
Có người gọi tên cô, cô không nhìn lại. Sau đó, có người đuổi theo cô, tiếng bước chân ngày càng rõ ràng, và rồi một thiếu niên chạy từ phía sau đến ngăn cô lại.
Thiếu niên thở hổn hển nhìn cô, nụ cười nở trên khuôn mặt với đôi mặt đen như đang sáng lên:" Lại gặp rồi, Dụ Vi."
__________
Đột nhiên tỉnh dậy, bởi vì mang bịt mắt mà trước mắt tối đen. Cô không có cởi nó ra ngay lập tức, mà chờ đến khi vệt nước nơi đuôi mắt biến mất, cô mới cởi bịt mắt xuống.
Ngoài trời đã tối om, Dụ Vi ngồi trên giường một lúc, rồi nhìn ra cửa sổ, ánh sáng phía đối diện xuyên qua khung cửa, dừng chân nơi mặt đất.
Ánh sáng mong manh này lại là tia sáng duy nhất trong ngôi nhà của cô.
Âm thanh côn trùng trong rừng vào ban đêm dường như xâm chiếm cả thế giới, mọi thứ đều yên tĩnh cho nên âm thanh của chúng vang khắp mọi nơi.
Dụ Vi dựa vào ánh sáng mỏng manh mà mở công tắc đèn, căn phòng lập tức trở nên sáng sủa. Cô nhắm mắt đứng đó mất một lúc mới có thể thích nghi với ánh sáng.
Cho dù cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng đã vội chào mọi người qua ông kính.
"....19:35 giờ Bắc Kinh, tôi thức dậy. Lần nghỉ trưa này rất tuyệt vời, kéo dài sáu tiếng ba mươi phút. Đồng thời, tôi thấy may mắn vì đã không vội suy nghĩ kế hoạch buổi chiều, bởi vì tôi hoàn toàn không có buổi chiều."
Dụ Vi đông dài với màn ảnh, đầu óc dần dần tỉnh táo, giây tiếp theo cô liền nghe thấy tiếng nhân viên gọi mình đi ăn cơm.
Gật đầu với nhân viên, cô quay sang tiếp tục nói với camera:" Ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn! Hôm nay thật hạnh phúc!"
Trước ống kính, Dụ Vi nở nụ cười. Cô biết mình cười thế nào trông sẽ đẹp hơn, hơn nữa đây là vui vẻ thật sự, nên trên màn ảnh ghi lại, nụ cười của cô như có ma lực, khiến khán giả cảm thấy như vừa xuyên qua màn ảnh nhìn thấy nụ hoa đầu tiên của mùa xuân chớm nở.
Nụ cười ấy được duy trì cho đến khi nhìn thấy Lục Dư Thành.
Kỳ thật trên đường đi, trong lòng Dụ Vi không có một chút cảm xúc vui vẻ. Cô biết điều gì làm mình không vui và điều gì làm bản thân hạnh phúc. Chỉ là chưa bao giờ cô có thể làm chủ được những điều này.
________
[Nhật ký trước khi ngủ của thầy Lục]
Tôi đến gặp nhân viên công tác hỏi mua quần áo. Tôi làm ướt quần áo của cô ấy, vì vậy tôi không thể đẹp trai một mình được, phải cùng cô mặc đồng phục.
Chứ không phải vì nó trông giống đồ đôi đâu nga^^
(Gạch bỏ biểu tình)
(Gạch bỏ câu cuối cùng)
_______
(1) Nhất kiến chung tình
Nhất kiến như cố
(2) hai từ ở đây là: nhất kiến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...