Tiểu hồ ly đảo đảo đôi mắt to đen láy, suy nghĩ xem nên tìm cái cớ gì mới tốt.
Nhưng làm cô ngoài ý muốn chính là Lận Châu không tiếp tục chủ đề này.
Người đàn ông thừa dịp cô không chú ý, ngón tay chọc chọc cái bụng nhỏ nhắn mềm mại của cô, "Cô gặm sạch hoa viên của tôi, hai chúng ta coi như huề."
Diệp Phù Dư mất vài phút mới theo kịp lời nói của Lận Châu, cuối cùng cũng hiểu huề nhau là huề chuyện gì.
Cô im lặng hai giây, nhét một cánh hoa vào miệng.
Lận Châu vừa nhìn liền biết cô đã đồng ý với lời nói của anh, tâm trạng cũng phút chốc trở nên tốt hơn.
Anh từ phía sau lấy ra một cái túi nhỏ, một tay nhấc tiểu hồ ly lên, buộc cái túi lên cổ cô.
Búng tay một cái, những cánh hoa đang vương vãi biết mất không thấy tung tích.
Tiểu hồ ly khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi hoa thơm ngọt ngào trong cái túi trên cổ của mình.
Lập tức ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn Lận Châu.
Lận Châu khều cái túi nhỏ tinh xảo, trên túi còn dùng chỉ vàng thêu hình một con hồ ly giống hệt Diệp Phù Dư, "Mẹ tôi thêu cho cô.
Không phải tính coi cô là thú cưng, cái này là một bảo bối, bỏ gì vào trong cũng được.
Cô biến trở về hình người thì không phải hình dáng cái túi nữa."
Dứt lời, trong lòng ngực Lận Châu chợt lóe lên chút ánh sáng vàng, hai người trầm mặc.
Tay của Lận Châu còn đang để trên eo cô, đầu ngón tay luôn lạnh lẽo giờ phút này mơ hồ có cảm giác nóng lên.
Lận Châu cúi đầu nhìn Diệp Phù, suy nghĩ lại không biết bay tới phương nào ——
Thì ra ôm eo cô gái nhỏ là loại cảm giác này.
Sao có thế mềm tới vậy chứ?
Diệp Phù Dư bối rối.
Lần đầu tiên trong đời cô ấy ngồi gần một người đàn ông như vậy.
Cho dù là Bạch Trạch nhận nuôi cô hay Diệp Thanh Y cùng cô lớn lên, còn có những con yêu tinh khác, cô chưa từng cách bọn họ gần như vậy.
Lận Châu...
Diệp Phù Dư "bùm" một cái biến trở về tiểu hồ ly, giẫm chân sau lên trong ngực Lận Châu, phóng chạy ra ngoài, nhích tới sofa kế bên, cô mới trở về hình người.
Lỗ tai hơi nóng.
Cô duỗi tay sờ, sờ đến một đồ vật nho nhỏ.
Giờ phút này lực chú ý của Lận Châu có chút lơ lửng bất định, nhưng chú ý tới động tác của cô, anh lười biếng mở miệng, "Cô tùy tiện biến nó thành cái gì thì nó thành cái đó, bây giờ thành khuyên tai cũng rất đẹp."
Tiểu hồ ly là một con hồ ly lông trắng, khi biến thành người làn da trắng quá mức, có khuyên tai đỏ thẫm trên vành tai, hai màu sắc tương phản càng thêm nổi bật, làm người ta có chút ngứa tay.
Muốn sờ một chút.
Muốn thì muốn, Lận Châu cuối cùng cũng không dám ra tay.
Nhưng lực chú ý vẫn dừng lại trên vành tai của cô gái nhỏ, anh xoa mi tâm, cả người dựa vào sofa mềm mại, đặc biệt dùng ngữ khí thờ ơ lặp lại vấn đề ban đầu.
"Chuyện giữa cô và Thiên Ngu bên kia rốt cuộc là thế nào? Bọn họ không bắt nạt cô chứ?"
Diệp Phù Dư tâm trạng không tễ, duỗi tay sờ khuyên tai, búng tay một cái trên tay liền xuất hiện thêm vài cánh hoa, ánh mắt sáng lên.
Cũng không thèm để ý lời này của Lận Châu là thăm dò hay là có ý gì khác, chỉ nói thật, "Không có bắt nạt, ông chủ của Thiên Ngu là anh trai cùng lớn lên với tôi."
Ông chủ của Thiên Ngu?
Lận Châu nhíu mày, "Lưu Chính Hoa? Đó không phải là một ông già hói 40 tuổi sao?"
Còn là một người bình thường.
Nhưng nghi vấn của Lận Châu rất nhanh được giải đáp.
Diệp Phù Dư lắc đầu, "Không phải ông ta, là Diệp Thanh Y, mấy ngày trước anh ấy mới xuất quan."
Lận Châu: "..."
À, là Diệp Thanh Y sao ——
---
Editor có lời muốn nói:
Chuyện là bắt đầu từ mai tui trở lại cuộc sống bận rộn rồi cíuuuu ಠ,ಥ tui sẽ cố gắng duy trì đăng chương thường xuyên nhưng nếu lỡ tui có hụp lâu quá thì mọi người cũng đừng bỏ truyện nhaa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...