Ngang qua bàn, Jackson nhìn người phụ nữ anh định cưới và cảm thấy hơi thích thú với cô. Nhưng so sánh với những gì anh đã có với người phụ nữ bí ẩn của mình, nó giống như đặt dòng điện của đôi pin A bên cạnh dòng năng lượng điên cuồng của nhà máy hạt nhân vậy.
Anh thừa nhận rằng bất cứ cái thu hút gì đã có giữa họ thì cũng đang lớn dần theo thời gian. Dù vậy chưa có xảy ra và anh bị bắt phải nhớ về phản ứng hóa học gián tiếp giữa anh với Casey, với bất cứ ai đã ở cùng anh đêm đó. Nó thuộc về tình huống nào khi anh có khoảng thời gian tuyệt vời với một người lạ hoàn hảo hơn bất cứ người phụ nào anh từng mong? Tưởng tượng nụ cười của Casey, Casey trần truồng, với tới anh, lấp đầy tâm trí anh và bất chấp tất cả, Jackson cảm thấy cơ thể mình bốc cháy và lồng ngực siết chặt.
Cô gái bí ẩn của anh.
Cô đã ở đâu sau lúc đó?
Cô cố tình hấp dẫn anh. Lôi kéo anh theo cách riêng của mình, rồi bốc hơi mà chẳng thèm ngoái đầu một lần. Ai lại làm thế? Vì sao?
Nếu không tìm ra câu trả lời sớm, anh sẽ phát rồ.
"Bố em nói anh có hứng thú với chuyến bay đến những bang phía trên New York," Marian lên tiếng, kéo sự chú ý của Jackson quay lại với mình.
Nên thế. Không phải anh đang có chiếc nhẫn đính hôn chết tiệt trong túi sao? Không phải anh lên kế hoạch cầu hôn tối nay hay sao? Anh đã lên kế hoạch cho cuộc đời mình và chúng không bao gồm những phụ nữ bí ẩn, nên tốt nhất là tiếp tục như thế.
"Ừ, nó đủ lớn cho vài chuyến bay một ngày và anh đã lập sẵn kế hoạch cho phi công của anh rồi," anh nói, nâng cốc cà phê lên uống một ngụm. Bữa tối đã xong, trên mặt bàn chỉ còn đồ tráng miệng. Rất tự nhiên là Marian sẽ không ăn thêm chút Chocolate mousse nào mà cô đã gọi ra, như việc sẽ không nhảy khỏa thân trên mặt bàn vậy.
Nếu có điều gì Jackson học được về phụ nữ này vài tháng qua, thì đó là cô ta hứng thú với bề ngoài của sự việc hơn bản chất của nó. Cô nàng gầy nhẳng và gần như chẳng ăn bất cứ cái gì khi chúng được mang ra. Cô nàng luôn hào hứng gọi món, rồi dành tất cả thời gian lấy nĩa đẩy thức ăn vòng quanh cái dĩa.
Cô gái bí ẩn của anh, như anh nhớ, có những đường cong. Một thân hình được sinh ra để cho phép đàn ông chìm đắm vào sự mềm mại của nàng, nâng niu bản thân trong hơi ấm của nàng.
Chó chết.
Marian nhìn anh bằng đôi mắt nâu điềm tĩnh. Mái tóc nâu sẫm túm lại thành nút phía sau cổ và chiếc váy đen kín cổng cao tường khiến cô còn có vẻ mảnh dẻ và khó tiếp cận hơn bình thường. Tại sao anh bỗng dưng lại quan sát Marian bằng con mắt khác?
Và tại sao anh cứ không thể dừng lại được?
Chiếc hộp nhung nhỏ trong túi áo vest của anh nóng như nước trên đống lửa. Sự hiện diện của nó chính là sự nhắc nhở tương phản đến điều anh có mặt ở đó để làm nhưng, anh vẫn chưa thể hỏi Marian những lời mà không nghi ngờ gì là cô đang mong muốn nghe.
Khi cảm giác được điện thoại rung, Jackson vô cùng hớn hở với đến nó. "Xin lỗi," anh nói. "Công việc ấy mà."
Cô gật đầu. Jackson liếc xuống màn hình. Anh không nhận ra dãy số này, nhưng vẫn mở điện thoại, "Jackson King."
"Casey đây."
Tim anh nhảy lên trong lồng ngưc. Dù cô chưa giới thiệu, anh cũng vẫn nhận ra giọng nói ấy. Anh đã nghe thấy nó trong giấc ngủ suốt bao ngày. Nhưng làm thế quỷ nào mà cô có số của anh? Câu hỏi để sang khi khác. Anh liếc nhanh Marian đang dõi theo mình, rồi hạ giọng xuống và nói, "Anh đã muốn nói chuyện với em."
"Anh có cơ hội rồi đấy." Cô đáp và anh nghe ra sự do dự trong giọng điệu. "Em ở quán cà phê Drake's trên đường PacificCoast."
"Anh biết chỗ đó."
"Chúng ta cần nói chuyện. Anh có thể đến đây sớm chừng nào?
Jackson lại nhìn Marian và cảm thấy chút nhẹ nhõm vì được trốn khỏi bữa tối và khỏi phải hỏi cái câu hỏi mình vốn phải làm. "Cho anh nửa tiếng."
"Được." Cô cúp máy ngay tức thì.
Jackson đóng điện thoại, bỏ trở lại túi áo và nhìn người phụ nữ đối diện.
"Rắc rối sao anh?" Cô hỏi.
"Tí chút." Anh đáp, mừng rỡ rằng cô sẽ không cần giải thích. Chẳng nghi ngờ gì là cô đã quen với việc cha mình bỏ bữa ra khỏi bữa tối để đi lo công chuyện. Với đến ví, anh rút tiền trả và món tiền boa rất hời. Rồi anh đứng lên đề nghị, "Anh sẽ đưa em về trước."
"Không cần đâu," cô trả lời, nhấc cốc cà phê uống một ngụm. "Uống xong cà phê em sẽ tự về."
Chuyện đó không ổn. Anh bỏ cô để đi gặp người phụ nữ khác đã đủ tệ rồi. Điều tối thiểu anh có thể làm là đưa cô về nhà. Song Marian có ý tưởng riêng.
"Đừng ngốc Jackson. Em hoàn toàn có khả năng gọi taxi. Đi đi. Lo việc của anh đi."
Anh không nên thấy nhẹ nhõm, nhưng anh đã thấy thế. Một cơn sóng nhẹ nhõm nho nhỏ táp qua anh. "Thôi được rồi. Mai anh sẽ gọi em."
Cô gật, nhưng anh đã quay đi và lách qua những chỗ ngồi ăn tối, lẫn rất nhiều bàn phủ khăn trải. Anh khó mà nhận ra mọi thứ xung quanh. Tâm trí anh đã đóng chặt vào cuộc gặp sắp tới mất rồi. Cuối cùng anh cũng sắp gặp lại cô gái bí ẩn của mình. Cuối cùng sẽ khám phá ra ý định đằng sau việc cô đến tìm anh. Anh sẽ biết liệu cô có phòng ngừa khi họ ở với nhau hay không.
Nếu cô ra bài đủ tốt, có lẽ hai người họ có thể có thêm một đêm hoan ái tuyệt diệu nữa.
***
45 phút sau, anh đỗ xe bên ngoài Drake's. Quán này gần như một đế quốc ở nơi này của California. Suốt hơn năm mươi năm, Drake's luôn bán rẻ, thức ăn ngon và không bao giờ đóng cửa.
Khác xa sự tao nhã của nhà hàng anh vừa rời khỏi, khi Jackson đẩy cửa Drake’s, anh bắt gặp mớ âm thanh hỗn tạp. Tiếng nói chuyện, cười đùa, tiếng một đứa bé khóc lóc. Đồ bạc va vào khay lẫn tiếng va chạm của đống đĩa bẩn được các nhân viên cáu kỉnh thu dọn. Chiếc đèn trần sáng chói còn nữ phục vụ, đang mải kiểm tra mấy cái móng bóng lộn, trông sáng y hệt cái bóng đèn khi nhìn Jackson.
Tuy vậy anh khó mà nhận ra điều đó. Thay vì vậy, ánh mắt anh quét khắp các bàn tới khi tìm được người muốn gặp. Tóc vàng, hai má nhợt nhạt và đôi mắt xanh chăm chú nhìn anh.
"Cảm ơn," anh nói, bước ngang qua người phục vụ, "tôi tìm được bàn rồi."
Xuyên qua đám đông, con đường hẹp tí giữa dãy bàn, anh nhìn không rời mắt Casey và cố gắng đọc được những cảm xúc lần lượt xuất hiện trên nét mặt cô. Nhưng không được gì mấy vì chúng thay đổi quá nhanh.
Ruột gan anh thắt lại. Điều gì đó hiện ra.
Tối nay, cô không ăn diện nhằm quyến rũ anh. Tối nay, cô mặc chiếc áo phông tay dài màu xanh nhạt, mái tóc ngắn vàng hoe thì hơi rối, như thể cô đã luồn tay qua đó. Cô cũng đeo vài ngôi sao nhỏ trên tai và đang nhay nhay môi trên.
Lo lắng sao?
Cô ấy nên như thế, anh tự nhủ. Anh có vài điều muốn nói với cô và anh hơi nghi ngờ chuyện cô sẽ thích chúng. Nhưng chó chết, chỉ nhìn cô thôi cũng đã làm anh nóng và cương lên rồi. Cô có cách tác động đến anh không giống bất kỳ người phụ nữ nào khác. Không phải điều anh muốn tự thú nhận với mình, chỉ có mình cô mà thôi. Nhưng nó là vậy. Niềm khao khát mãnh liệt quá khó lờ đi. Anh dừng chân cạnh bàn cô, mở miệng muốn nói rồi ngậm lại.
Bên cạnh cô, trong cái xe nôi vải nhựa màu đỏ, là cái ghế trẻ con. Và ngồi trên cái ghế ấy là một bé gái. Jackson cau mày nhìn đứa nhỏ - chắc chắn chưa được một tuổi - quay lại nhìn anh và nhe hai cái răng trắng bé xíu xiu cười với anh.
Với đôi mắt của chính anh.
Dứt mắt khỏi đứa trẻ, Jackson liếc Casey và nghiến răng, "Cái quái gì đang xảy ra đây?"
Trong tích tắc, Casey tự hỏi liệu Dani có thật là không đúng hay không. Có khi cô nên thông báo tin này với anh qua điện thoại. Ít nhất khi đó, cô sẽ không phải đối mặt với một người đàn ông cao to, giận dữ kinh khủng nhìn xuống mình như thể mình vừa rơi từ trên trời xuống.
Casey nhìn anh đến nơi. Khi anh lại gần, khoác bộ vest hàng nghìn đô, nhìn những chốn giống Drake's chỉ như cái giỏi picnic so với một nhà hàng năm sao. Rõ ràng anh đã ra ngoài khi cô gọi điện. Và cô không thể đừng thắc mắc anh đã ở với ai.
Giờ đây, nhìn vào mắt anh - đôi mắt giống hệt với những gì cô nhìn thấy mỗi sáng, khi con gái tỉnh dậy và mỉm cười với cô - và dằn xuống nỗi lo lắng trườn trong dạ dày. Cô biết trước rằng anh sẽ tức giận, và đã chuẩn bị sẵn. Khong có nghĩa là cô phải thích điều đó.
Đúng thế, cô chỉ đang làm chuyện đúng đắn. Điều duy nhất cô có thể làm, là trở thành chính con người mình. Nhưng không phải cô muốn thế. Hay cô cảm thấy dễ chịu với cuộc chất vấn.
Cô quan sát anh chuyển anh mắt từ cô sang đứa bé, rồi quay lại, và cảm thấy sự căng thẳng của anh dâng cao. Cô không cần phải thấy điều đó trong cách vai anh cứng đờ hay cái cằm siết chặt. Cô cảm thấy, nó tỏa ra xung quanh anh tựa như ngọn lửa tìm đến bùi nhùi.
Mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn trong vài phút tới.
"Sao anh không ngồi xuống đi Jackson?" Cuối cùng cô lên tiếng, vẫy tay về chiếc ghế đối diện. Bình tĩnh nào, cô tự nhủ. Cả hai đều là người trưởng thành rồi. Chuyện này có thể được giải quyết nhanh chóng và bình tĩnh.
Như thể nhớ ra họ đang ở nơi công cộng, anh gượng gạo trượt vào chỗ, chống khuỷu tay lên bàn và nhìn cô chằm chằm.
Có lẽ không bình tĩnh lắm. Nhưng ít nhất anh cũng không muốn quát tháo hay cãi vã chốn đông người. Chính xác thì tại sao cô chọn Drake's để mời anh tới là bí mật nho nhỏ. "Cảm ơn anh đã đến."
"Ồ, giờ lại lịch sự ấy hả?" Anh lắc đầu và nhìn sang đứa bé, giờ đang vui vẻ gặm gặm góc cái bánh quy.
Casey biết anh nhìn thấy gì. Một cô bé nhỏ nhắn với nhúm tóc nâu quăn và đôi mắt nâu thật to. Hai má con bé hồng lên nhờ giấc ngủ ngắn trên đường đến chỗ ăn tối, nụ cười nở rộng, rọi sáng thế giới.
Nhưng Jackson có vẻ không vui cho lắm. Trông anh giống bị đập vào đầu hơn. Casey khó mà trách anh vì bị shock. Đứa con gái là điều tốt đẹp nhất từng đến với Casey. Nhưng Jackson đang bị tát vào mặt bởi cái sự thật mà cô đã sống chúng gần hai năm nay.
Rất nhiều chuyện để mà tiếp nhận.
Đặc biệt với người như anh.
Theo như cuộc điều tra vô cùng chi tiết đời sống của cô với anh, anh là tay sát gái. Dựa vào sự quyến rũ của cô ở quầy bar một tuần trước. Cô đã biết anh sẽ đáp lại mình nếu cô tỏ ra thích thú dù chỉ một chút. Đó chính là những gì anh đã làm. Anh là dạng đàn ông không thể đưa ra lời cam kết nào dài quá vài tuần. Anh chỉ để tâm đến vui thú của bản thân, sống tự do tự tại.
Không phải người bố xuất sắc.
Khi ánh mắt anh trở lại người cô, Casey cứng rắn hơn. Sự buộc tội và chỉ trích sáng lên trong đôi mắt cô khó mà bỏ qua.
"Vì chúng ta đang rất lịch sự, em có muốn giải thích cái quái gì đang diễn ra ở đây không?"
"Đấy là lý do em gọi anh. Để giải thích."
"Bắt đầu bằng việc làm sao em có số của anh xem," anh nói và gật nhẹ khi phục vụ bàn lại gần với tách cà phê. Cô ta khéo léo xoay tách trên đĩa lót, rót cà phê, rồi chuồn mất trước cái nhìn khinh miệt của anh.
"Em gọi tới văn phòng của anh ở sân bay King," cô lên tiếng khi họ chỉ còn một mình. "Tiếng ghi âm trên máy trả lời tự động nêu ra số điện thoại của anh trong trường hợp khẩn cấp. Em nghĩ chuyện này đủ khẩn cấp."
Anh thở ra, uống một ngụm cà phê rồi cẩn thận đặt tách xuống, như không thể tin bản thân sẽ không ném nó vào tường. "Được rồi, giờ thì, em giải thích tất cả những chuyện còn lại xem sao. Đầu tiên là tên đầy đủ của em."
"Casey Davis."
"Em là người ở đâu?"
"Em sống ở ngoại ô Sacramento. Một thị trấn nhỏ tên Darby."
Anh gật đầu. "Ok. Còn về..." Anh liếc đứa bé lần nữa.
Casey hít sâu, hy vọng dằn được nỗi lo lắng đang gặm nhấm trong thâm tâm. Cô biết chuyện này sẽ rất khó khăn. Cô chỉ không mong mình sẽ câm khi đến thời điểm phải nói.
Thông cổ họng, cô giục bản thân lên tiếng. Nên cô với ra và vuốt ve gáy con gái. "Đây là Mia. Con bé gần chín tháng và - " cô dừng lại nhìn sâu vào mắt anh " - con bé là con gái anh."
"Tôi không có con." Mắt anh nheo lại không hơn gì đường kẻ, ánh nâu trong mắt sắc như dao.
Vài giây trôi qua, cuối cùng anh nói, "Tôi không biết cô muốn giở trò gì ở đây, nhưng đừng hòng. Tôi chưa bao giờ gặp cô cho đến một tuần trước."
"Em biết."
Anh bật cười ngắn ngủi, nhưng chẳng có chút hài hước nào trong đó. Ánh sáng chói mắt từ ngọn đèn trần đổ xuống người anh, khiến những đường nét trên khuôn mặt tối đi một cách khó hiểu chứ không tô đậm chúng. "Tôi đến đây để tìm hiểu xem cô là ai, tại sao cô cho tôi leo cây và xem xem liệu cô có cố bẫy tôi bằng cách cố ý có thai hay không... hóa ra cô luôn luôn ra tay trước."
Casey ưỡn thẳng người, bị xúc phạm nghiêm trọng. Cô chỉ cố gắng làm điều đúng đắn còn anh thì cho rằng - "Tôi không làm chuyện như thế."
"Cô cố ý bẫy tôi đêm hôm đó."
"Không khó cho lắm," cô dễ dàng nhắc anh nhớ lại rằng không hẳn cô đã bắt cóc, trói anh vào giường và giở trò phù thủy. Nhưng ngay khi nhớ lại đêm hôm đó, cơ thể cô đã run lên bất chấp mọi nỗ lực.
"Đấy không phải vấn đề." Anh xua tay ngắt ngang cuộc cãi vã. "Cô đã lên lịch và chứng kiến nó từ đầu chí cuối. Điều tôi muốn biết, là tại sao?"
Với lấy cái khăn ăn, cô gập lại lau miệng Mia mặc cho cô con gái cố giãy ra. Rồi Casey nhìn Jackson lần nữa. "Tôi tới đó để lấy mẫu DNA của anh."
Anh lại cười. To hơn. Khắc nghiệt hơn. "Cô đi cả quãng đường dài để lấy nó đấy!"
Cô đỏ mặt, cô biết thế. Cô có thể cảm thấy hơi nóng lan ra trên má và ghét việc mình không thể tránh đỏ mặt mỗi khi xấu hổ. Liếc quanh nhà hàng, cô đảm bảo rằng những khách hàng khác không chú ý chút xíu nào, trước khi hằn học thì thầm, "Tôi lấy mấy sợi tóc của anh. Nhớ khi anh hôn tôi - "
"Cô hôn tôi trước theo như tôi nhớ," anh cắt ngang.
Đúng rồi. Cô đã làm thế. Mọi phần của kế hoạch đã đi sai nghiêm trọng sau khi miệng cô áp vào miệng anh. Và một cơn lốc khó chịu đang cháy trong cô. "Tốt thôi. Tôi hôn anh. Nhớ lúc tôi kéo tóc anh không?"
"À có," anh nói, ngả trở lại ghế, tay khoanh trước ngưc. "Cô nói mình đang hoang dã một chút."
"À ừ." Cô nhổm lên khỏi ghế như thể muốn đứng lên đi lại. Cô luôn nghĩ nhanh hơn khi đi lại. Nhưng cô khó có thể tách ra khỏi cái bàn có Mia đang ngồi trên ghế. "Tôi cần tế bào của anh để kiểm tra."
"Sao cô không hỏi thôi?"
Giờ thì cô bật cười. "Phải rồi. Tôi sẽ đến chỗ một người hoàn toàn lạ mặt và hỏi xin mẫu DNA của anh ta."
"Thay vào đó, cô đến bên một người lạ mặt và hôn anh ta à?"
Nhíu mày, cô thừa nhận, "Lúc đó thì nó là ý tưởng hay."
"Thế phần còn lại thì sao?" Anh hỏi. "Đó cũng nằm trong kế hoạch của cô hả? Qua đêm với tôi để làm gì? Làm sao đó mà bẫy tôi vào vụ gì đó hả? Khiến tôi bấn lên để không ai trong hai ta để tâm đến bất cứ cách phòng tránh nào?"
Cô hơi co rúm lại chút xíu. Cô còn chẳng nghĩ đến vụ phòng tránh đêm hôm đó. Cách cô nhớ lại đêm hôm đó, cô đã quá nóng cháy, quá cần kíp, nên đã hoàn toàn vượt ranh giới với sự khao khát chưa từng biết tới, suy nghĩ về bao cao su chưa hề xuất hiện trong đầu. Ngu biết bao cơ chứ?
"Tôi không lên kế hoạch gì hết," cô xác nhận. "Những chuyện còn lại đêm đó chỉ... tình cờ." Ánh mắt bắn về phía anh. "Nhân tiện đang nói về chủ đề này, tôi muốn xác nhận rằng mình hoàn toàn khỏe mạnh. Hy vọng anh cũng có thể nói thế."
"Vâng tôi cũng thế."
Thoát được một mối lo, cô tự nhủ.
"Tốt rồi."
"Còn mối lo kia thì sao?" Anh chậm rãi hỏi, như đang đánh giá phản ứng của cô.
"Ý anh là dính bầu á?"
Anh hất đầu về phía Mia. "Cô có vẻ đủ mắn đẻ, đó là câu hỏi có lý thôi."
"Anh khỏi phải lo," cô đáp. "Các bác sĩ nói tôi sẽ khó có thai theo cách thông thường."
Lông mày anh nhướng lên khiến cô hơi lúng túng. Lịch sử cá nhân của cô chỉ có vậy. Riêng tư. Đấy không phải điều cô muốn đem ra thảo luận với người khác.
"Vì vậy..."
Lại một lần nữa, anh gật đầu ra hiệu về phía Mia, đang tóp tép và đập cái bánh quy cho trẻ mọc răng xuống mặt bàn.
"Xem này," anh lên tiếng gợi sự chú ý, "hãy quên mọi chuyện khác đi một lát và quay trở vào vấn đề thực sự lúc này." Anh liếc Mia và Casey những muốn giấu con gái khỏi cái nhìn định giá ấy. "Cô cần DNA của tôi. Vì sao? Chúng ta chưa hề gặp nhau. Làm sao cô nghĩ tôi là cha của con cô?"
Thêm những chuyện cá nhân mà cô không muốn bàn luận. Nhưng cô đến đây đêm nay bởi vì cảm thấy mình không có cách nào khác.
"Gần hai năm trước," cô lên tiếng, hạ giọng đủ để không ai có thể nghe lén, "Tôi đến phòng thí nghiệm Mandeville..."
Cô thấy sự vỡ lẽ trên nét mặt anh. Hai mắt anh mở to, cái miệng mím chặt thả lỏng một chút, và ánh mắt khi nhìn Mia lần này, choáng váng nhiều hơn là giận dữ hay nghi ngờ.
"Ngân hàng t*ng trùng," anh thì thầm.
"Đúng." Casey hơi nhổm khỏi ghế, thảo luận chuyện này không được vui vẻ cho lắm với bất kì ai, dù có là "người hiến tặng" biến sự ra đời của con gái cô thành sự thật đi chăng nữa.
Anh lắc lắc đầu, lấy tay vuốt mặt và nói, "Chuyện đó là không thể."
"Rõ ràng," cô đối lại, "là có thể."
"Không cô không hiểu."
Ánh nhìn của anh dính chặt lấy cô lần nữa, thầm lặng đòi lấy lời giải thích làm sao chuyện này có thể xảy ra. "Đúng, lúc học đại học, tôi thừa nhận là có tới phòng thí nghiệm với bạn. Chúng thôi thua cá cược và - "
"Cá cược sao?"
Anh lườm cô. "Dù sao thì tôi cũng đã đi, hiến tặng và không nghĩ gì đến nó mãi tới năm năm trước. Tôi nhận ra mình không muốn một đứa con không biết đến tôi, đang lớn lên ở đâu đó. Tôi nói với họ rằng tôi muốn cái mẫu đó bị hủy đi."
Cơn rùng mình quét qua cô khi nghe những lời đó. Cô liếc con gái, khi làn sóng yêu thương chảy qua cơ thể, cô cố tưởng tượng một cuộc đời không có Mia. Không thể tưởng nổi. Bằng cách nào đó, nhờ lỗi lầm quan liêu nào đó, yêu cầu của Jackson đã chìm nghỉm giữa mớ bòng bong giấy tờ, bị quên lãng và lờ đi. Cô chỉ có thể mừng rỡ. Biết được mình suýt nữa không có Mia chỉ càng làm đứa con nhỏ càng quý báu hơn.
Cô mỉm cười. "Tôi mừng là họ không làm như anh yêu cầu."
"Rõ ràng vậy."
Không khó để đánh giá cảm xúc hiện thời của anh. Giờ đây anh đang tránh nhìn Mia bằng mọi giá. Với Casey thì chẳng sao. Cô không muốn anh hứng thú với con gái cô. Mia là của cô. Là gia đình cô. Casey chỉ ở đây vì cảm thấy Jackson có quyền biết anh có một đứa con.
"Tôi tưởng ngân hàng t*ng trùng nặc danh chứ," lát sau anh nói.
"Lẽ ra là vậy."
Khi tới phòng thí nghiệm Mandeville, cô đặc biệt đảm bảo mình sẽ không bao giờ biết danh tính cha đứa trẻ. Dẫu sao cô cũng không tìm kiếm mối quan hệ nào. Cô không cần ai đó giúp mình nuôi con. Tất cả những gì cô muốn là một đứa con để yêu thương. Một gia đình của riêng mình.
Khi cô cho là danh tính của người hiến tặng được bảo vệ cẩn mật, Casey đã thấy khuây khỏa. Và sự khuây khỏa đó vẫn ở với cô cho tới một tháng trước.
"Tôi nhận được một email" cô nói nhỏ.
"Gửi từ phòng thí nghiệm Mandeville. Nó ghi tên tôi, mã số hiến tặng tôi chọn và xác nhận anh là người cho."
Anh cau mày khi nghe đến đó."
"Cũng bình thường thôi, tôi rất điên tiết. Toàn bộ quá trình lẽ ra phải nặc danh, theo như tôi nhớ. Tôi gọi đến phòng thí nghiệm để phàn nàn," cô kể cho anh nghe, với những ký ức ngập tràn tâm trí, cô lại cảm thấy bất lực vì sự lừa dối mình từng trải qua khi lần đầu đọc email đó. "Họ đang gặp khủng hoảng. Có vẻ như ai đó đã đột nhập máy tính của họ và gửi hàng tá email tới những người phụ nữ, xác minh danh tính cha của con họ. Dĩ nhiên chuyện đó không được phép xảy ra, nhưng đã quá muộn để thay đổi bất cứ thứ gì."
"Tôi hiểu."
Hai chữ, được rít lên đến mức việc anh có thể thở ra chúng đã là cả một kỳ tích. Tốt thôi. Casey hiểu chuyện này đáng kinh ngạc. Nhưng anh phải hiểu rằng cô cũng chẳng vui vẻ với nó tí nào.
"Tôi không muốn biết tên cha của con gái mình." Cô khẳng định. "Tôi đã không hứng thú với đàn ông và giờ cũng không. Dù sao thì tôi cũng không đến ngân hàng t*ng trùng tìm kiếm một mối quan hệ lâu dài. Tất cả những gì tôi muốn là một đứa con."
Cơ hàm anh xoắn lại và tia chớp cảm xúc lắng xuống trong mắt anh, ngăn cô nhìn ra ấn tượng dù là nhỏ nhất về suy nghĩ của anh.
"Cô phát hiện điều này một tháng trước."
"Đúng."
Anh nhịp ngón tay tren mặt bàn. "Sao cô lại đợi lâu thế mới nói cho tôi hay?"
Mặc cho giọng anh thậm chí còn nhỏ hơn, Casey không khó khăn gì nhận ra cơn giận giấu sau câu nói đó.
Cô nhấp một ngụm cà phê đá rồi nhăn mặt khi nó trôi xuống cổ họng. "Nói thật là ban đầu, tôi định không nói cho anh biết."
Lông mày anh nâng lên.
"Nhưng rồi đủ sớm, tôi nhận ra rằng anh có quyền được biết nếu anh thực sự là cha của Mia."
"Cô nghi ngờ sao?"
"Tại sao không?" Cô phản pháo. "Có hacker đột nhập hệ thống máy tính của phòng thí nghiệm không có nghĩa hắn giỏi việc đó." Rồi cô nhìn thẳng vào mắt anh. "Bên cạnh đó, anh rõ ràng không phải kiểu người cha tôi muốn có cho con mình. Khi tới Mandeville, tôi đặc biệt yêu cầu t*ng trùng của một nhà khoa học."
Mất một giây, nỗi sỉ nhục lóe lên trên mặt anh, sau đó anh cười to và lắc đầu như thể không tin được họ thậm chí còn đang nói chuyện với nhau. "Nhà khoa học?"
"Tôi muốn con tôi thông minh."
Anh lườm cô. "Tôi tốt nghiệp đại học loại ưu."
"Chuyên ngành tiệc tùng à? Hay tán gái?"
"Tình cờ là tôi có bằng MBA[3], mà chẳng phải việc của cô đâu."
[3] Master of Business Administration - Thạc sĩ quản trị kinh doanh.
Nhờ có vụ điều tra, cô đã biết rồi, nhưng trọng điểm là, cô biết rõ điều Jackson King coi là tối quan trọng của cuộc đời. Nó chẳng phải động lực trí tuệ gì cho cam.
"Chuyện đó không phải vấn đề nữa," Casey thở dai. "Tôi yêu con gái tôi, không quan tâm cha nó là ai."
"Cho đến khi cô phát hiện ra cha nó là Jackson King," anh đốp lại, "cô đến tìm tôi. Thế ra cuộc gặp gỡ nho nhỏ này có ý nghĩa chi đây?"
"Anh làm ơn nhắc lại?" Giọng cô thoáng chút ngột ngạt như bà dì Grace của cô.
"Cô nghe rồi đấy Casey Davis. Cô đến giới thiệu tôi với con gái tôi - "
"Con gái của tôi," cô chữa lại, tự hỏi vì sao cuộc đối thoại đột nhiên giống như cuộc khẩu chiến.
"Điều đó khiến một thằng đàn ông tự hỏi, cô thực sự muốn gì từ tôi? Tiền à?" Anh với vào túi áo ngực và lôi cái ví da đen ra. "Sau này cô muốn bao nhiêu? Tìm chút trợ cấp nuôi con phải không? Chuyện này là thế chứ gì?"
"Đúng là điển hình," cô nói, cảm nhận ngọn lửa điên tiết chậm rãi cháy lên trong lòng. "Dĩ nhiên anh nghĩ đến tiền bạc. Đó là cách anh nhìn nhận thế giới đấy nhỉ? Tôi đã bảo anh rồi, tôi không cần thứ gì của anh hết."
"Tôi không tin cô."
Cô hít vào một hơi mãnh liệt ước chi cô chưa bao giờ nói cho anh ta biết về Mia. "Cứ nghĩ kiểu gì anh thích. Tôi chẳng ngăn được. Nhưng tôi đi khỏi đây được. Cuộc tâm tình nho nhỏ này xong rồi."
Quay người, cô tháo đai cho bé con khỏi chiếc ghế cho trẻ, nhấc Mia lên trong tay và ôm nó sát vào người khi bỏ chạy ra khỏi quán. Cảm nhận hơi ấm của Mia tựa vào mình giống như mùi hương thơm xoa dịu cơn giận khuấy đảo trong cô. Jackson King nghĩ ngay làm gì cũng chẳng sao. Cô đã làm điều phải làm, giờ cô có thể ném nó ra sau đầu. Cô có thể tập trung vào con gái mình rồi.
Khi đứng lên, cái túi đeo trên vai trượt xuống bên đùi mặc quần jean, Casey nhìn xuống Jackson. Vào thời điểm đó sự thương hại nổi lên trong mắt cô. Bởi vì anh ta không thể hiểu nổi mình đã mất đi nhiều thứ đến thế nào, không biết gì về đứa trẻ mình góp một tay tạo ra.
"Tôi nghĩ anh có quyền biết anh đã góp phần khiến cho đứa bé xinh đẹp này trở thành sự thật, dù có sẵn lòng hay không," sự ghê tởm len lỏi trong từng từ ngữ của cô. "Nhưng giờ tôi thấy đó là sai lầm. Đừng bận tâm làm gì Jackson. Mia sẽ không bao giờ biết cha con bé nghĩ về nó "nhiều" thế nào."
"Phải vậy không?" Anh mỉm cười, rõ ràng đang tin rằng sự nóng giận vì bị xúc phạm của cô chỉ là một màn diễn khác. "Cô sẽ nói gì với nó về tôi đây?"
"Tôi sẽ nói với nó anh đã chết." Cô êm ái đáp. "Bởi vì theo như tôi hay, anh đúng là như vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...