Nhanh chóng quay đầu lại, suối tóc đen dài, đôi mắt kim sắc cùng với khí tức băng lãnh kia, là điện hạ!!
“A!” Nhỏ giọng mà kinh hô, Tại Trung mở to mắt, thân thể khẽ run rẩy, lùi về phía sau một bước.
“Thất vọng?” Tiến về phía trước một bước, khiến khoảng cách giữa Tại Trung và hắn lại trở về lúc ban đầu.
“Không… Ta… Ta không biết…” Lùi về phía sau theo từng bước nhỏ, muốn rời xa khỏi khí tức bức người kia.
“Ngươi vẫn sợ ta như vậy sao?!” Cảm xúc phẫn nộ khó có thể mà che giấu, Duẫn Hạo dùng lực mà nắm lấy cổ tay của Tại Trung, kề sát vào người y như đang tra hỏi.
“Hả?! Ta…” Hảo đau a, cổ tay bị nắm đến sinh đau.
Thấy lông mày của Tại Trung hơi nhíu lại, còn hơi giãy dụa, Duẫn Hạo tưởng rằng Tại Trung phản cảm với sự đụng chạm của hắn, bạo động trong lòng càng tăng thêm vài phần.
“Đã thích kẻ khác rồi sao?! Vì cái gì? Trả lời ta!” Bình tĩnh… Mặc dù đang không ngừng nhắc nhở bản thân, nhưng dưới tình huống như vậy, sao ta có thể bình tĩnh được, nghe thấy nhân nhi ta hằng mong nhớ nằm trong lồng ngực ta mà gọi tên của nam nhân khác thì còn có thể an tâm được sao!
“Cái gì…” Hắn lại mất hứng rồi sao, xem ra ta thật sự không thể nào khiến người khác thích được a, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, không… đã là lần thứ hai rồi, nhung lần thứ nhất cũng như vậy a…
“Ưm…” Cắn chặt môi, chịu đựng đau đớn, lệ phủ đầy mắt khiến Duẫn Hạo dần lắng lại, lực chú ý cũng chuyển đến bàn tay đang nắm chặt lấy Tại Trung.
Cánh tay gầy yếu bị hắn dùng lực mà bóp lấy, ống tay áo rộng thùng thình theo cánh tay mà nâng lên hạ xuống, trên làn da tuyết trắng đã có một vòng hồng ngân, chết tiệt! Ta lại khiến y đau đớn nữa rồi…
Tay buông Tại Trung ra, thế nhưng ánh mắt vẫn như trước mà nhìn chăm chú vào tử mâu sâu thẳm kia.
Hai người cứ như vậy mà đứng trong biển hoa tử sắc, gió thổi qua, suối tóc bay lượn, yên lặng, như tranh như thơ.
Qua thật lâu, Duẫn Hạo mới chậm rãi vén mái tóc đang buông thõng trên vai Tại Trung lên, đầu ngón tay khẽ quấn lấy, chuyển đến bên môi mình, khẽ hôn.
“A…” Hành động này… Trong tim mạnh mẽ run rẩy, ngay cả chính Tại Trung cũng không phát hiện ra rằng trên khuôn mặt mình đã hơi ửng đỏ.
“Tại Trung…”
Trên làn môi đột nhiên bị một thứ ướt át bao phủ, còn có cả dung nhan anh tuấn phóng đại kia, khí tức ôn nhuận phả thẳng vào mặt. Bởi vì giật mình nên Tại Trung khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn ra, chiếc lưỡi dài thừa cơ hội mà tiến vào, câu lấy chiếc lưỡi nhỏ đinh hương kia rồi cùng nhau khiêu vũ.
Đây là sao?! Đầu óc một mảng trống rỗng, thân thể cũng dần dần nóng lên, hơn nữa còn có điểm không thở nổi…
Thân thể bị siết chặt dần dần bắt đầu giãy dụa, động tác càng lúc càng lớn, Duẫn Hạo tưởng rằng Tại Trung vì nụ hôn ẩm ướt này mà khó có thể hô hấp, liền chậm rãi buông lỏng một chút, nhưng vẫn tiếp tục ôm hôn, thế nhưng, sự giãy dụa của Tại Trung chẳng những không dừng lại, mà còn ngày càng kịch liệt…
“Tại Trung?!” Có chút bất mãn mà nhìn Tại Trung, trước đây y chưa từng có hành động kháng nghị lại ta, đáng lẽ bây giờ cũng phải ngoan ngoãn nghe theo chứ1…
“Điện hạ… Ngươi… ngươi không thể như vậy!” Lớn tiếng cự tuyết, lùi về phía sau vài bước lớn.
“Không thể?”
Hít sâu vài hơi, khiến bản thân bình tĩnh lại, Tại Trung nhìn Duẫn Hạo, lời nói phá lệ rõ ràng.
“Ta… là của Hiền Trọng… Không thể như vậy được.”
_______________
(1) Câu này ta chém đấy. Thực sự xin lỗi mọi người a, bởi vì ta nghĩ tác giả ghi sai rồi T___T Tác giả đã từng nói với ta là bản trên mạng có rất nhiều lỗi, mà chị ấy lại lười sửa, nên ta kiêm công việc beta cho tác giả luôn~ *thở dài* Nhưng mà câu này thì ta hoàn toàn mù tịt mọi người à TT^TT Bởi vì nếu edit theo đúng bản gốc thì sẽ như vầy nè: “nếu như hành động kháng nghị đối với ta trước đây, vậy bây giờ hẳn phải hảo hảo thuận theo chứ…” Có ai hiểu không? Ta là ta bó luôn đó, thế nên ta tự chém luôn, mọi người có nghĩ ra câu nào phù hợp hơn thì nói cho ta nhé:”3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...