“Cốc cốc ——” Ơ, không có ai sao? Duẫn Hạo không có ở đây…
Tại Trung quấn áo choàng tắm mà đi tới gian phòng của Duẫn Hạo, kỳ thực là gian phòng của y và hắn.
“Vậy ta đi ngủ trước vậy.” Ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng rút cái dây nhỏ bên hông ra, áo choàng tắm làm bằng tơ tằm rơi xuống lộ ra làn da mềm mại, vươn tay chuẩn bị cầm lấy đồ ngủ cạnh gối, nhưng thế nào cũng không tìm ra được.
“Ơ, rõ ràng đặt ở chỗ này mà, sáng hôm nay mới thay xong.” Buồn bực mà nhỏ giọng nói thầm, không tin mà nằm sấp xuống giường rồi lật tung đống chăn gối lên.
Tại Trung không biết, lúc bản thân cởi áo choàng tắm ra rồi không thay đồ ngủ kịp lúc, ngoài cửa có một người ‘dục huyết dâng trào’, đã sắp chịu không nổi.
Cặp mông mềm mại tuyết trắng ở ngay trước mắt không hề có phòng bị mà lắc lư, khăn trải giường màu đen có chút lộn xộn, mái tóc dài màu bạc xõa ở trên thân, tùy ý mà thả loạn, đôi môi nhỏ nhắn đang khẽ bĩu ra khiến người ta muốn ngậm vào trong miệng ngay tức khắc.
“Ai, xem ra đã làm mất nó rồi…”
Vậy cứ đi ngủ như vậy thôi, đắp chăn là được rồi.
…
“Ưm~~” Trong miệng dường như có một thứ gì đó, ẩm ướt, trơn trơn, “Ưm~~ Ư~”
Trên người có cái gì đó đang ma sát, “Duẫn… Duẫn a…” Hai mắt mông lung mở ra, “Duẫn Hạo, ngươi đang làm cái gì vậy?”
“A, Tại Trung tỉnh dậy rồi sao?”
Bàn tay to không ngoan ngoãn mà chạy quanh trên người Tại Trung, xương quai xanh đẹp đẽ, hai đóa hồng anh hơi đứng thẳng, bắp đùi mẫn cảm, còn có quả trái cây khả ái giữa hai chân Tại Trung…
“Ưm… Duẫn… Đừng… Đừng chạm vào chỗ đó…”
“Thật không?”
Tăng thêm lực đạo ở chỗ đó, tiếng thở dốc của Tại Trung càng thêm nặng nề.
“Duẫn Hạo…”
“Tại Trung, ở đây đã ướt rồi nga.”
Tay kia chậm rãi di chuyển đến phía sau, tìm kiếm u huyệt bí mật, vươn ngón trỏ, mở rộng từng chút một.
“Duẫn… Duẫn… Ưm… Ha…”
“Đã có cảm giác rồi sao?” Khóe miệng lộ ra tiếu ý, chậm rãi tăng thêm ngón tay, tốc độ ra vào ngày càng nhanh.
“Tại Trung, ta muốn tiến vào.”
“A~~!”
Thâm nhập rồi va chạm, dũng đạo hỏa nhiệt khiến Duẫn Hạo muốn ngừng mà không được, “Tại Trung… Tại…”
…
“A!”
“Duẫn Hạo?”
Tiếng “A” đó không phải của Tại Trung, người phát ra tiếng kinh hô đó, chính là Duẫn Hạo đang vùi đầu nỗ lực.
“Sao vậy, Duẫn Hạo, ngươi không sao chứ?”
“Không sao…”
“Thật không?” Thế nhưng tiếng kêu vừa nãy có chút khắc khoải.
“Không sao đâu, Tại Trung, chúng ta tiếp tục thôi.”
…
Ai, ta có thể nói rằng, bởi vì trong thân thể của Tại Trung có thêm máu của bản thân đang lưu động nên dục vọng của hai người đều đạt đến đỉnh điểm, sự bắt đầu khởi động của máu tươi vừa nãy đã tạo thành thứ kích thích cường đại khiến ta không nhịn được mà kêu lên, đương nhiên điều này chỉ có bản thân mới có thể cảm nhận được.
Nói ra, không phải là tự nhận rằng sức kiềm chế của mình quá kém sao? Không thể nói a…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...