Hắn nôn nóng ngồi không yên trong chỗ của mình, cảm thấy bức bối tới mức phải cởi bỏ chiếc áo choàng ra.
Điều kiện của Baltair ngược lại so với những gì hắn dự đoán. Trong thoáng chốc hắn cảm thấy ngu ngốc thay vì chẳng lường trước được sự độc đoán và gian manh của y. Dù thắng hay thua, Iolite cũng sẽ bị đuổi khỏi tàu khi họ cập bến tại Đảo Tiên. Nhưng điều hắn lo ngại hơn nữa là tính hiếu thắng của cô, bên cạnh hắn lại có sự hiện diện của một người có thể đánh bại cả đấu sĩ nổi tiếng của Erraidys sẽ chỉ tạo nhiều nghi ngờ hơn. Cô cần phải thua, hoặc hắn phải tìm cách khác để bí mật đưa cô đi theo.
Trận đấu diễn ra trong sự căng thẳng của Alasdair. Hắn không bỏ sót một cú vung kiếm nào – và mỗi khi Iolite tìm được thế đàn áp, hay lúc Jordanes suýt chém vào bụng cô, khiến cô khuỵu xuống một chân để đỡ kiếm của hắn, Alasdair lại tự vẽ ra những viễn cảnh mới với một kế hoạch mới.
Dantalian nghiêng đầu về phía hắn, thì thầm một lời bình phẩm để đánh giá tình thế:
"Cô ta sẽ thắng. Lợi thế của cô ta lúc này vượt xa so với khi ở Đấu trường."
Hắn gật nhẹ đầu, những ngón tay lóng ngóng không yên, liên tục xoa vào nhau bởi sự nôn nóng.
Với những cú chém khiến những người xung quanh phải giật lùi lại của Jordanes, Iolite đáng lẽ đã bị hạ gục ngay từ lúc đầu. Cô không dùng sức với hắn vì làm thế thật vô ích; Jordanes có lợi thế mạnh với những cơ bắp khỏe khoắn như những cuộn thép bện chắc. Hắn có thể đánh chết một người với một cái nắm đấm. Chiến thuật của Iolite so với ở đấu trường không thay đổi, Alasdair có thể nhìn ra, nhưng dường như cô đang kéo dài trận chiến, hoặc chưa tìm được một cú dứt điểm.
"Cô ấy đang cân nhắc." Hắn chợt nói. Dantalian có vẻ cũng tán thành.
"Ngài nghĩ cô ta sẽ muốn tấm vé ra khỏi đây chứ?"
"Ta e là thế." Alasdair đáp. Hắn không dám đảm bảo rằng cô sẽ nguyện vì hắn mà ở lại bên cạnh. Cô đã bỏ đi đầu sáng nay với sự giận dữ, nhưng hắn chẳng hiểu vì sao. Tính cách Iolite khó lường như chính trái tim cô ta vậy. Hắn bắt đầu nghi ngờ những điều kiện mà Iolite đã yêu cầu, chúng đều mơ hồ và khó hiểu. Chừng nào hắn chưa nắm thóp được tham vọng thực sự của Iolite, thì giữ cô lại là một điều khó khăn, dù là với tư cách một hầu nữ hay một người tình.
Trận chiến lần này có nhịp điệu nhanh hơn lần trước, và đầy những đòn mánh không được sử dụng trong Đấu trường. Thế nhưng nó đã kéo dài một lúc lâu, với sự căng thẳng nệm chặt trong không khí, như thể đây là một cuộc chiến sống còn ngoài chiến địa. Cả hai đều chẳng nương tay: Iolite đã bị thúc ngã một lần, mạnh tới mức Alasdair lo cho vết thương cũ của cô ta, nhưng cô ta cũng trả đòn dữ dội và đã chém một nhát vào bắp tay Jordanes. Người gã ta sẽ sớm đầy những vết bầm tím sau nhiều giờ nữa.
Những nhát kiếm chém xuống, rồi vung lên. Iolite có đà xông tới, đẩy lùi Jordanes bằng những cú tấn công hiểm hóc và bất ngờ, và một kẻ lơ là việc phòng thủ như hắn đã bị đả thương không ít lần. Hắn cố chặn lại lưỡi kiếm của Iolite, nhưng cô đã không do dự chuyển sang đường đánh khác. Một cú thúc khuỷu tay vào giữa mặt Jordanes, cô xoay mình chém lưỡi kiếm của hắn sang và lia qua đầu gối nhanh như chớp. Nếu lưỡi cắt đó đủ sâu, cô có thể lợi dụng hắn khi mất thăng bằng và hạ gục.
Trong chốc lát, Alasdair đã nghĩ cô sắp tung cú tấn công dứt điểm và chiến thắng. Nhưng cũng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đầy căng thẳng đó, hắn thấy gương mặt cô biến sắc và lùi lại nửa bước. Đôi mắt màu ngọc lục bảo mở lớn, và hắn có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi tràn ngập trong ánh nhìn của cô. Cô bị sao nhãng, hành động một cách khó hiểu. Thay vì tiến lên và chớp lấy thời cơ để cho Jordanes một trận đòn mà hắn sẽ không thể quên trong suốt phần đời còn lại – bị đánh bại bởi một phụ nữ - cô lại buông lỏng thanh kiếm. Jordanes vung kiếm chém xuống với hết sức lực từ hai cánh tay rắn chắc của hắn, Iolite mới giật mình và chặn lại lưỡi kiếm. Nhưng dường như cô hụt mất một nhịp, phải khuỵu một gối xuống, không còn chút phòng thủ. Jordanes dùng đầu gối còn lại để đá vào giữa bụng cô, và Iolite ngã xuống sàn tàu. Thanh kiếm văng về phía trước, đánh dấu cuộc chiến kết thúc. Đám đông vỡ ra những tiếng cười ồ ngạc nhiên xen lẫn hả hê.
Jordanes vẫn bước dấn tới phía trước:
"Nhặt nó lên đi." Hắn nói. "Cô vẫn còn đánh được mà."
"Vậy đó là luật sao?" Iolite chống tay lên sàn tàu. Alasdair lo cho xương sườn của cô, và cả vết thương cũ. "Đánh đến khi không thể đánh được."
Jordanes chỉ nhún vai, hắn quệt vệt máu trên má mình bằng vai áo. "Không phải cuộc chiến nào cũng thế sao? Hay cô thấy kẻ thù rơi vũ khí là tha cho hắn?"
Iolite nhìn Jordanes với ánh mắt dữ dội, cô nghiến chặt những ngón tay lại thành một nắm đấm. Cô đứng dậy, tay ôm sườn, cúi mình nhặt thanh kiếm lên.
Alasdair không thể chịu đựng thêm, hắn đứng dậy đột ngột, khiến những người xung quanh vốn đang chú tâm vào cuộc đấu phải giật mình
"Thế là đủ rồi." Hắn nói. "Như thế không phải gian lận sao, nếu cho một người thua cơ hội thứ hai?"
"Đó là luật lệ của những tay đấu sĩ, thưa ngài." Baltair đứng dậy, lên tiếng phân bua. "Họ luôn đánh cho đến cùng, hoặc một bên đầu hàng."
"Những luật lệ này không phải chính thức, phải không ngài Baltair?" Dantalian cũng tham gia. "Đây chỉ là một cuộc đọ sức. Theo tôi thấy cô gái này có vài kỹ năng, nhưng một kẻ ngốc cũng nhìn ra rằng cô ta chẳng có cửa thắng.
Những lời tán đồng từ đám đông khiến Baltair không thể viện thêm cái cớ nào. Jordanes nhìn quanh như không biết làm gì tiếp, rồi đành chấp nhận mệnh lệnh của Alasdair.
"Nếu ngài đã nói thế thì chắc tôi không thể làm gì khác rồi." Gã nhượng bộ. "Tôi là người thắng phải không?"
Gã đấu sĩ cắm thanh kiếm xuống đất, xoay mình và nhận những lời tán dương từ đám thủy thủy và cận vệ. Iolite cũng cắm mũi kiếm xuống, và dựa vào nó như thể cô sắp ngã sụp.
"Vậy tôi phải làm gì đây?" Cô hỏi. "Anh muốn tôi làm gì?"
Jordanes quay đầu lại nhìn cô, gã vờ suy nghĩ trong vài giây rồi cất giọng tự mãn:
"Mọi người ở đây đều muốn một chầu thật thịnh soạn." Hắn đáp. "Một trận đấu tửu lượng thì thế nào? Chắc cô cũng muốn cơ hội phục thù chứ?"
Alasdair nhíu mày, hắn còn không tin được đó là yêu cầu của Jordanes kể cả khi gã đã nói ra và được đám thủy thủ hưởng ứng kịch liệt. Hắn nhìn Dantalian, nhưng cũng chỉ nhận được cái lắc đầu.
"Nghe như anh muốn tôi thắng lắm thì phải." Iolite đáp. "Được thôi, tối nay trên boong tàu này."
Alasdair chỉ thở dài, cùng lúc vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa cảm thấy mối đe dọa rõ ràng, nhưng hắn không biết có phải nó đến từ Baltair hay không.
"Đưa cô ta về phòng đi." Hắn nói với đám hầu nữ đang đứng tụm lại cách đó không xa, có lẽ cũng bị trận đấu náo nhiệt thu hút.
Một lúc sau, khi Iolite đã rời khỏi, boong tàu trở thành nơi cho những tay cận vệ thách đấu nhau và luyện kiếm. Alasdair cũng không ở lại, nhưng hắn không thể đi tìm Iolite. Hắn cảm giác như mình đã để lộ sơ hở gì đó, một điểm yếu mỏng manh có thể là chí mạng đối với hắn. Hắn tự nhủ mình sẽ không thể bất cẩn mỗi lần gặp Iolite nữa, cho đến khi đưa cô đến Tháp Fryara an toàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...