Eve

Cô đứng cùng những hầu nữ của Alasdair trong bữa tối mà chỉ có thể nhìn chứ không được tham dự. Nếu miêu tả bữa tối này bằng từ xa xỉ, thì xa xỉ có vẻ hạn hẹp và nghèo nàn. Mùi hương từ những món ăn khiến bao tử cô cồn cào, nhưng cô chỉ có thể đứng đó như một pho tượng và đi đến khi có ai yêu cầu mình rót rượu, rồi tự thề với chính mình sẽ lấy cho bằng được một trong những chai rượu thượng hạng đó.

"Khi nào thì chúng ta được ăn tối?" Cô hỏi một hầu nữ đứng cạnh mình.

"Khi họ xong bữa và chúng ta dọn dẹp." Cô ta đáp với giọng điệu khó chịu và kẻ cả, như thể Iolite đáng nhẽ phải biết rõ điều đó. "Trước đây cô không phải là một hầu nữ rồi sao?"

"Phải, nhưng tôi không bị bỏ đói."

"Đó là vì cô không ăn trưa!"

Iolite không đáp lại, cô không cần nhiều lời với những người phụ nữ xa lạ này, sốt ruột nhìn Alasdair và những quý tộc khác, chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức.

Giữa lúc cuộc trò chuyện của những quý tộc trong bàn ăn tối đang ngày càng sôi nổi, như ai cũng sợ rằng mình không được tham gia vào và phải thêm một, hai câu gì đó, một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở lối vào phòng ăn. Đó là Jordanes, người vừa mất thăng bằng trong phút chốc vì con thuyền đột ngột chao nghiêng, hoặc do gã đã uống quá nhiều rượu. Hắn bước ngang qua những hầu nữ đứng gần cửa, thậm chí va vào vai một trong số những cô gái đó, thô bạo tới mức cô ta suýt ngã vào người bên cạnh.

"Không phải chứ, ngài Baltair!" Thân nương Agrath kêu lên, vẻ bất ngờ xen lẫn với khó chịu. Bà hậm hực đặt chiếc dĩ trên tay xuống khi Jordanes ngồi xuống ghế của gã, cách bà ta khá xa. "Ngài đã mời người này đến à?"

"Tại sao không chứ?" Ngồi chếch về phía bên phải, đối diện với thân nương Agrath là Baltair. "Làm sao tôi có thể để cậu ta ăn với đám thủy thủ và người hầu được?"

"Trời, không phải hắn đã thua trong trận đấu cuối cùng sao? Ngài đừng đối đãi như thể hắn đã thách đấu và chiến thắng mọi đấu sĩ của họ chứ." Một phu nhân khác hùa vào với Agrath. Sứ đoàn chỉ có một vài phụ nữ, và kể từ khi bắt đầu chuyến đi, họ luôn tỏ rằng mình cùng hội cùng thuyền. Nhưng Iolite biết những người phụ nữ này chẳng thân thiết đến thế. Họ chỉ lạc lõng và cần sự đồng tình.

Mặc dù những người phụ nữ cố giữ nhỏ giọng, nhưng tới Iolite vẫn còn nghe thấy vì độ vang trong căn phòng kín bưng. Hẳn Jordanes cũng nghe thấy, nhưng hắn đang mải chúc rượu những người khác ngồi cạnh mình, chẳng hề đếm xỉa, có lẽ là vì đã say mèm từ trước bữa tối.


"Ngài Baltair rất tự hào về hắn mà." Một người đàn ông Iolite không biết tên lên tiếng giữa tiếng dao dĩa va lanh canh.

Ở đầu bàn, Dantalian đang rót rượu cho Alasdair. Họ có vẻ đang có một cuộc trao đổi riêng mà cô không thể nghe được. Nhưng khi Dantalian và Alasdair đưa rượu lên miệng rồi nhìn xuôi xuống dãy bàn, cô biết họ và những người khác đều đang lắng nghe.

"Tôi nghe rằng ngài đã đưa Jordanes về từ một đạo quân chinh phạt phương Bắc. Thật là một lựa chọn bất ngờ, Erraidys cũng đâu có thiếu những tay kiếm kỳ cựu, huống hồ là một lính đánh thuê..." Ông ta dừng lại một chút, rồi liếc nhìn Jordanes. "Nhưng tôi đoán là cậu luôn biết phải làm gì, phải không?"

"Đừng thô lỗ vậy, đó là gợi ý của nữ vương Berith đấy." Baltair đáp, nuốt vội một miếng thịt lớn, rồi nhấc ly rượu lên và nhấp một ngụm cho êm giọng. "Cậu ta đã một mình hạ gục một tên khổng lồ ở phương Bắc mà chẳng cần ai giúp đỡ."

"Đáng gờm vậy sao!" Vị phu nhân khi nãy thốt lên, rồi liếc nhìn Jordanes. "Bằng cách nào vậy?"

"Không phải một tên khổng lồ." Jordanes cất giọng ồn ào. "Một con rắn khổng lồ. Tôi cam đoan nó to như cái thuyền này đấy, phu nhân ạ. Nếu người đến gần nó, người có thể bị nó thổi bay đi chỉ bằng một tiếng gầm."

"Đừng có dọa dẫm phụ nữ như vậy, Jordanes." Baltair cười rung lên trong lúc nhấp ly rượu lần nữa. Y có vẻ rất thích vẻ mặt tái xanh của người phụ nữ kia.

"Và miệng nó có thể phun ra chất độc ăn mòn cả một quả núi. Băng tuyết cứ thế cháy như nham thạch vậy." Hắn tiếp tục làu bàu, chẳng đoái hoài đến lời của Baltair. "Tôi đã dụ nó vào một hang đá hẹp, nó không thể chui qua và mắc kẹt, rồi tôi cắt cổ nó bằng một cái rìu. Nữ vương Berith rất thích cái đầu khi tôi mang về đấy."

"Nghe nói rằng bà ấy treo cái đầu ở lâu đài của mình."

"Không phải đó chỉ là tin đồn thôi sao?"

"Là thật đấy." Baltair nghiêm chỉnh đáp. "Tôi đã đến lâu đài của bà ấy. Mọi người cũng sẽ thấy nếu vào bằng sảnh trước. Tôi đã khuyên bà ấy đưa nó đến chỗ khác, vì sẽ chẳng ai dám đến nếu bà ấy treo cái thứ đó trước cửa nữa."


Một vài vị phu nhân vật cười hồi lâu, nhưng Iolite chẳng cảm thấy có gì hài hước. Tuy nhiên, con rắn lớn thực sự làm cô tò mò.

"Đừng có đứng đực ra đấy chứ!" Một hầu nữ huých mạnh vào tay cô. Cô mải mê với câu chuyện nọ tới mức quên mất tới lượt rót rượu của mình.

Họ chia nhau ra để rót rượu và dọn những chiếc đĩa bẩn khỏi bàn để mang các món ăn mới lên. Khi Iolite tới gần để rót rượu cho Sitri, Baltair bỗng húng hắng, ông ta ho như muốn xé rách lá phổi mình.

"Ngài không sao đấy chứ?" Một người hỏi hỏi.

Baltair gật đầu, kết thúc điệu ho giả.

Sitri có vẻ lúng túng, rồi đột nhiên lên tiếng sau một hồi chỉ ngồi đó lắng nghe người khác trò chuyện:

"Về việc đó... không phải đây chính là cô hầu nữ đã cứu mạng ngài Beelzebub sao?"

Ngay khi anh ta dứt lời, những tiếng trò chuyện thưa dần, giống như gió đột ngột lặng im. Iolite dừng tay, cô vẫn nâng chai rượu bằng thủy tinh đỏ ở lòng bàn tay, nghiêng đầu nhìn Sitri và nhướn mày.

"Chắc chắn mọi người chưa có dịp gặp cô chính thức." Sitri tiếp tục một cách gượng gạo, như thể anh ta xấu hổ với chính những gì mình nói. "Nào, tôi tin rằng ai cũng tò mò về cô đấy."

"Vâng." Cô đáp, liếc nhìn Alasdair. "Tôi là Iolite." Khom mình chào nhẹ, cô tỏ ra nhún nhường và tuân lệnh. Những cô hầu nữ đã làm xong việc và quay về vị trí, nhưng cô thì vẫn phải đứng đó, mắc kẹt trong những ánh mắt sắc như lưỡi câu, móc vào da thịt cô.


Baltair lên tiếng đầu tiên:

"Không phải chứ, bỏ thứ đó xuống đi, cô không cần phục vụ ai tối nay." Hắn uống một hơi rượu dài.

"Nghe nói cô bị thương rất nặng." Một người phụ nữ nói bằng tiếng Enoch, rồi nhìn cô đầy thương hại. "Thật tệ, cô đã hồi phục chưa? Ta sẽ mang cho cô vài loại thuốc chữa sẹo – một phụ nữ mà có sẹo thì chẳng khác nào một bình hoa bị nứt."

Iolite cảm thấy thật trớ trêu thay, cô từ một nô lệ trở thành cái bình hoa bị sứt mẻ.

"Tôi đã khá hơn nhiều, cảm ơn phu nhân." Cô đáp lại bằng tiếng Latina, chẳng vấp váp lấy một từ.

Alasdair có vẻ ngạc nhiên, sau đó vẻ mặt thoáng nỗi lo lắng.

"Cô biết tiếng phổ thông của vùng Bóng tối sao?" Vị phu nhân tiếp tục. "Chắc cô cũng biết viết chữ chứ? Thật ghen tỵ đấy, ngài Alasdair, hầu nữ của tôi chẳng ai biết viết cả."

Bà ta nói như thể đó là một thiếu sót, mặc dù nếu muốn, Iolite nghĩ bà ta có thể cho người dạy họ. Arryn từng tiết lộ với cô rằng một số nô lệ không biết đọc hay viết vì như vậy, họ không thể đọc trộm thư tín hay giấy tờ. Arryn vẫn dạy những cô gái ở tòa Vesryn đọc và viết, nhưng cô được biết rằng một số người hầu của hoàng tộc và vùng Bóng tối thì không.

"Điều tôi tò mò lại không phải là cô nói được mấy ngôn ngữ, mà là kỹ năng kiếm thuật đáng ngưỡng mộ của cô." Baltair nói, trước khi ai có cơ hội lên tiếng. Sitri ngồi trước mặt Iolite và bấm bấm ngón tay vào lòng bàn tay, cô chợt hiểu họ đã cố dẫn dắt cuộc nói chuyện hướng về mình.

"Chỉ là tự vệ thôi, thưa ngài." Sự kiên nhẫn của cô đang cạn dần.

"Đừng khiêm tốn vậy. Chẳng phải cô đã hạ gục được sáu kẻ tấn công sao? Chỉ thế cũng có thể xem là ăn đứt được những cận vệ của tôi đấy."

Mọi người bắt đầu cười rúc rích, và một số cất giọng chê bai những cận vệ của Baltair, nhưng chỉ theo cách đùa cợt châm chọc:


"Nô lệ so sánh với cận vệ à?" Thân nương Agrath nói. "Ngài hạ mình rồi, ngài Baltair. Chắc chắn cô ta chỉ biết múa qua mắt thợ mà thôi."

Agrath đã châm ngòi một trận chế giễu ngầm, tựa như một cuộc thi xem ai đưa ra những lời chế giễu khéo léo nhất thì là người chiến thắng. Baltair cũng tham gia, và đến cả Jordanes – người mà cô đã đánh bại, cũng không đứng ngoài. Người tung kẻ hứng cho một màn giải trí mà Iolite chẳng muốn liên quan, sự kiên nhẫn của cô dành cho Alasdair và những kẻ hợm hĩnh này đã đến giới hạn khi bỗng dưng, Jordanes đập bàn, tuyên bố:

"Nếu ngài khăng khăng cô ta giỏi thế, hãy để cô ta thử sức với tôi! Thế nào, cô hầu nữ?"

Iolite không đáp lại, cô liếc nhìn Alasdair giữa trận cười vừa vỡ ra trên bàn ăn tối; những người phụ nữ sửng sốt và phản đối kịch liệt, nhưng có lẽ chỉ vì họ ghét thói tùy tiện của Jordanes mà thôi. Ở đầu bàn, Alasdair khẽ lắc đầu, hắn không có ý dẹp cuộc nói chuyện hoặc không thể, vì Jordanes vẫn tiếp tục uống rượu và nói đó là một lời thách đấu nghiêm túc.

"Tại sao không hỏi ý kiến cô ta nhỉ?" Baltair nói, rồi ngẩng nhìn Iolite. Cô biết hắn là kẻ nóng lòng nhận được lời chấp nhận của cô, hơn cả Jordanes. Mọi người ngừng tranh cãi để lắng nghe cô. Alasdair đặt chiếc dĩa xuống, căng thẳng nhìn họ, hẳn đang hy vọng cô từ chối.

"Tôi e mình phải từ chối, thưa ngài." Iolite đáp.

"Ồ, vậy cô ta đúng chỉ là một con gà chết nhát mà thôi." Jordanes lầm bầm.

"Cô ấy là một cô gái." Một phụ nữ bào chữa cho cô, nhưng đồng thời lại cụng ly với nhau và rúc rích cười.

"...Bởi tình trạng của ngài đấu sĩ hiện giờ." Iolite tiếp tục. "Ở vùng Ánh sáng, chúng tôi không đấu với nhau khi đang say xỉn. Tôi cho rằng sáng mai là thời điểm thích hợp hơn."

Baltair đập hai tay vào nhau:

"Hoàn hảo, rất tốt!" Và mọi người hùa theo ông ta, còn Jordanes khăng khăng rằng mình có thể chiến đấu ngay bây giờ.

"Xem ra nữ vương Berith lại sắp có một vật trang trí mới rồi." Agrath nói, trước khi họ kết thúc bữa tối trong sự hào hứng về một cuộc thách đấu trên thuyền, cho rằng người nắm chắc phần thua là Iolite.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận