Chiều thứ sáu, trường tổ chức một buổi đấu tập cho các thành viên trong câu lạc bộ bóng bầu dục của trường.
Armin chiếm được vé ngồi hàng phía trước, hỏi Eren và Mikasa có muốn đi cùng không.
Đúng vậy, dù đây chỉ một buổi đấu tập nhưng muốn xem thì vẫn phải tranh vé.
Bởi vì mấy năm gần đây đội bóng của trường phát triển rất mạnh, cho nên dù là đấu tập thì tình trạng vé vẫn là thiếu cung.
Armin rất tự hào mà nói đây là phần thưởng cậu ấy thắng được.
Đợt thi hùng biện cậu đoạt giải cao, ngoại trừ một học bổng hào phóng ra thì còn được tặng thêm ba tấm vé xem bóng bầu dục.
Đối với chuyện này Mikasa không hứng thú lắm.
So với bóng bầu dục, cô muốn đi tham gia tiệc hữu nghị của câu lạc bộ đấu kiếm hơn.
Đối tượng của tiệc lần này là câu lạc bộ bắn cung, mà Annie Leonhardt lại là trưởng câu lạc bộ, cô thật sự muốn có thể nói chuyện cùng người ta.
Nhưng ý nghĩ này của cô lập tức thay đổi khi cô thấy Eren nhận vé của Armin.
Thanh mai trúc mã của cô cầm tờ giấy mỏng trong tay, khoé miệng còn cong lên một chút.
“Eren, cậu muốn đi xem sao?”
Armin cũng lấy làm lạ: “Lúc trước cậu vẫn nói cậu không có hứng thú mấy với hoạt động của mấy câu lạc bộ mà.
Mình gọi cậu đi ăn tiệc của câu lạc bộ nấu ăn cậu còn không đi.
Hôm đó mấy bạn ấy làm mấy món ăn vặt, ngon ơi là ngon.
Còn không mất tiền nữa chứ.”
Eren vẫn nhìn chằm chằm vào tấm vé kia: “Bóng bầu dục là môn thể thao như nào?”
“Là môn thể thao va chạm.” Mikasa tổng kết, “Rất bạo lực.
Một đám con trai lao vào nhau.
Chả ra gì cả đâu.”
Cô nói thế là vì cô chán ghét bọn con trai, tất nhiên là ngoại trừ Eren, và dưới hầu hết tình huống là cả Armin nữa.
“Dù sao thì mình cũng có ba tấm vé, hay là chúng ta cùng đi xem đi, cũng chẳng mất gì cả.” Armin đề nghị.
“Mình theo Eren.”
“Eren, cậu thấy sao?”
Cậu đồng ý, chủ yếu là vì cậu muốn nếm thử cách chơi mới mẻ.
Đêm hôm đó, cậu lại hẹn Reiner đến khách sạn gặp mặt.
Sau khi ra lệnh bắt anh tự khai rộng chính mình, cậu hứng khởi lao lên giường với anh.
Xong xuôi, mỗi người nằm một bên giường.
Reiner vì cao trào mấy lần mà trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Eren vươn tay xoa xoa cào cào trên làn da tái nhợt của khiến anh có chút ngứa, song anh cũng chẳng còn sức để né tránh, chỉ có thể mặc Eren vuốt ve từ cổ đến xương quai xanh rồi lại dọc xuống dưới, đặt ở trên bụng anh.
“Ngày mai anh có một trận đúng không?” Eren hỏi anh, “Còn giữ món đồ chơi tôi mua cho anh chứ?”
Đây là hai vấn đề hoàn toàn khác biệt, nhưng Reiner lập tức hiểu ẩn ý của Eren.
Anh tức thì tỉnh táo lại, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía cậu.
“Eren, lúc đang thi đấu, anh không thể——”
“Anh quên giao kèo của chúng ta rồi sao?” Eren cắt lời anh, “Một khi anh đã không tuân thủ mệnh lệnh của tôi, chuyện gì sẽ xảy ra anh biết rất rõ.”
Trong lời nói của Eren luôn có ẩn ý.
Đôi mắt xanh biếc như một con mèo giảo hoạt của cậu động đậy.
Ngay từ đầu, Reiner đã không có khả năng từ chối.
Toàn bộ điều kiện có hiệu lực của giao kèo giữa hai người bọn họ đều nằm trong tay Eren.
Chỉ cần Eren muốn, cậu liền có thể coi Reiner như con thú cưng của mình, vẫy tay là tời.
Mà tương tự, lúc cậu phiền chán, cậu cũng có thể không nói tiếng nào mà vứt Reiner đi.
Về căn bản là không cần lý do gì.
Anh mới chỉ nghĩ đến chuyện Eren sẽ rời xa mình —— mới chỉ nghĩ đến đây, trong ngực anh đã có một cơn đau tê tâm liệt phế truyền tới.
Anh sao có thể mất Eren lần nữa… Anh sao có thể mất cậu nhóc đã trao cho anh giấc mơ cùng sự tin tưởng.
Anh đã từng mắc phải rất nhiều sai lầm, mà mọi sai lầm ấy đều dẫn đến cái chết.
Anh đã mất đi không biết bao nhiêu người thân cận, cũng đã mất đi Eren.
Anh cũng chẳng mất nhiều thời gian suy nghĩ, một câu anh sẽ làm theo cứ như vậy mà được thốt ra.
Anh đương nhiên muốn nói như vậy, Eren có muốn anh làm gì anh cũng sẽ làm theo.
Cho dù là có bắt anh chết, anh cũng sẽ không lời oán giận chứ đừng nói là đút trứng rung đi thi đấu.
Một cú touchdown xinh đẹp.
Khán đài lập tức như vỡ trận.
Tranh tài cấp trường cực khó có thế có một màn touchdown như thế.
Toàn bộ nhân lực bên địch cũng không thể cản Reiner dẫn bóng một đường xông vào khu vực phòng thủ.
Quả không hổ danh là đội trưởng đội bóng bầu dục.
Cậu nghe người xung quanh ai ai cũng đang hết lòng tán thưởng kỹ thuật của Reiner, trong số đó còn có ít nhà chiêu mộ đến dò xét, bọn họ đều cầm máy ảnh, di chuyển ống kính đuổi theo chuyển động của Reiner.
Eren ngồi giữa tiếng reo hò mà ngày càng cáu kính hơn, nhưng cậu quy sự bực bội của mình lên thanh niên đang ngồi trước mặt mình —— vóc dáng người này thật sự là quá cao, cho dù là đang ngồi thì cũng hơn rất nhiều so với ghế.
Mà tư thế ngồi của hắn thì lại thẳng cực kỳ, lưng ưỡn đến mức như cái cột cờ.
Cái đầu đen của hắn bất động, khiến nửa đầu trận đấu, Eren chỉ có thể thấy nửa phần sân và phần sau gáy của người kia.
Cậu nhịn không được vỗ vỗ lên bả vai người kia.
Đối phương quay đầu lại.
Hai người chạm mắt nhau.
“Xin chào.” Cậu duy trì phép lịch sự tối thiểu, “Anh có thể hơi cúi người xuống được không? Tôi không thể nhìn thấy phía trước.”
Người kia nhận ra chiều cao của mình đang gây rắc rối bèn áy náy nói xin lỗi, hạ vai mình xuống.
Như thế này thì Eren có thể miễn cưỡng thấy toàn cảnh sân bóng.
“Thật xin lỗi.
Chắc là do tôi quá căng thẳng rồi.” Thanh niên kia lại xin lỗi lần nữa.
“Không sao.
Lúc xem thi đấu ai cũng vậy cả.”
“Không, không phải là do thi đua mà là do bạn tôi.
Cậu ấy là một trong những cầu thủ dưới kia, nhưng nhìn tình trạng của cậu ấy trông rất kém, tôi có chút lo lắng.”
Xem ra có vẻ như là một người sang đây xem bóng, cho nên sau khi Eren đáp lời hắn, hắn bèn coi đối phương là tri kỷ mà thổ lộ hết.
Eren cho rằng cuộc đối thoại của họ hẳn là sẽ dừng lại ở đây, cậu cũng không muốn quan tâm đến tình trạng của cầu thủ, đối với việc người bạn của hắn là ai cũng hoàn toàn không có hứng thú.
Nhưng thanh niên kia vẫn dáng vẻ căng thẳng, ngón tay quấn quanh một chỗ.
“Tôi đang do dự không biết lúc nghỉ giữa trận có nên đi gặp cậu ấy không.
Nhưng cậu ấy là đội trưởng, có lẽ sẽ bận rộn nhiều việc.”
Nghe thấy hai chữ kia, cậu đột nhiên thay đổi ý nghĩ ban nãy.
“Đội trưởng? Là Reiner Braun sao?” Eren vừa nhắc đến cái tên đã thấy mắt đối phương sáng rực lên.
“Không sai, cậu cũng biết cậu ấy sao?”
“Cũng không phải là quen biết.
Chỉ là từng nghe qua cái tên này thôi.
Ở trường chúng tôi thì anh ấy rất nổi tiếng.” Cậu cố giả vờ như thân thiết, “Anh nói anh ấy không có phong độ tốt thật sao? Nửa hiệp vừa rồi anh ấy rất đỉnh mà.
Còn ghi được bao điểm.”
“Tôi biết Reiner, bình thường trong trận cậu ấy sẽ không gấp như thế này.” Thanh niên do dự nhìn về phía sân, “Rõ ràng là có gì đó không ổn với cậu ấy.
Ăn điểm là một chuyện, nhưng việc đấy khiến thể lực của cậu ấy tiêu hao quá nhanh.
Tôi thấy cậu ấy đứng kia mà thi thoảng còn hơi run lên.”
Eren âm thầm chế giễu sự thiếu hiểu biết của thanh niên này —— Hắn tuyên bố mình là bạn của Reiner, lại không biết bạn mình đang đút trứng rung trong người để thi đấu.
Tiếng còi giữa trận vang lên, đám cầu thủ lần lượt về phòng nghỉ, thay thế bọn họ trên sân chính là đội cổ vũ mặc váy ngắn.
Tâm tư của thanh niên tóc đen cũng không dừng lại trên người những nữ sinh tóc vàng da trắng kia mà là lo lắng nhìn chằm về phía phòng nghỉ.
Có thể thấy được hắn rất muốn đi chỗ đó, nhưng lại sợ làm phiền bạn mình.
“Cậu đi đâu thế?” Armin thấy Eren đứng dậy rời đi, ngờ vực hỏi cậu.
“Đi vệ sinh.”
“Đi lúc này sao? Đội hoạt náo viên sắp trình diễn rồi.”
“Cái thứ như này không xem cũng không mất gì.”
Giọng điệu lạnh lùng của Mikasa khiến Armin lập tức ngậm miệng lại.
Eren rời khỏi khán đài, âm thanh huyên náo cách cậu càng ngày càng xa.
Đến khi cửa ra vào hoàn toàn đóng lại, mọi âm thanh đều đã bị chặn lại ở bên ngoài.
Cậu hướng đến đích của mình mà đi, trên đường gặp vài cầu thủ dự bị.
Cũng giống như bóng bầu dục tượng trưng cho tuổi trẻ và sức sống, khuôn mặt của họ cũng tràn đầy năng lượng, mỗi khuôn mặt đều như được nhân bản, cùng nhau hiện ra một biểu cảm.
Cậu vòng qua phòng nghỉ, đến phòng vệ sinh dành cho cầu thủ.
Cậu đứng trước cánh cửa thứ hai, nhẹ nhàng gõ một cái.
Cậu khá chắc Reiner đang ở đây, vì cậu nghe thấy tiếng nước quen thuộc, không phải tiếng nước chảy trong bồn tiểu, mà là tiếng nước rất nhỏ, nhớp nháp phát ra từ một cơ thể cao lớn.
Reiner đang nghịch cái máy rung mà cậu nhét vào.
Có thể tưởng tượng được anh đang mâu thuẫn thế nào, khoái cảm khiến anh kéo căng hai chân, nhưng lý trí lại khuyên bảo anh không nên thủ dâm ở đây.
Anh không thấy nửa dưới của mình, chỉ có thể dùng ngón tay vô định chọc ngoáy vào trong âm đ*o, muốn tìm cái thử đồ chơi khiến cơ thể anh bị dục hỏa thiêu đốt.
Mãi Reiner vẫn không mở cửa, Eren rốt cuộc dùng thẻ học sinh luồn vào khe cửa, đẩy chốt khóa lên.
Cửa bị đẩy ra, cậu đối mặt với ánh mắt sợ hãi của Reiner, người sau đang dùng một tay tách môi âm hộ của mình ra, tay còn lại thì đang nắm lấy phần lộ ra của trứng rung, cắn môi dưới muốn lôi vật trong người ra.
“Ai đi qua cũng có thể nghe thấy tiếng anh đang thủ dâm.”
Eren vừa lại gần anh vừa nói.
Cửa nhẹ nhàng khép lại, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người.
Tạm thời Reiner không nói gì, anh đang chờ khúc sau.
Giây phút nhìn thấy Eren, suy nghĩ của anh như bị cản lại, anh không thể nuốt, cũng không thể thở, đầu óc anh như bị đóng băng.
Không, phải nói là anh đã bỏ cuộc hoàn toàn thì đúng hơn, như một người leo núi bị treo trên một vách đá, anh thả lỏng sợi dây leo của mình và chọn cách rơi xuống.
Làm sao bây giờ? Trước mắt anh dường như hiện ra dòng chữ đỏ tươi, chói mắt ấy.
Mình đã vi phạm rồi, mình muốn lấy trứng rung ra… Eren sẽ làm gì đây? Trừng phạt mình, hay là bỏ rơi mình? Nghĩ đến từ kia anh lại thấy tim mình như bị ai nắm chắt, không, mình không muốn Eren bỏ rơi mình… Anh khó chịu đến độ phổi cũng đau, mỗi lần hít vào thở ra sẽ lại run rẩy.
Nếu như Eren nguyện y, anh còn muốn quỳ xuống ghé sát mặt đến ống quần cậu, dùng thứ ngôn ngữ kép nép van xin Eren đừng rời bỏ mình biết bao.
Anh theo phản xạ có điều kiện mà kẹp chặt hai chân, mưu toan dùng động tác như vậy để nói cho Eren rằng mình không hề có dự định lấy trứng rung ra, rằng anh vẫn luôn chấp hành mệnh lệnh của Eren.
Ngạc nhiên chính là, Eren không nói gì thêm.
Một lát sau, Reiner cảm thấy một cái tay khoác lên vai anh.
“Tôi mới gặp một người bạn của anh.” Cậu nói vậy.
“Anh ta rất quan tâm đến anh.
Lúc mọi người còn đang reo hò khen ngợi anh ầm ầm thì anh ta lại phát hiện anh có vấn đề, ánh mắt không hề rời khỏi anh một giây, mặc kệ là anh đi đâu, người ta đều sẽ nhìn về chỗ anh, thậm chí còn xát sao hơi camera của mấy nhà tuyển mộ nữa.”
Eren nhìn từ trên xuống dưới, nhìn xuống Reiner cùng với cửa huyệt ướt dầm dề của anh.
Hôm qua lúc chơi anh cậu cũng không dùng nhiều sức như lần đầu, nhưng ma sát quá mức vẫn khiến nơi đó có chút sưng đỏ.
Giây tiếp theo cậu khiến Reiner như rớt vào hầm băng.
“Reiner, anh chưa từng nói tôi biết anh còn có một người bạn.”
Bertholdt.
Một phút sau, Reiner nói ra tên người bạn kia của mình bằng một chất giọng thấp nhất có thể, như thể cái tên ấy là một câu thần chú bí ẩn vậy.
Cái đầu rũ xuống của anh bị Eren véo cằm nâng lên, và anh bắt gặp một đôi mặt bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn.
Eren thấp hơn Reiner một chút, nhưng vị trí của họ lại thường đối lập với chiều cao của cậu.
Reiner nuốt nước bọt, anh nói tiếp, như thể đang sám hối.
“Tên cậu ấy là Bertholdt Hoover, bằng tuổi anh.
Bọn anh… đã quen nhau nhau từ lâu rồi.”
Trước cả khi anh gặp được Eren.
“Lâu như nào?”
“…Lúc anh, lúc bọn anh mới sáu bảy tuổi.”
“Ồ.” Eren vô cảm nói ra một từ, “Cũng đủ lâu nhỉ, Reiner? Thì ra hai người còn lớn lên cùng nhau.
Anh ta hẳn phải hiểu rõ anh nhất đúng không? Anh run chân trên sân bóng mà anh ta đứng ngồi không yên, ánh mắt một mực chuyển động theo anh.”
Tất nhiên là cậu cố tình phóng đại một chút, nhưng cậu thật sự rất thích ánh mắt bối rối khi nghe những câu này của Reiner.
Mắt cậu nhìn xuyên qua phần tóc mái cắt ngang trán và khóa chặt trên mặt anh.
Reiner tiếp nhận cái nhìn soi mói của cậu.
Lúc này nếu anh nhìn kỹ chút, sẽ phát hiện dạo đây tóc Eren đã dài ra rồi, mọc qua cả phần gáy.
“Còn nhớ lần đầu chúng ta đi thuê phòng, tôi đã nói gì với anh không?” Eren có ý riêng, cậu rũ mắt xuống, thản nhiên nhìn giữa hai chân Reiner, “Tôi hỏi anh —— đã ai nhìn thấy bộ dạng phía dưới của anh chưa.”
“Eren, không phải như em nghĩ đâu!”
Anh vội vàng giải thích.
Giữa anh và Bertholdt hoàn toàn không có gì cả.
Kiếp này hai người chỉ giữ một tình bạn trong sạch mà thôi.
Eren ngồi xổm người xuống, một tay đặt lên đầu gối anh, ngón cái của cậu như có như không cọ lên chỗ đó, khiến làn da mềm mại bị cào đến mức có chút ngứa.
“Tôi đã nói gì đâu, sao anh phải cuống lên thế?”
“Không, không phải……”
Suýt nữa anh đã nói câu “Anh chỉ làm vậy với em”, nhưng trong lòng anh cũng biết câu này giả tạo đến mức nào.
Trong mắt Eren, lời hứa và những lời đảm bảo của anh đều vô giá trị.
Anh quyết định bày tỏ sự vâng lời của mình với Eren theo một cách khác.
Anh khép chân mình lại, để trứng rung chui vào sâu hơn.
Nhịn một chút rồi sẽ qua thôi, anh nghĩ vậy, pin của vật kia cũng đã đến cực hạn, chờ một lát nó ngừng rung thì sẽ không còn khó chịu như vậy nữa, chí ít thì chống đỡ nửa hiệp cuối sẽ không quá khó khăn.
Xong xuôi, anh rời khỏi bồn cầu, quần còn chưa mặc vào hẳn hoi treo giữa hai chân, anh cứ nửa người trần trụi như thế mà quỳ xuống trước mặt Eren.
Vị trí này là vừa phặt để mặt anh đối diện với đũng quần đã căng phồng của Eren.
Anh dùng răng cắn khóa kéo, quơ quơ cái cằm để kéo nó ra, những việc tiếp theo phải dùng đến tay, anh ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt để trưng cầu ý kiến của Eren.
Người kia đưa tay lên sau gáy anh, ra hiểu cho anh tiếp tục, lúc này Reiner mới dám đưa tay ra mở cúc quần bò rồi cởi quần lót và giải phóng dương v*t của cậu.
dương v*t của Eren lướt nhẹ lên mặt anh, mùi hương nam tính càn quét vào xoang mũi anh.
Anh thích Eren, vậy nên anh cũng thích mùi của cậu.
Anh dùng tay nhẹ nhàng cầm nó, chóp mũi cố lấy lòng mà cọ cọ lên.
Dưới sự đồng ý ngầm của Eren, anh hé mở miệng, dùng khoang miệng ướt áp mà bọc lấy quy đầu của cậu.
Anh nếm thử mùi vị của Eren, phồng má giữ lấy, đẩy sâu vào thực quản từng chút một, cho đến khi nuốt hết vào thì nửa khuôn mặt anh đã vùi vào lông mu bụng dưới của Eren.
“Ngon không?” Eren hỏi anh, anh nhẹ nhàng gật đầu.
“Hiệp sau chuẩn bị bắt đầu rồi, nếu anh còn muốn lên sân thì chỉ còn mười phút thôi.” Cậu nhìn thanh niên tóc vàng đang quỳ gối giữa hai chân mình, “Hay là anh đừng đấu nữa, ở lại đi?”
Cậu tăng giọng ở câu cuối, sờ sờ cái cằm của Reiner như thể anh là một con chó ngoan ngoãn vậy.
Mà Reiner thì cũng không chán ghét gì chuyện này, anh thật sự đang quỳ như một con chó, hai tay chống trên đất, há miệng không ngừng phun ra nuốt vào.
Trong việc bú cu đàn ông, Reiner dường như có tài năng bẩm sinh.
Miệng bên trên trơn mềm như bên dưới, nước miếng tiết ra liên tục như dịch tình, bao bọc lấy gậy th*t mà anh nuốt vào.
Anh chăm chỉ như một cô gái làng chơi, mỗi lần phun ra nuốt vào đều phát ra tiếng nước.
Lúc làm những chuyện này, thỉnh thoảng anh sẽ giương mắt nhìn về phía Eren, lộ ra con ngươi màu vàng nhạt cùng đôi mắt híp lại vì vui sướng của anh.
Anh dùng ánh mắt này như thể để nói: nhìn xem, nhìn xem anh thích dương v*t của em đến mức nào đi.
Quai hàm anh không ngừng chuyển động, chiếc lưỡi linh hoạt đẩy bao quy đầu của cậu ra, xoay tròn quanh quy đầu ẩm ướt của cậu.
Eren đột nhiên cảm thấy mình không nên hỏi câu hỏi đó — Có ai đã từng nhìn thấy bộ dạng phía dưới của anh chưa? Có lẽ cậu đã đánh giá quá thấp độ đáng khinh của Reiner.
Nếu anh đã có thể quỳ gối trên sàn nhà vệ sinh mút cu cho mình thì anh cũng có thể làm những chuyện tương tự với người khác.
Có lẽ cậu đã sai khi đặt câu hỏi này.
Reiner Braun chỉ là một con đĩ, ngay từ ngày đầu tiên bộ phận sinh dục kia của anh ta phát dục, anh ta đã học được cách quyến rũ đàn ông lên giường rồi.
“Anh cũng từng giúp anh ta làm chuyện này hửm? Cái tên Bertholdt kia.
Ban nãy vừa mới nhắc đến tên anh ta, chân anh còn run lên.
Có phải ngày nào anh cũng mong chờ được bạn mình sờ vào chỗ đó của mình, rồi đâm vào đấy đến khi anh bắn ra thì thôi không?”
Reiner ngậm dương v*t cậu mà lắc đầu.
Không có sự cho phép của Eren, anh không thể há mồm, nhưng anh thật sự nóng lòng muốn phủ nhận.
Nỗi tủi thân khi bị hiểu lầm cùng với việc nghẹt thở vì bị cây gậy th*t chèn trong thực quản khiến khóe mắt anh chảy ra nước mắt.
“Đừng làm như mình bị bắt nạt.” Eren chán ghét cái bộ dáng làm bộ làm tích của anh lắm rồi, “Ngồi lên bồn cầu, tự tách chân mình ra đi.”
Mệnh lệnh của cậu ngắn gọn mà súc tích.
Lúc Reiner buông miệng ra, dương v*t từ trong khoang miệng anh trượt ra ngoài, anh nhìn chằm chằm vào cây gậy th*t kia, chần chờ mất nửa giây, lại bị tiếng cười khẽ của Eren đoạt đi dòng suy nghĩ, “Anh mong tôi chơi anh ngay ở đây à?” Cậu dùng những lời lẽ thô tục mà khái quát ra suy nghĩ của Reiner, khiến mặt anh trong nháy mắt đỏ ửng lên.
Reiner cắn môi ngồi xuống nắp bồn cầu, hướng về phía Eren mà mở rộng thân mình ra, để lộ ra hai cái lỗ dưới thân không sót chút gì.
Anh đã sẵn sàng tinh thần để bị hành hạ, nhưng Eren lại chỉ đứng yên, dương v*t của cậu vẫn thẳng đứng, nhưng lại không có ý định tiến vào cơ thể Reiner.
“Rộng thêm chút nữa.” Cậu nói.
Hai chân Reiner đã mở đến cực hạn, nhưng Eren muốn thì anh chỉ có thể nắm tay sau đầu gối, kéo hai chân mình ra xa hơn.
Đau đớn do dây chằng bị kéo căng chỉ là tạm thời, thứ thật sự khiến anh lâm vào tuyệt vọng là động tác tiếp theo của Eren.
Anh thấy Eren rút điện thoại từ trong túi ra, mở máy ảnh lên.
“Eren, đừng, đừng như vậy……”
Nỗi kinh hoàng bao trùm khắp cơ thể anh.
Trong lúc nhất thời, anh không biết phải làm sao cho đúng.
Anh vẫn còn đang mặc đồng phục đội bầu dục, cứ cho là che mặt đi thì cũng chỉ cần nhìn dãy số trên áo là người ta có thể đoán ra anh là ai.
Anh cũng sợ bị mật song tính của mình bị chụp lại nên còn nhất định phải đưa một tay ra che lại phần dưới của mình.
Eren lại nhanh hơn anh một bước.
Thiếu niên tóc đen phóng to ảnh chụp và đặt vị trí mà cậu lấy nét rõ ràng nhất trước mặt Reiner.
Anh nhìn thấy hai mép âm hộ đỏ hỏn của mình bị ngón tay quấy nhiễu, mà ở trong đó, còn là trứng rung nửa lộ nửa không.
Sự xấu hổ ập tới như từng cơn thủy triều, nhấn chìm anh.
Không những thế, anh còn cảm nhận được một nỗi sợ hãi chưa từng có, anh dường như có thể đoán được mục đích của Eren.
Anh thực sự hiểu cậu rất rõ, còn hiểu rõ cậu hơn chính bản thân Eren.
Sự hiểu biết này không chỉ dựa vào thỏa thuận kiếp này giữa họ mà còn là từ sự phản bội khắc sâu trong lòng từ kiếp trước.
“Đưa điện thoại của anh đây.” Cậu nói với Reiner.
Anh lập tức biết Eren muốn làm gì.
“Không, Eren, anh xin em, đừng làm vậy mà…” Giọng nói của anh mang chút nghẹn ngào, “Em muốn anh làm gì cũng được, gì cũng được… Anh sẽ không chống đối em nữa.
Eren, xin em đấy, đừng như vậy, đừng liên lụy đến Bertholdt…”
Anh van xin hết lần này đến lần khác, chẳng cần quan tâm liệu Eren có nghe lời hay không, anh chỉ có thể làm thế này, anh chỉ có cách này.
Đôi mắt anh trở nên nhạt nhòa, đến ngay cả Eren cũng biến thành dáng người ấy trong quá khứ, biến thành cơn ác mộng đáng sợ nhất của anh.
Eren chẳng qua là thấy nực cười, đứng đây chứng kiến Reiner —— Ông hoàng cao cao tại thượng của trường họ, đang nửa dưới trần truồng quỳ gối trên nền nhà vệ sinh.
Bertholdt, anh ta sao có thể dám nói ra tên người kia ngay trước mặt mình? Cậu cảm thấy Reiner thật đáng thương, nhưng cũng thật đáng hận.
Có cơ thể dị dạng như này mà không dám để lộ chút nào, ấy vậy mà lại dám vui vẻ dang rộng hai chân trước mặt kẻ lạ mặt mới gặp lần đầu.
Rốt cuộc anh phải đói khát đến mức nào chứ? Nơi đó không có gì lấp đầy thì chẳng nhẽ anh sẽ vì thấy trống rỗng mà chết à?
Cậu tìm thấy điện thoại của Reiner từ giá đỡ phía sau cánh cửa, cầm nó như phần thưởng mà quơ quơ trước mặt anh, “Reiner, coi này, anh có năm cuộc gọi nhỡ từ Bertholdt.”
Lúc làm những chuyện này, cậu vẫn không cảm thấy có chút gì là không đúng.
Cậu chưa từng là một người tốt, cậu sẽ xem phim máu me bê bết mà cười lạnh, sẽ thờ ơ với tin tức thiên tai thảm họa, cậu không có ham muốn giết người nhưng nhiều thứ đè nén đã khiến cậu suýt chút nữa thì giết chết một con mèo.
Cho nên lần này cũng như thế, cậu tự nhiên mà trút cơn giận không ai lý giải nổi, mà người cậu trút lên chính là tên khốn nạn Reiner Braun.
Đây là họa tự anh rước vào thân.
Cậu cho mình một lý do hợp lý, dưới ánh nhìn tuyệt vọng của Reiner mà nhớ kỹ dãy số, và gửi tấm ảnh kia đi.
Eren cố tình chọn một tiêu đề mà cậu thấy rất phù hợp cho cái tin nhắn kia.
[Anh ta là con đĩ của tôi.]
Khiến họ không ngờ được là, tiếng rung điện thoại lại phát ra ngay ngoài cửa nhà vệ sinh.
Thật thú vị cực kỳ.
Cậu hưng phấn tới độ suýt thì bóp nát chiếc điện thoại.
Vẻ mặt tuyệt vọng như mất hết mọi thứ trên mặt Reiner lại càng khiến cậu hưng phấn hơn.
Nếu được thì cậu thật sự muốn chơi anh ngay ở đây, để thanh niên đang ở ngoài cửa kia có thể nghe được bạn anh ta sẽ rên rỉ như thế nào.
Nhưng khi cậu nhìn thấy vẻ mặt của Reiner, chút hào hứng đột nhiên xuất hiện lại bị nước mắt của anh rửa trôi hơn nửa.
Reiner khóc trong thầm lặng, ánh mắt anh trống rỗng.
Eren không biết anh đang nghĩ gì, nhưng trông anh thương tâm lắm, cả người không nhúc nhích gì, tựa như một bé con đã bị người hủy hết tứ chi rồi ném vào góc tường vậy.
Dục vọng trong cậu bị dập tắt, cũng cùng lúc đó, trong lòng cậu bị một loại cảm xúc kỳ quái lắp đầy.
Thứ xúc cảm ấy khiến ngực cậu có chút ê ẩm, cổ họng thì như đang bị thứ gì chặn lại.
Cậu bỗng thấy cái buồng này thật quá nhỏ, mỗi một ngụm khí cậu hít vào đều có thể ngửi thấy mùi cam trên người Reiner.
Rốt cuộc là anh dùng loại sữa tắm nào vậy chứ, tại sao cái mùi đó lại không chịu tiêu tan đi, để người khác khó chịu thật sự.
Cậu muốn hít thở chút không khí mới mẻ, vậy nên cậu đẩy cửa ra ngoài.
Đúng như dự đoán, Bertholdt đang đứng ngoài cửa, trên tay cũng cầm điện thoại, các khớp đều trắng bệch.
Anh ta nhìn thấy Eren bước ra khỏi buồng vệ sinh, ánh mắt cùng màu nhưng lại là một màu xanh hoàn toàn khác biệt khóa trên người cậu, cảm giác như thể bộ quần áo trên người cậu có thể bị đốt cháy, chỉ cần thêm vài giây nữa là nó sẽ tự bùng lửa.
Sự bất mãn trong cậu đột ngột vọt lên đỉnh, cậu dám chắc nếu Bertholdt dám nói gì với mình, cho dù là đi chăng nữa, cậu đều sẽ nhịn không được mà đấm vào mặt anh ta.
May mắn thay, Bertholdt không nói gì cả.
Từ giây phút nào đó, trong mắt anh ta chỉ có Reiner trong buồng, Eren đối với anh ta mà nói là hoàn toàn không tồn tại.
Hương cam kia lại bay ra, tựa như nó mang trong mình sinh mệnh phải ám cái khoang mũi của Eren.
Cậu cau mày, rời khỏi nơi đây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...