Er­agon – Cậu Bé Cưỡi Rồng Full 4 Tập


“Bài hát dành cho người chết là những khúc ai ca của sự sống”
Vừa thầm nghĩ, Er­agon vừa bước qua những các xác không toàn vẹn của tụi quái đầu sừng Ur­gal, vừa lắng nghe giọng ngân nga buồn thảm của những người đàn bà đang di chuyển thi hài của những người thân yêu khỏi mặt đất ngập ngụa máu trong lòng Far­then Dur. Phía sau nó, Saphi­ra nhẹ nhàng vòng qua những xác chết. Những chiếc vảy lóng lánh của cô rồng cái là nguồn sáng duy nhất trong hầm núi âm u này.
Ba ngày đã trôi qua kể từ trận chiến của Var­den và người lùn chống lại Ur­gal, để bảo vệ lãnh thổ Tron­jheim - một thành phố ẩn trong lòng Garthen Dur – nhưng chiến trường vẫn còn vương vãi đầy xác chết. Xa xa, sát vách núi, nơi thiêu xác Ur­gal, ngọn lửa khổng lồ buồn rầu cuồn cuộn bốc lên.
Từ khi tỉnh lại và biết vết thương đã được bà An­gela chữa lành, Er­agon đã ba lần cố gắng giúp đỡ mọi người, nhưng mỗi lần ráng sức, nó lại cảm thấy đau khủng khiếp như xương sống bị vỡ vụn ra. Các thầy thuốc cho nó uống đủ loại dược thảo. Arya và bà An­gela bảo nó đã hoàn toàn bình phục, tuy nhiên Er­agon vẫn cảm thấy đau. Saphi­ra cũng không giúp được gì, chỉ chia sẻ nỗi đau với nó bằng tinh thần của hai đứa kết nối với nhau.
Xoa tay lên mặt, Er­agon ngước nhìn những vì sao tỏa sáng qua đỉnh Far­then Dur dày đặc khói đen tỏa lên từ lò thiêu xác. Ba ngày đã qua! Ba ngày kể từ khi nó giết tà thần Durza; từ khi mọi người gọi nó bằng cái tên mới: Khắc-​Tinh của Tà-​Thần; từ khi những dư âm của luồng tư tưởng ma quái xâm nhập vào ý thức nó và nó được giải thoát một cách thần bí bởi một nhân vật tự xưng là To­gi­ra Ikono­ka - Người Tàn Mà Không Phế. Ngoài Saphi­ra, nó không cho ai biết chuyện này. Chiến đấu với Tà Thần và những trò yêu mị đen tối đã ám ảnh nó, làm nó thay đổi. Tuy vậy, Er­agon không biết chắc, sự thay đổi này sẽ tốt hơn hay tệ hại hơn. Nó cảm thấy yếu tới nỗi, dường như chỉ một đụng chạm thình lình cũng sẽ làm cả thân xác và ý chí rã rời thành từng mảnh.
Nhìn kết quả của những gì đã xảy ra sau cuộc chiến, Er­agon không thấy gì ngoài sự hiện diện của cái chết cùng với cảnh điêu tàn. Nó không hề thấy chút men chiến thắng nào, như nó từng mong đợi, trong những bản hùng ca.
Nếu Er­agon chứng kiến cảnh tàn bạo diễn ra giữa con người, Ur­gal và người lùn trước khi cậu Gar­row bị Ra’zac tàn sát, chắc chắn nó đau khổ vô cùng. Giờ đây trước cảnh này, nó chỉ cảm thấy tê dại. Cùng Saphi­ra, Er­agon đã nhận ra: con đường duy nhất để vững vàng trong cảnh đớn đau này là phải hành động. Hơn nữa, nó không còn tin rằng đời sống có ý nghĩa bất di bất dịch. Nhất là từ sau khi chứng kiến tụi Kull - một giống Ur­gal khổng lồ - phanh thây xé thịt những người vô tội, mặt đất ngập máu làm ướt sũng cả đôi giày của nó. Er­agon đi đến kết luận, nếu còn chút danh dự nào trong chiến tranh, thì đó là chiến đấu để tránh khổ đau cho người khác.
Er­agon cúi nhặt một cái răng hàm, tung hứng trên bàn tay, rồi cùng Saphi­ra len lỏi qua những đống hỗn tạp trên mặt đất. Cả hai ngừng lại khi thấy Jor­mundur – phó tướng của thủ lãnh Aji­had đang từ phía Tron­jheim tiến tới. Lại gần Er­agon, Jor­mundur trịnh trọng cúi thấp đầu, một hành động Er­agon chưa từng thấy trước đây.
- Thủ lãnh Aji­had đang trở về, ông mong gặp cậu khi về tới đây. Các người khác đã sẵn sàng đón ông tại cửa tây Tron­jheim. Chúng ta hãy cùng đến đó cho kịp.
Er­agon gật đầu vịn tay lên Saphi­ra cùng tiến sang cửa tây.
Suốt ba ngày qua Aji­had mải miết truy đuổi những tên Ur­gal tẩu thoát qua các địa đạo chằng chịt như tổ ong của người lùn, trong lòng rặng núi Be­or. Trong thời gi­an chiến đấu, Er­agon chỉ thấy ông một lần – lúc đó ông đang tức giận vì Na­sua­da đã không tuân lệnh di tản cùng đàn bà và trẻ em trước trận đánh. Trái lại, cô âm thầm ở lại tác chiến bên cạnh các xạ thủ Var­den.
Murtagh và cặp anh em sinh đôi hộ tống Aji­had trong cuộc truy lùng Ur­gal. Vị thủ lãnh cần cặp sinh đôi bảo vệ vì chúng có phép thuật, còn Murtagh thì muốn chứng tỏ anh ta không có tà ý gì với phe Var­den. Er­agon ngạc nhiên nhận thấy thái độ của mọi người đối với Murtagh đã thay đổi, vì trước đó dù là con trai của phản đồ Morzan, anh ta đã tỏ ra rất chân thành với Er­agon nhưng vẫn không được những người trong phe Var­den tin cẩn. Er­agon mong mỏi gặp lại Murtagh để kể lại với anh về những chuyện này.
Một toán người với những ngọn đèn lồng xuất hiện trước cánh cổng gỗ. Trong số họ có Arya và ông lùn Orik đang cố lạch bạch trên đôi chân ngắn ngủn. Một dải băng trắng buộc vết thương trên cánh tay Arya phản chiếu ánh sáng lên mái tóc nàng. Như mỗi khi thấy nàng, một mối cảm xúc kỳ lạ lại tràn ngập trong Er­agon. Đôi mắt màu xanh lục của nàng sáng lên khi thấy Er­agon và Saphi­ra, rồi lại tiếp tục hướng mắt tìm Aji­had.
Bằng cách đập vỡ Isidar Mithrim - tảng ngọc lam hình bông hồng đường kính hai mươi mét – Arya đã giúp Er­agon giết tà thần Durza, và nhờ vậy đem về chiến thắng. Tuy nhiên người lùn đã phẫn nộ vì nàng phá hủy tài sản quí giá nhất của họ. Họ nhất định không dọn dẹp những mảnh vỡ, để nguyên từng đống ngọc vụn trong đại sảnh trung tâm của Tron­jheim. Bước qua đống đổ nát, Er­agon cũng phải thông cảm và chia sẻ niềm tiếc nuối bảo vật tuyệt đẹp này với người lùn.

Cùng Saphi­ra ngừng trước Orik, Er­agon ngước mắt nhìn khoảng đất trống quanh Tron­jheim kéo dài tới chân Far­then Dur, mỗi bề khoảng năm dặm, hỏi:
- Thủ lĩnh Aji­had tới bằng ngả nào?
Orik chỉ tay về một chùm lồng đèn xúm quanh trước một cửa hầm cách xa chừng vài dặm:
- Người sắp tới rồi đó.
Er­agon đứng đợi, lặng lẽ trao đổi ý nghĩ với Saphi­ra. Sự tĩnh lặng lúc này thuật thích hợp với nó.
Nửa giờ sau, ánh đèn thấp thoáng từ đường hầm và một toán người leo lên mặt đất, rồi quay lại kéo những người lùn lên. Một người trong nhóm – Er­agon đoán là Aji­had – đưa ột cánh tay và những chiến binh xếp thành hai hàng nghiêm chỉnh sau ông. Đội hình kiêu hãnh đó tiến về Tron­jheim.
Họ mới đi được chừng năm mét, cửa hầm họ vừa ra khỏi bỗng tràn ngập những thân hình ào ạt nhảy vọt lên. Er­agon nhíu mày, khoảng cách quá xa, nó không nhìn rõ chuyện gì xảy ra.
Toàn thân Saphi­ra căng như một sợi dây cung. Nó hét lên:
- Quái thú Ur­gal!
- Ur­gal!
Er­agon kêu lên, vừa nhảy lên mình Saphi­ra vừa tự trách đã bỏ thanh Ra’zoc lại phòng. Không ai ngờ tụi Ur­gal đã bị truy đuổi hết có thể quay lại tấn công. Vết thương Er­agon đau nhói khi Saphi­ra nâng đôi cánh màu xanh, vội vàng cất mình lên cao. Phía dưới, Arya xải dài đôi chân chạy theo Saphi­ra về phía đường hầm. Ông lùn Orik cùng một số người khác cố bám theo nàng, trong khi phó tướng Jor­mundur chạy gấp về doanh trại cầu cứu viện binh.
Er­agon bất lực nhìn lũ Ur­gal tiến sát những chiến binh sau Aji­had; với khoảng cách quá xa như thế này, nó không thể sử dụng phép thuật được. Lợi thế bất ngờ, lũ quái thú hạ ngay được bốn chiến binh; bắt buộc những chiến binh còn lại, kể cả người và người lùn, xúm xít quanh Aji­had để bảo vệ. Kiếm và rìu tua tủa vung lên. Thấp thoáng đường kiếm như tia chớp từ tay một trong hai anh em sinh đôi, một quái Ur­gal đổ gục.
Trong một phút, dường như những người chống giữ có khả năng đánh bật Ur­gal, nhưng ngay lúc đó một cơn gió xoáy trong không khí, giống như một làn sương mỏng phủ lên những người đang chiến đấu. Làn sương tan, chỉ còn bốn chiến binh đứng vững vàng: Thủ lĩnh Aji­had, cặp sinh đôi và Murtagh. Ur­gal xiết vòng vây quanh họ, ngăn chặn tầm nhìn của Er­agon. Nó khiếp đảm trợn mắt nhìn.
KHÔÔÔNG!
Trước khi Saphi­ra tới nơi, lũ quái Ur­gal đã kịp rút trở vào địa đạo, để lại phía sau những thân người sóng soài trên mặt đất.

Er­agon nhảy vội xuống khi Saphi­ra vừa hạ cánh. Đau khổ, phẫn uất tràn ngập tràn ngập trong lòng. Cảnh tượng này như tái hiện trong tâm trí khi nó trở về trang trại chỉ để kịp nhìn thấy cậu Gar­row hấp hối. Cố chống lại nỗi khiếp đảm, nó lần mò tìm kiếm người sống sót.
Giữa cảnh thê lương ngập máu tươi, thủ lãnh Aji­had nằm thoi thóp. Mảnh giáp thép trước ngực ông tan nát, chung quanh ông là xác năm quái Ur­gal đã bị chính tay ông hạ thủ. Er­agon quỳ gối bên ông, cúi mặt để nước mắt đừng rơi trúng vùng ngực rách toang của viên thủ lãnh. Không ai còn có thể chữa lành được những vết thương này.
Chạy lại, Arya sững người, đau đớn khi thấy tình trạng Aji­had hết phương cứu chữa.
- Er­agon!
Tiếng gọi thoát ra như tiếng thở dài từ miệng viên thủ lãnh.
- Cháu đây.
- Nghe này, Er­agon… Ta có một lệnh cuối cùng cho cháu.
Er­agon cúi gần hơn, lắng nghe từng tiếng thì thào của người hấp hối:
- Phải hứa với ta… không được để Var­den tan rã. Họ là hy vọng duy nhất để chống lại triều đình… Làm cho họ dũng mạnh. Hứa đi…
- Cháu xin hứa.
- Vậy thì… cầu cháu được bình an…Er­agon Khắc-​Tinh của Tà Thần…
Hắt ra hơi thở cuối cùng, Aji­had khép mắt, khuôn mặt cao quý của vị thủ lãnh bình thản lại, ông nhẹ nhàng đi vào cõi chết.
Er­agon cúi đầu, sự đau khổ quá sức chịu đựng làm nó gần như ngộp thở.
Arya rì rầm chúc phúc cho Aji­had bằng cổ ngữ, rồi cất giọng ngân nga, nàng nói:

- Than ôi! Cái chết của ông sẽ gây nên nhiều xung đột bất đồng. Aji­had nói đúng, chàng phải tìm mọi cách để tránh một cuộc tranh giành quyền lực. Ta sẽ trợ giúp chàng với khả năng của mình.
Nhìn những thi thể chung quanh, Er­agon muốn đổi tất cả để ở một nơi khác, để không phải thấy cảnh này.
Saphi­ra đưa mũi gần một xác Ur­gal, than thở: “Tại sao lại xảy ra chuyện khủng khiếp này, khi chúng ta đã cận kề sự an toàn và chiến thắng?”
Nó bỗng nhớn nhác nhìn quanh hỏi: “Murtagh và anh em sinh đôi đâu? Họ không có trong đống xác chết này.”
“Em nói phải.”
Er­agon hốt hoảng phóng lại cửa đường hầm. Những vũng máu đặc quánh trên những bực thang bằng đá hoa cương, trông như những tấm gương màu đen bóng lộn. Nó truyền ý nghĩ cho Saphi­ra: “Chắc họ đã bị Ur­gal bắt rồi. Không thể, vì Ur­gal không giữ tù binh và con tin. Nhưng trước mắt, chưa có viện binh, chúng ta không thể đuổi theo. Em không qua lọt cửa hầm này đâu.”
“Có thể họ còn sống. Mình bỏ rơi họ sao?”
“Anh làm được gì bây giờ? Địa đạo của người lùn chằng chịt như lưới nhện, mà anh không thể chạy bộ theo lũ Ur­gal. Chỉ Arya có thể làm chuyện này.”
“Vậy thì nhờ cô ấy đi”
Arya! Er­agon bối rối, vừa muốn nhờ nàng hành động, vừa sợ đặt nàng vào hoàn cảnh hiểm nguy. Nhưng trong số những người đứng về phe Var­den, nàng là người duy nhất có khả năng làm việc này. Er­agon thở dài, cắt nghĩa tình hình cho Arya nghe. Cặp mày xếch hơi nhíu lại, nhưng rồi nàng bảo:
- Vô lý thật. Murtagh và cặp sinh đôi biến vào đâu?
- Nàng sẽ truy tìm họ chứ?
Arya lặng lẽ nhìn Er­agon một lúc sau mới lên tiếng:
- Wiol ono.
Câu cổ ngữ đó có nghĩa: “Vì chàng”. Rồi loang loáng ánh thép của kiếm trong tay, Arya tiến qua cửa hầm, biến vào lòng đất.
Ngồi khoanh chân bên Aji­ad, Er­agon nhìn trừng trừng thi hài ông, cay đắng nghĩ: không thể ngờ cùng một lúc mất cả vị thủ lãnh và Murtagh. Đôi khi Er­agon đã cầu mong Murtagh đi khỏi nơi này vì những nghi kỵ chung quanh. Nhưng lúc này, sự mất mát đó để lại trong lòng nó một nỗi trống vắng đến không ngờ. Nó ngồi bất động khi Orick và mấy người nữa lại gần.
Vừa thấy thi thể Aji­had, ông lùn giậm chân, phẫn nộ rủa lớn, vung cây rìu bổ xuống một xác Ur­gal. Xoa hai tay dính đầy bùn đất, ông than vãn:

- Ôi! Barzuln (bất hạnh)! Cánh chim đầu đàn không còn nữa! Sau vụ này, còn đâu cảnh êm ấm giữa chúng tôi cùng những người Var­den! Er­agon, cậu có kịp nghe ông trăng trối gì không?
Er­agon nhìn Saphi­ra: “Anh sẽ đợi, khi nào gặp đúng người mới lập lại những lời nói sau cùng của ông Aji­had.”
“Em hiểu”.
Phó tướng Jor­mundur cùng mười hai chiến binh cấp bậc cao xuất hiện. Ông ra lệnh cho họ đứng lùi lại, riêng ông tiến tới nắm vai thi thể vị thủ lãnh, cất tiếng than:
- Sao định mệnh tàn nhẫn vậy, lão hiền hữu ơi! Phái chi tôi đến kịp, chúng ta đâu phải chịu cảnh tang thương vào giây phút chiến thắng như thế này.
Er­agon ôn tồn cho ông biết về sự mất tích của cặp sinh đôi và Murtagh, cùng chuyện Arya đang tìm kiếm họ.
Jor­mundur đứng thẳng người lên, nói:
- Đáng lẽ cô ấy không nên đi như thế. Nhưng lúc này, chúng ta chưa thể làm gì được, vì ít nhất một tiếng nữa quân do thám của người lùn mới có thể phát hiện, nếu có cuộc đụng độ nào dưới địa đạo.
Orik đề nghị:
- Tôi tình nguyện dẫn đầu toán do thám.
Jor­mundur quay nhìn thành phố Tron­jheim xa xa trong lòng đất:
- Không được. Đức vua Hroth­gar đang cần ông lúc này. Hãy để người khác làm việc đó. Er­agon, tôi rất tiếc, nhưng tất cả những nhân vật quan trọng sẽ không được rời khỏi đây cho đến khi người kế nhiệm thủ lãnh Aji­had được bầu xong. Arya phải tự lo thôi, vì dù sao chúng ta cũng sẽ không thể đuổi kịp cô ấy nữa.
Er­agon gật đầu. Jor­mundur nhìn quanh rồi cao giọng nói với tất cả:
- Thủ lãnh Aji­had đã chết như một chiến binh dũng mãnh. Hãy nhìn năm quái thủ Ur­gal bị chết dưới tay ông. Nếu là một người kém bản lãnh hơn, chắc chắn chỉ cần một tên Ur­gal cũng đủ bị hạ gục rồi. Chúng ta hãy nghiêng mình tôn vinh ông và cầu xin linh hồn ông yên nghỉ bên các thần linh. Hãy dùng khiên và vai, rước ông và các chiến hữu của chúng ta về Tron­jheim… và đừng ngại ngùng xấu hổ khi nước mắt các người tuôn trào, vì hôm nay là một ngày đau buồn mà tất cả chúng ta luôn phải ghi nhớ mãi. Cầu xin chúng ta sớm đâm mũi kiếm xuyên suốt những con quái vật đã tàn sát thủ lãnh của chúng ta.
Các chiến binh quỳ gối, cúi đầu, tỏ lòng tôn kính Aji­had. Rồi họ nhẹ nhàng đặt ông lên những tấm khiên, trang trọng nâng lên vai. Nước mắt lã chã rơi, ướt đầm những chòm râu rậm rì, các chiến binh Var­den vẫn uy nghiêm tiến bước về Tron­jheim. Saphi­ra và Er­agon đi giữa đoàn người bi hùng, lặng lẽ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui