“Ôn Noãn, kỳ thật, từ một năm trước đây anh đã muốn nói với em một câu: xin lỗi.”
“Ôn Noãn, xin lỗi.”
“Ôn Noãn, anh thật sự hy vọng em có thể sống tốt.”
“Ôn Noãn, chỉ khi em ngủ rồi, anh mới dám làm như vầy với em.”
“Ôn Noãn, nếu có thể, anh mong mình có thể trở thành một Hủy diệt giả, xóa hết ký ức của em, sau đó lại trở thành một sơ thủy giả, bắt đầu lại từ đầu, yêu em thật tốt.”
“Ôn Noãn, nhưng anh vẫn không có cơ hội này.”
“Ôn Noãn, dạ dày của em không được tốt, em không nên uống nhiều rượu, cũng đừng ăn thức ăn sống, lạnh.”
‘Ôn Noãn, chăm sóc cho bản thân mình thật tốt.”
Hứa Ôn Noãn đột nhiên mở mắt ra, tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà, ngơ ngác một lúc lâu, sau đó mới đưa tay lên ngực đang chập trùng của mình, từ từ bình tĩnh lại mới vén chăn lên, rót cho mình một ly nước, lúc bưng uống, dư quang lại vô tình nhìn tới đồ chơi handmade trên đầu tủ, khóe môi cô khẽ nhúc nhích, để ly nước xuống, từ từ cất bước đi tới giơ đầu ngón tay lên, sờ sờ những đồ chơi kia, sau đó liền cụp mắt.
Hứa Ôn Noãn sờ sờ vuốt ve một lúc lâu, mới từ từ quay đầu đi về phía giường, tìm điện thoại di động theo thói quen login game, sau đó lại nhìn thấy avatar của Linh Độ vẫn tối đen như trước.
Hắn rõ ràng sống sờ sờ trong sinh mệnh của cô như vậy, bất kể là thân phận Lục Bán Thành hay thân phận Linh Độ cũng vậy.
Nhưng lúc hắn hoàn toàn biến mất, chỉ có khi ngủ cô mới có thể tìm thấy những dấu vết chứng tỏ hắn đã từng tồn tại trong cuộc đời cô, rất nhiều lúc, cô còn cho rằng những lần hai người họ gặp nhau, những giúp đỡ của hắn khi cô gặp khó khăn kia chỉ là giấc mộng.
Hứa Ôn Noãn nhẹ nhàng thở dài một hơi, để điện thoại di động xuống, nằm trên giường, nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa sổ, tỉnh táo mà thất thần.
Một lúc lâu sau trong lòng cô lại tự hỏi, không biết bây giờ hắn sống ra sao ha.
.
.
.
.
.
.
Tối qua Hứa Ôn Noãn cũng không nhớ làm sao mình có thể ngủ lại, ngày hôm sau khi tỉnh lại, đã là buổi trưa, ngoài cửa sổ có tiếng mưa tí tách rơi.
Hứa Ôn Noãn chẳng muốn ra ngoài ăn cơm, liền cầm điện thoại mua thức ăn giao đến tận nhà.
Cô lại tiếp tục nằm trên giường một lúc, mới đến nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn thấy mưa ngoài trời ngày một lớn hơn, cô ngây ngẩng một hồi, không biết làm sao, lại nghĩ đến lúc trước cô đi Lệ Giang, không cẩn thận lại làm mất túi, lại còn mượn tiền của hắn, còn nhờ hắn chở về khách sạn.
Ngày ấy cũng mưa lớn như vầy, nửa đường còn bị hư xe, Lục Bán Thành cho rằng cô sợ hắn cho nên đứng ra ngoài dầm mưa trên đường cao tốc.
Đêm đó, Ngô Hạo cũng đến, cô lại vô tình nghe được bọn họ nói chuyện.
“Tôi chính là người cô ấy biết hơn 10 năm trong game, Linh Độ.”
“Mười năm trôi qua, nhưng tôi vẫn có thể bảo vệ cô ấy.”
“Trong thế giới ảo mà cô ấy không biết, vẫn âm thầm bầu bạn với cô ấy.”
Hứa Ôn Noãn cảm thấy tim mình như bị hắn tàn nhẫn bóp mạnh một cái vậy, đau đến nỗi khiến cô phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Một loại lạc lõng hoang mang chưa từng thấy từ trước đến nay bao trùm lấy cô.
Mặc kệ cô không muốn chấp nhận sự thật này đến mức nào, có thể cô không muốn thừa nhận nhưng cô thật sự phải thừa nhận, cô muốn gặp Linh Độ, cô muốn, rất muốn ở bên Lục Bán Thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...