Ngô Hạo gật gật đầu: “Có thể là lúc ngủ ở nhà không chú ý lại đụng đến vết thương rồi.”
“Tôi đi gọi bác sĩ, anh chờ một chút.” Nói xong, y tá liền quay người đi về phía cửa phòng bệnh.
Ngô Hạo nghĩ bả vai mình bị dao chém khá nặng, sợ là hù Hứa Ôn Noãn sợ, nên muốn đi cùng y tá để băng bó lại vết thương nhưng lời chưa kịp nói ra, hắn đã bỏ đi ý nghĩ này.
Cô không phải vẫn luôn không muốn nhìn thấy hắn sao? nếu như muốn làm trong mắt cô có hắn thì phải để cô tận mắt nhìn thấy vết thương của hắn nghiêm trọng đến mức nào, mới có thể làm cho cô quan tâm hắn, không phải sao?
.
.
.
.
.
Bác sĩ đến rất nhanh, Ngô Hạo liền cởi áo trước mặt Hứa Ôn Noãn.
Lúc hắn quay đầu nhìn về phía bác sĩ, lặng lẽ nhìn lướt qua Hứa Ôn Noãn, quả nhiên đúng như suy tính của hắn, cô bé cứ nhìn theo vết thương trên bả vai của hắn, môi căng thẳng một hồi.
Hắn và cô đã ở bên nhau 10 năm, có những thói quen nhỏ mà cô không thể nào bỏ được, hắn thì lại hiểu rất rõ, cô phản ứng như vậy là bởi vì hắn đã đánh được vào tâm lý của cô một đòn.
Bác sĩ khử trùng trước, thật sự là rất đau, nhưng cũng không phải là không thể chịu đựng được, nhưng Ngô Hạo vẫn nắm chặt bàn tay lại, thậm chí lúc bác sĩ khâu lại vết thương, cánh tay hắn còn nhẹ nhàng run rẩy.
Băng bó vết thương xong, bác sĩ và y tá liền rời đi, trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại hai người Ngô Hạo và Hứa Ôn Noãn.
Ngô Hạo như không thấy đau gì hết vậy, ngồi trên ghế một lúc lâu, nắm chặt bàn tay, mới ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch nhìn Hứa Ôn Noãn: “Anh đi rửa nho khác cho em ăn.”
Nói xong, hắn liền đứng lên.
“Không cần, cảm ơn.” Hứa Ôn Noãn từ chối.
Ngô Hạo như không hề nghe thấy lời nói của cô vậy, dùng cánh tay không bị thương cầm nho đi vào phòng rửa tay.
Lần này lúc hắn đưa nho cho Hứa Ôn Noãn, Hứa Ôn Noãn không có như lúc đầu mà từ từ đưa tay ra, nhận lấy, nhẹ nhàng đặt lên tủ cạnh giường.
Bên trong phòng yên tĩnh chừng hai phút, Hứa Ôn Noãn lại hỏi: “Vết thương sau lưng anh là do tối qua cứu tôi mà bị thương sao?”
Ngô Hạo mím mím môi: “Ừ” một tiếng, sau đó ko nói đến những chuyện liên quan đến vụ bắt cóc, mà nói đến những chuyện sau đó: “những người đó cũng đã bị cảnh sát bắt giam rồi, người thuê bọn họ chính là Tưởng Tiêm Tiêm....”
Ngô Hạo hổ thẹn cụp mắt: “Là anh liên lụy đến em.”
Cô liền nói nếu cô không gây thù chuốc oán với cô ta thì sao cô ta lại báo thù cô chứ?
Thì ra là khoản nợ phong lưu của Ngô Hạo.
Nếu thật sự tối qua cô có chuyện gì bất trắc thì cô có chết cũng không biết tại sao mình lại xuống địa phủ nữa đó.
Nếu Ngô Hạo không bị thương, Hứa Ôn Noãn có oán hận hắn hay không?
Nhưng hắn lại vì cứu cô mà bị thương nghiêm trọng như vậy, hơn nữa cô cũng không xảy ra chuyện gì, Hứa Ôn Noãn đối mặt với sự thành thật của Ngô Hạo như vậy, cũng không nói gì nữa.
“Xin lỗi.” Ngô Hạo nhìn thấy cô trầm mặc liền nói xin lỗi, sau đó lại đảm bảo với cô: “Em yên tâm, cô ta sẽ không thể nào làm hại em được nữa.”
Hứa Ôn Noãn thật sự không biết những chuyện đã xảy ra như vậy, cô còn có thể nói câu: “Không sao” với hắn không, Hứa Ôn Noãn yên lặng trong chốc lát, lại trả lời: “Chuyện cũng đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa.”
Ngô Hạo khẽ gật đầu một cái, không nói nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...