Người đàn ông kia đã bị thương ở bụng, hắn dùng sức đạp như vậy liền khiến hắn ngã bò trên mặt đất, nửa ngày sau cũng chưa bò dậy nổi.
Khi đến, Ngô Hạo cũng có báo cảnh sát, không muốn lưu lại nhiều dấu vết, liền khom người, bế Hứa Ôn Noãn lên, sau đó đi về phía cửa, đi không bao xa, dưới chân của hắn hình như đạp phải một đồ vật gì đó, hắn vô ý liếc nhìn xuống, phát hiện là một cái đồng hồ của nam khá mắc tiền.
Nhãn hiệu này là loại xa xỉ nhất, giá cả cũng không ít, không phải những người như bọn cướp này có thể dùng nổi, vì vậy chiếc đồng hồ này là của người đã cứu Hứa Ôn Noãn để lại?
Vậy người đó đi đâu rồi?
Ngô Hạo quay đầu lại, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày ngẫm nghĩ trong chốc lát, như hiểu ra được chuyện gì, liền ngồi xổm người xuống, nhặt đồng hồ lên, bỏ vào túi, sau đó ôm Hứa Ôn Noãn cất bước rời đi.
Đặt Hứa Ôn Noãn trong xe, Ngô Hạo giúp cô thắt chặt dây an toàn, Ngô Hạo mới lên xe, hắn không nhanh chóng khởi động xe mà lấy đồng hồ trong túi ra quan sát cẩn thận.
Càng nhìn hắn càng thấy chiếc đồng hồ này quen quen, hình như là đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Trong chốc lát cũng không thể nào nhớ được đây là đồng hồ của ai, hắn khởi động xe, lại đi về phía nội thanh, đi không bao xa, hắn lại nhìn qua gương chiếu hậu, thấy một chiếc xe quen thuộc.
Ngô Hạo đạp thắng xe theo bản năng, từ từ lùi lại, khi nhìn rõ biển số xe của chiếc xe đậu trên đường lớn kia mới nhớ ra, đồng hồ đeo tay và xe này đều là của Lục Bán Thành.
Vì vậy, người cứu Hứa Ôn Noãn chính là Lục Bán Thành?
Hắn đến thì người đã đi mất, khả năng duy nhất là rơi xuống dòng sông phía sau nhà xưởng bỏ hoang kia.
Những hình ảnh bên trong nhà xưởng khốc liệt như vậy là do lúc nãy Lục Bán Thành đã đánh nhau với bọn cướp, chẳng lẽ Lục Bán Thành thật sự rơi xuống sông rồi sao?
Ngô Hạo lại đạp thắng xe lần nữa, hắn nhìn chằm chằm con đường mênh mông trước mặt một chút, cuối cùng cũng lấy điện thoại di động trong túi ra, báo cho một người cảnh sát có quan hệ cực kỳ tốt với hắn: “Anh giúp tôi lục soát dòng sông phía sau nhà xưởng đó giúp tôi một chút, hình như có người rơi xuống sông.
“Tôi cũng không biết chắc, chỉ là suy đoán, bất quá làm phiền anh như vậy, khi nào rảnh tôi nhất định sẽ đến cảm ơn anh…”
Cúp máy, Ngô Hạo trầm mặc hai giây, lại khởi động xe lần nữa, đi về phía nội thành.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ngô Hạo băng bó vết thương trên tay xong, sau đó lại nhận được một cuộc điện thoại của cảnh sát gọi tới.
“Ngô tiên sinh, trên sông thật sự tìm được một người, là đồng bọn của hai tên cướp.
.
.”
“Cùng phe với bọn cướp sao?” Ngô Hạo nhíu mày: “Không còn ai khác nữa hả?”
“Không còn, sông kia không sâu, chúng tôi đã tìm xuôi dòng mười mấy cây số, thật sự không tìm thấy ai nữa hết.”
Ngô Hạo trầm tư không hiểu, không lên tiếng nữa, mãi đến khi trong điện thoại có người nói tiếp: “Ngô tiên sinh, sao vậy? Chẳng lẽ anh còn biết người nào khác sao?”
Ngô Hạo hoàn hồn: “Không, tín hiệu bên tôi không tốt cho lắm, tôi không nghe rõ lời của anh nói, chuyện tối qua cảm ơn anh!”
“Không có gì, Ngô tiên sinh.” Cảnh sát nói xong lại hỏi: “Đúng rồi, Ngô tiên sinh, mời anh đến cục cảnh sát chúng tôi khẩu cung một chuyến, bây giờ anh có rảnh không?”
“Có, tôi lập tức đến.”
Trước khi cúp máy, cảnh sát như nhớ ra chuyện gì đó, lại nói: “Còn nữa, Ngô tiên sinh, bọn bắt cóc đã khai ra chủ mưu, chúng tôi đã đưa cô ta đến đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...