Lúc tìm thấy số của Lục Bán Thành, cô theo bản năng lại chần chừ một chút, lại muốn gọi, lại chần chừ, lại không bấm nút.
Kỳ lạ thật,! cô mượn tiền của hắn, giờ tìm cách trả lại cũng chỉ là chuyện bình thường thôi, sao cô không gọi điện thoại cho hắn trong lòng lại thấy bất an chứ?
Hứa Ôn Noãn nuốt một ngụm nước bọt thật mạnh, cuối cùng cũng lựa chọn cách nhắn tin SMS cho hắn: “chào anh, tôi là Hứa Ôn Noãn, anh về Bắc Kinh chưa?”
tin nhắn gửi đi rất lâu rồi cũng không có trả lời.
Hứa Ôn Noãn vừa nhìn hóa đơn vừa thỉnh thoảng lại nhìn màn hình, qua nửa giờ, thấy Lục Bán Thành còn chưa trả lời tin nhắn của mình, tâm tình cố gắng lắm mới bình tĩnh lại được để nhắn tin cho hắn lúc này lại trở nên gợn sóng.
Sao hắn không trả lời tin nhắn của cô chứ? Không phải là chưa hết bệnh chứ? Có phải bây giờ vẫn còn mơ màng chưa tỉnh không? chắc không đâu ha, bác sĩ nói hắn chỉ bị cảm lạnh thôi mà, không có vấn đề gì lớn…
Hứa Ôn Noãn nghĩ xong, lại không nhịn được gõ tin nhắn khác: “Nếu anh về Bắc Kinh thì báo cho tôi biết, tôi đem tiền….
”
tin nhắn còn chưa soạn xong, liền có một cuộc gọi đến.
cô đang gõ tin nhắn nên quơ ngay trúng nút nhận cuộc gọi, đến khi nhìn kỹ lại liền thấy ba chữ Lục Bán Thành, cô bỗng nhiên ngưng thở.
Điện thoại cũng đã nhận rồi, không thể cúp máy được…….
.
Hứa Ôn Noãn lặng lẽ đưa tay lên sờ ngực mình, sau đó mới giơ điện thoại lên bên tai, nói vào điện thoại: “Alo?” một tiếng.
Lục Bán Thành yên lặng hai giây, mới nói: “Thật ngại quá, vừa nãy tắt máy, không nhìn thấy tin nhắn của cô.
Hứa Ôn Noãn mơ hồ nghe thấy ngay sau câu nói của Lục Bán Thành chính là thông báo của sân bay.
Tắt máy? Chẳng lẽ lúc cô gửi tin nhắn hắn đang ngồi trên máy bay?
Hứa Ôn Noãn không nhịn được hỏi: “Anh… về Bắc Kinh rồi sao?:
“Ừ” Lục Bán Thành nói.
“Vậy thì tốt, anh coi khi nào có thời gian rảnh thì tôi đưa tiền tới cho anh….
” Hứa Ôn Noãn liền nói thẳng với hắn
Sau khi nói xong, Hứa Ôn Noãn suy nghĩ một chút, lại nói: “… Hoặc là anh có thể nói cho tôi biết số tài khoản ngân hàng, tôi chuyển khoản cho anh.
”
Lục Bán Thành trầm mặc trong điện thoại, không lên tiếng.
Hứa Ôn Noãn không biết có phải mình gặp ảo giác không, cô có cảm giác hình như lúc này hắn không vui.
Cô nói gì sai rồi sao?
Lúc Hứa Ôn Noãn đang nghĩ lại, Lục Bán Thành lại nói: “Bây giờ tôi đang trên đường lái xe về, tôi nghe Tiểu Ái nói cô đang làm việc ở SPK, đúng lúc tôi đi ngang qua đó, chờ tôi tới sẽ gọi cho cô, cô xuống lầu đưa cho tôi một chuyến.
”
Dừng một chút, Lục Bán Thành lại bổ sung thêm một câu: “Có được không?”
Người thiếu nợ chính là Hứa Ôn Noãn, sao cô lại còn dám có ý kiến: “Được rồi.
”
! !.
Lúc Lục Bán Thành gọi lại, Hứa Ôn Noãn đúng lúc vừa mới làm báo cáo tài chính xong.
Cúp máy của Lục Bán Thành, Hứa Ôn Noãn đi đến nhà vệ sinh một chút, nhìn chằm chằm mình trong gương xong, sau đó tháo buộc tóc ra, chỉnh tóc lại một chút, lại vào văn phòng lấy bao thư mình đã chuẩn bị từ trước, đi xuống lầu.
Vừa đến cửa chính SPK, Hứa Ôn Noãn đã nhìn thấy xe của Lục Bán Thành đậu ven đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...