Đầu ngón tay cầm thuốc lá của Cố Dư Sinh khẽ run một hồi, hắn nghiêng đầu nhìn những giọt mưa rầm rập rơi trên cửa kính xe, nhìn một lúc lâu, mới hút một hơi thuốc, qua một lát, khói trắng nhàn nhạt từ trong lỗ mũi hắn bay ra, lúc khói tan hết, Cố Dư Sinh cầm điện thoại di động lên gọi cho Lương Đậu Khấu, điện thoại tắt nguồn.
Cố Dư Sinh nheo mày một lúc, ném điện thoại về một bên, quay về phía tài xế Tiểu Vương, nhàn nhạt nói: "Đi khu Bắc Giao."
Mưa lớn như vậy, đi ngoại thành làm cái gì? Tiểu Vương nghi hoặc, lại không dám hỏi, chỉ chăm chú nhìn phía trước lái xe.
Tần Chỉ Ái liên tục gọi mười chiếc xe, đơn đặt hàng đặt xong, nhưng lại vì mưa quá lớn, lại bị đối phương hủy đơn đặt hàng.
Cách suối nước nóng chừng ba ngàn mét có tàu điện ngầm, Tần Chỉ Ái nhìn sắc trời hoàn toàn không có dấu hiệu ngớt mưa, mà càng ngày càng muộn, điện thoại di động cũng chỉ còn lại 1%, nếu như cô còn tốn thời gian ở nơi này nữa, tối nay thật sự không thể về nhà đâu.
Suy nghĩ một chút, Tần Chỉ Ái đến quầy thu ngân mua một chiếc ô, đeo mắt kính và khẩu trang, quyết định ra trạm tàu điện ngầm trở về thành phố.
Gió thổi rất lớn, thổi đến mức dù của cô cong lên, nước mưa cứ như vậy hất ướt hết cả người Tần Chỉ Ái.
Vùng ngoại thành xây dựng không bằng phẳng như trong thành phố, giày cao gót đi rất khó khăn, cuối cùng Tần Chỉ Ái chỉ có thể cởi giày đi chân trần.
Cô đi về hướng tàu điện ngầm, trên đường lại có một đoạn đường đang thi công, loang loang lổ lổ, đâu đâu cũng có nước đọng, mà nước làm cho cô không thấy nhiều mảnh đá vụn và mái ngói sắc bén, đạp lên khiến lòng bàn chân Tần Chỉ Ái đau đớn.
Đến khi Tần Chỉ Ái đi qua đoạn đường đang thi công này, bàn chân đã đầy vết thương, mỗi một bước đi đều cảm thấy đau xót.
Tần Chỉ Ái cắn răng cố gắng bước đi, nhưng đi được một đoạn thì chân cô càng ngày càng đau, đừng nói là bước đi, chỉ đứng thôi cũng đã cảm thấy ê ẩm.
Tần Chỉ Ái lấy điện thoại di động từ trong túi ra, muốn thử gọi xe một lần nữa nhưng điện thoại di động đã hết pin, tắt nguồn.
Kỳ thực lúc điện thoại còn pin, cô từng nghĩ có thể gọi điện thoại đến nhà cũ.
Cố lão gia nếu biết được cô bị kẹt ở vùng ngoại thành, không về được, chắc chắn sẽ không mặc kệ cô.
Nhưng cô lại sợ Cố lão gia sẽ gọi cho Cố Dư Sinh bắt hắn đến rước cô.
Cố Dư Sinh...!hắn không thích cô quấy rầy hắn, cho nên cô nghĩ mình tốt nhất không nên dùng người ngoài để hắn nghĩ cô đang tìm cách quấn lấy hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...