Một đám người bị Đậu Phộng Nhỏ làm cho dở khóc dở cười.
Tần Chỉ Ái khoát tay một cái ra hiệu Tần Gia Ngôn ẵm bé đi, sau đó kéo Hứa Ôn Noãn ngồi lại trên ghế salon.
“Cậu của Đậu Phộng Nhỏ càng ngày càng có kỹ thuật dỗ cháu tốt ha!” Hứa Ôn Noãn bưng tách trà mà quản gia đưa lên, uống một ngụm.
Tần Chỉ Ái cười yếu ớt: “Lúc mình và Dư Sinh đi hưởng tuần trăng mật thì để con bé cho Gia Ngôn giữ, bây giờ thì đeo cậu còn hơn đeo mẹ nữa! thật sự là hết cách luôn, cậu có biết không, lúc trước Dư Sinh bận việc không đưa con bé đến nhà trẻ được, nên nhờ Gia Ngôn đưa đi, cô giáo thấy Gia Ngôn thì cứ nói chuyện hàn huyên thôi, vậy mà con bé này lại nhân cơ hội cắn cô một cái!”
“Phụt!” Hứa Ôn Noãn không nhịn được phun trà ra.
Tần Chỉ Ái ngồi một bên liếc nhìn cô một chút, sau đó lại chuyển để tài: “Được rồi, không nói chuyện Đậu Phộng Nhỏ nữa, nói chuyện của cậu một chút đi, cậu biết người ở sau lưng cậu mở một cái hội quán SPA lớn như vậy là ai chưa?”
Hứa Ôn Noãn giật khăn giấy lau trà bên khóe môi, khi nghe Tần Chỉ Ái nói đến đây thì hơi khựng lại một chút, sau đó mới từ từ lau sạch môi, lắc đầu với Tần Chỉ Ái: “Không biết.
”
“Lẽ nào chưa bao giờ hai người họp nhau bàn về kế hoạch phát triển gì hết sao?” Tần Chỉ Ái từ từ nhíu mày, tò mò hỏi.
“Chưa bao giờ…” Hứa Ôn Noãn ngừng một chút, lại nói: “….
Đừng nói là họp hàng tháng, trong hội quán có thay đổi gì mọi người ngồi lại mở hội nghị cấp cao luôn rồi đó nhưng anh ta chưa từng lộ diện, thậm chí họp qua video cũng từ chối, ngay cả địa chỉ email mình cũng không biết, nói tóm lại là tất cả những thông tin về người đó mình đều không biết.
”
“Ông chủ này thật sự là rất hiếm có ha…” Tần Chỉ Ái không nhịn được nhổ nước bọt một câu, sau đó cầm tách trà lên uống vài hớp, sau đó lại quay đầu nhìn Hứa Ôn Noãn đang xem điện thoại di động, cho rằng cô lại đang chat với người bạn trong game kia, liền nói: “Cậu và người bạn trong game kia có tiến triển gì không?”
Động tác gõ phím của Hứa Ôn Noãn dừng lại, sau một lát, cô mới thấp giọng trả lời: “Không có, chỉ là một người bạn ảo, nhưng anh ấy đã giúp mình không ít chuyện, ngoại trừ những chuyện này anh ấy và mình cũng chưa từng gặp nhau, có thể có tiến triển gì chứ?”
“Nhưng cậu cũng không còn nhỏ nữa, cũng cần phải lo đến chuyện chung thân đại sự đi chứ, không thể cứ như vậy mãi được…” không biết Hứa Ôn Noãn và Lục Bán Thành đã xảy ra những chuyện gì, Tần Chỉ Ái lại tiếc nuối khẽ thở dài: “….
.
Mình còn cho rằng cậu và anh Bán Thành sẽ nên chuyện, không ngờ hai người lại chẳng ai nói gì với ai, ban đầu là giúp đỡ nhau nhưng cuối cùng xong chuyện lại thành mỗi người mỗi ngả rồi…”
Bán Thành… Hứa Ôn Noãn không nhớ rõ đã bao lâu mình không nghe thấy cái tên này rồi.
Tần Chỉ Ái vừa mới nói tên của người đó xong lại làm Hứa Ôn Noãn trở nên thất thần, cô còn chưa hoàn toàn hồi phục lại tinh thần thì quản gia lại chạy vào đứng ở cửa nói: “Thiếu phu nhân, Lục tiên sinh tới rồi!”
“Đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến!’ Tần Chỉ Ái cười đứng dậy, còn chưa cất bước đứng lên nghênh đón Lục Bán Thành đã bước vào nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...