Động tác mở hộp gấm của Lục Bán Thành dừng lại, kinh ngạc mở mắt nhìn về phía Hứa Ôn Noãn.
Hứa Ôn Noãn lẳng lặng nhìn hắn mấy giây, sau đó lại giật giật môi: “Vì chiều nay, tôi đã phá thai rồi.
”
Mặt mày Lục Bán Thành lúc đó vốn đang rất dịu dàng ôn hòa, đuôi mắt còn có ý cười, nhưng sau khi hắn nghe xong, lại cảm thấy như cô đang nói một loại ngôn ngữ rất lạ lẫm vậy, đôi mắt đen kịt của hắn nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn, nhìn một lúc lâu, mới hơi lóe mắt hỏi lại: “Ôn Noãn, em nói cái gì?”
Hắn hỏi xong, vẻ ôn hòa trên người cũng từ từ biến mất, cũng không nói chuyện nhẹ nhàng như lúc nãy: “Ôn Noãn, em đang gạt anh có đúng không?”
Hứa Ôn Noãn đã nói xong, đối mặt với những dò hỏi của Lục Bán Thành, lại không có ý muốn trả lời, cô dùng sức cửa, bước vào.
Lục Bán Thành đột nhiên giơ tay ra giữ tay cô lại, cả người cô lả đi một chút sức lực cũng không có, liền bị hắn bắt phải đối mặt với hắn: ‘Ôn Noãn, em không có phá thai đúng không? con của chúng ta vẫn còn đúng không? Nói cho anh biết, con của chúng ta vẫn còn ở đó…”
Nói xong lời cuối cùng, hắn sợ cô thật sự làm như vậy, trong giọng nói vừa pha lẫn lo lắng, run rẩy, lại có chút thỉnh cầu đáng thương.
Hứa Ôn Noãn nhếch môi, cụp mắt trầm mặc trong chốc lát, không muốn dây dưa với Lục Bán Thành thêm nữa, liền mở túi đeo trên người, lấy ra một đống giấy tờ bệnh án nhét vào trong lòng Lục Bán Thành, sau đó liền rút tay mình ra khỏi tay hắn, sau đó liền đi tới bên giường, ngồi xuống.
Lục Bán Thành không biết bản thân đang sợ cái gì, nhìn chằm chằm vào Hứa Ôn Noãn một chút, sau đó mới cúi đầu nhìn những giấy tờ mà cô nhét vào ngực mình.
Kết quả xét nghiệm nước tiểu, huyết dịch HCG, còn có vài kiểm tra sức khỏe khác.
Trong đầu Lục Bán Thành càng ngày càng sự, lật tới cuối cùng, đầu ngón tay hắn run lên cầm cập, nhìn chằm chằm giấy trắng mực đen tập trung tinh thần nhìn một lúc lâu, những dòng chữ đã phẫu thuật làm cho hắn đau lòng.
Như có một bồn nước đá tưới từ trên đỉnh đầu hắn tưới thẳng xuống cà người hắn trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ.
Cổ họng hắn như bị vật gì đó chặn lại, bế tắc, khó chịu, hắn tàn nhẫn mím môi, trầm mặc một lúc lâu mới ép chính mình quên đi những đau đớn trong lòng, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn: “Cô thật sự giết con của chúng ta rồi?”
Hứa Ôn Noãn không khỏe, sắc mặt trắng bệch, tựa lên đầu giường, nhắm mắt lại không nói gì.
Lục Bán Thành đột nhiên giơ tay quăng hết những giấy tờ trong tay xuống đất, nhanh chóng đi đến chỗ cô, thô bạo kéo cổ áo cô, khiến cả khuôn mặt của cô đối diện với hắn: “Tôi hỏi lại cô một lần nữa, cô thật sự giết chết con của chúng ta rồi đúng không?”
Đáp lại hắn vẫn là một mảnh yên lặng.
Lục Bán Thành nhíu mày, ngực hắn thở hồng hộc, bàn tay nắm lấy cổ áo cô run lên, dữ tợn mà đáng sợ: “Tại sao cô lại phải phá thai?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...