“Không oan ức, yêu anh không oan ức chút nào hết.
”
“Bởi vì em nguyện chịu đựng tất cả những căm ghét và lạnh lùng của anh, chỉ vì yêu anh từ đó.
”
Cách đó không xe, trong một cửa hàng đang mở nhạc.
“Cảnh tượng đẹp nhất trong cuộc đời em chính là được gặp anh, lẳng lặng nhìn anh trong biển người mênh mông, xa lạ mà quen thuộc.
”
Cố Dư Sinh dừng lại, nhìn Tần Chỉ Ái rất lâu, rất lâu sau đó mới lên tiếng: “Tiểu Ái, em có biết không? Lúc trước anh và Tiểu Vương uống rượu, cậu có hỏi anh về chuyện của chúng ta lúc trước, anh có kể sơ cho cậu ấy nghe, cậu ấy lại hỏi: Cố tổng, sao anh lại buông tha cho thư ký Tần, không thể quên được cô ấy, anh lại bỏ lại cô ấy vì tín ngưỡng của mình, vì Tiểu Phiền Toái lại lần nữa bỏ lại cô ấy, lại còn kết hôn xong để cô ấy to bụng như vậy mà phải vượt cạn một mình, anh từng làm nhiều chuyện khiến cô ấy oan ức như vậy, anh không thấy hối hận sao?”
“Em biết anh đã trả lời thế nào không?”
Tần Chỉ Ái bình tĩnh nhìn Cố Dư Sinh đứng giữa màn đêm, không lên tiếng.
Cố Dư Sinh ngừng mấy giây, lại nói tiếp, giọng nói êm tai làm say lòng người: “Anh nói, anh không hối hận.
”
“Dù quay ngược thời gian lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn lựa như vậy.
”
“Bởi vì dù là từ bỏ, hay là quên, cũng hoặc là phụ lòng đi chăng nữa, chỉ vì yêu em từ đó.
”
“Nếu như thay đổi không gian thời gian hay thân phận, cũng chỉ mong tìm được ánh mắt người.
” trong tất cả tạp âm, trong đầu Cố Dư Sinh dường như lại vang lên giai điệu của bài hát này.
Mắt Tần Chỉ Ái phủ kín một tầng sương mù, có thể là do hôm nay hắn và cô thăm lại chốn cũ, ôn lại quá nhiều kỷ niệm xưa, những nơi chôn dấu quá nhiều tình cảm, trong nháy mắt lại lan tràn lúc này, rõ ràng đã nói đi nói lại rất nhiều, rất nhiều lần, nhưng vẫn cảm thấy còn thiếu gì đó, cô nhìn hắn suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: “Cảm ơn anh, Dư Sinh.
”
Cảm ơn anh lúc em còn trẻ đã đi vào cuộc đời em.
Cảm ơn anh trong những năm tháng em thầm thương trộm nhớ anh, anh cũng làm như vậy.
Cảm ơn anh vì cuối cùng đã đi cùng em đến lúc này.
Tuy răng cô chỉ nói năm chữ đơn giản nhưng trong lòng lại có rất nhiều ý nghĩ, cũng không nói ra, nhưng hắn giống như có thể hiểu được vậy, nhẹ nhàng nháy mắt một cái, mới lên tiếng nói với cô: “Cảm ơn em, Tiểu Ái.
”
Cảm ơn em, đã xuất hiện trong đời anh lúc anh cô đơn nhất,
Cảm ơn em lúc anh bỏ rơi em, em vẫn chờ anh.
Cảm ơn em đến cuối cùng vẫn ở bên anh anh.
Trong nháy mắt này, hắn và cô lại giống như có thể đọc được suy nghĩ của nhau.
Hắn và cô đứng bên dường, cứ yên tĩnh nhìn ngắm đối phương, không nói gì.
Thời khắc này giống như định mệnh vậy.
Rõ ràng đều đã thuộc nằm lòng nhưng hai người lại giống như vừa mới gặp nhau, muốn nhìn nhau đến khi thiên hoang địa lão.
“Những chuyện cũ của chúng ta không được tính là mỹ lệ, nhưng lại khó có thể quên như vậy.
”
-
【 Lục Bán Thành: Anh muốn quay lại như lúc xưa, muốn bắt đầu lại từ đầu mà yêu em.
】
-
Lục Bán Thành hầu như đã đi đến tất cả những nơi mà Hứa Ôn Noãn có thể tới để tìm cô.
thậm chí còn đến công ty của Ngô Hạo nhưng tìm một vòng vẫn không thấy Hứa Ôn Noãn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...