Thì ra đảo qua đảo lại, trong miệng hắn nói như đúng rồi, tất cả đều bị hắn động tay động chân ở phía sau hết! Cố Dư Sinh!!!
Cô còn cho rằng có phải học lực của mình không đủ cho nên mấy công ty kia mới tìm mấy cái cớ vớ vẩn như vậy để từ chối cô.
Thì ra là do hắn ở phía sau lặng lẽ hành động a!
Tần Chỉ Ái cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình, còn chưa đứng lên khỏi đất, ngoài cửa đã nghe thấy tiếng quản gia: “Thiếu phu nhân, thiếu gia về rồi.
”
“Ừ” Tần Chỉ Ái hoàn hồn cười yếu ớt với quản gia, sau đó ôm tài liệu tán loạn trên đất, để lên bàn sau đó ôm ba tài liệu kia dấu ra sau lưng, cất bước ra khỏi thư phòng.
Còn chưa tới cửa phòng ngủ chính, Cố Dư Sinh đã ôm Đậu Phộng Nhỏ lên lầu hai.
Cố Dư Sinh nhìn thấy Cố Dư Sinh, cả khuôn mặt đều thấm đượm nét cười dịu dàng: “Tiểu Ái!”
Tần Chỉ Ái hào phóng cười với hắn một cái, sau đó mới đẩy cửa phòng ngủ chính, làm tư thế mời chuẩn lịch lãm: “Đúng lúc anh trở về, em có chuyện tốt muốn cho anh xem nè!”
Ý cười trên mặt hắn lại càng đậm, nhanh chân vào phòng: “Tiểu Ái, hôm nay em đi trung tâm thương mại mua quà cho anh sao?”
Tần Chỉ Ái nghĩ hình như mình nói sai rồi, lại cười xán lạn sửa lại: “A, sai rồi, không chỉ có một mà là ba lận a!”
Cười vui vẻ như vậy, hắn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai thì phải, bước chân của Cố Dư Sinh theo bản năng chậm lại một chút, sau đó lại nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái, ngữ khí vẫn ôn hòa: “Tiểu Ái, chỉ cần là đồ em mua, dù là gì đi nữa anh cũng sẽ thích mà!”
“Thật sao? Vậy hy vọng chút nữa anh sẽ thích những thứ này!” Tần Chỉ Ái cong cong môi sau đó lại nói: “Mau vào đi.
” Liền vào phòng ngủ trước.
Cố Dư Sinh ôm Đậu Phộng Nhỏ, đứng trên hành lang ngập ngừng thì thầm: “Mẹ em hôm nay có chút…:
Cố Dư Sinh còn chưa nói hết, trong phỏng ngủ đã có tiếng gọi uyển chuyển của Tần Chỉ Ái: “Ông xã à!”
Cố Dư Sinh nuốt lại chữ kỳ lạ vào miệng, đổi thành chữ “đẹp”, sau đó mới giơ chân đi vào phòng ngủ.
Đóng cửa phòng lại, Cố Dư Sinh vẫn đứng xa xa Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái ngồi trên ghế salon, quay đầu nhìn Cố Dư Sinh đứng sát cửa, cười xán lạn: “Lại đây anh!”
Cố Dư Sinh theo bản năng nhích về phía cửa chút nữa, Tần Chỉ Ái thấy hắn không đi qua, nhíu mày, hắn thấy vậy liền bước hai ba bước thật dài, nhẹ nhàng đi đến gần cô, cười đáng yêu gọi: “Tiểu Ái.
”
Tần Chỉ Ái “ừ” một tiếng, rũ mắt không nhìn Dư Sinh nhẹ nhàng vỗ vỗ vị trí cạnh mình ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
Cố Dư Sinh ôm Đậu Phộng Nhỏ nhìn xung quanh một chút, sau đó chọn một chỗ xa nhất ngồi xuống.
Vừa mới chuẩn bị ngồi xuống ánh mắt Tần Chỉ Ái cũng nhẹ nhàng lia qua, Cố Dư Sinh cả người phản xạ có điều kiện liền nhảy đến ngồi gần Tần Chỉ Ái nhất, sau đó nháy mắt đầy vô tội: “Tiểu Ái, em có quà gì muốn tặng cho anh?”
Tần Chỉ Ái tùy tiện giật tài liệu giấu sau lưng nãy giơ giơ lên trước mặt hắn, dịu dàng ném lên nệm: “Công ty SD bị thu mua, người mua là Cố Dư Sinh, giá mua…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...