Chỉ một giây sau, Hứa Ôn Noãn liền thu lại tầm mắt.
Đối mắt với vẻ thờ ơ của Hứa Ôn Noãn, Lục Bán Thành lại chào hỏi vui vẻ: “Ôn Noãn, em về nhà rồi sao?”
Hứa Ôn Noãn coi như Lục Bán Thành không tồn tại, liền thay giày.
Lúc cô đứng dậy, Lục Bán Thành lại nói: “Ôn Noãn, hôm nay em đi dạo phố sao? Mua gì vậy?”
Hứa Ôn Noãn ôm mấy cái túi, ngoảnh mặt làm ngơ, đi về phía phòng mình.
Lúc cô đi ngang qua người hắn, Lục Bán Thành lại mở miệng lần thứ ba: “Ôn Noãn, anh đã làm những món mà em thích ăn rồi, em nghỉ ngơi một chút trước đi, lát nữa khi nào xong anh sẽ gọi em ra ăn được không?”
Đáp lại hắn lại chỉ là sự yên lặng lướt qua.
Lục Bán Thành quay đầu lại theo bản năng, lại nhìn bóng lưng Hứa Ôn Noãn: “Em đi về có khát không? Anh rót cho em một ly…”
Chữ nước cuối cùng còn chưa nói xong, cửa phòng lại bị Hứa Ôn Noãn dùng sức đóng lại, sau đó lại nghe thấy tiếng khóa trái cửa.
Hơn một tháng nay, ngoại trừ lần về nhà cha mẹ hắn, cô mới nói chuyện cười vui vẻ với hắn, ngoài ra những lúc khác đều giống như đêm đó cô nói vậy, coi hắn như không khí vậy, không nhìn thấy, không nghe thấy.
Nếu không có gì quá bận, hắn sẽ về nhà sớm nấu cơm cho cô ăn, đừng nói là ăn một miếng, cô thậm chí còn chẳng bao giờ liếc mắt nhìn qua một cái, ngay cả những món hắn gọi giao hàng đến, cô cũng chưa bao giờ đụng đến.
Lục Bán Thành nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, thở dài quay vào bếp.
Dù cô không ăn, hắn cũng sẽ làm.
Hắn biết cô không dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy, nhưng hắn vẫn sẽ kiên trì để có một ngày cô sẽ tha thứ cho hắn.
Nấu cơm xong, Lục Bán Thành gõ cửa pong Hứa Ôn Noãn nhiều lần, cũng không có ai trả lời.
Mãi đến khi có chuyển phát nhanh tới cửa, Hứa Ôn Noãn cần tự mình ra ký nhận, cô mới đi ra khỏi phòng.
Sau khi ký tên xong, cô cũng không chờ nhân viên chuyển phát rời đi đã quay người trở về phòng.
Lục Bán Thành chặn trước mặt cô: “Ôn Noãn, em không thể không ăn tối, ít nhiều gì cũng phải ăn một chút.
”
Hứa Ôn Noãn trầm mặc lại dịch qua bên cạnh hai bước, đi vòng qua Lục Bán Thành, chuẩn bị rời đi.
Lục Bán Thành lại chắn trước mặt cô lần nữa: “Ôn Noãn, mấy ngày trước anh đi công tác, có mua quà cho em nè.
” Nói xong, hắn liền móc một chiếc hộp gấm từ trong túi ra.
Trong nửa tháng này, hắn từng đưa cho cô rất nhiều quà nhưng cô chưa từng cầm lấy.
Lục Bán Thành sợ cô giống như trước đây, lại không thèm nhìn tới, liền mở hộp gấm ra, trực tiếp nhét vào tay cô.
Một chiếc lắc tay kim cương rất tinh xảo.
Hứa Ôn Noãn không có chút vui mừng nào, liền trả lại cho Lục Bán Thành.
Hứa Ôn Noãn không đợi Lục Bán Thành nói hết lời, liền nhét hộp gấm lên khay trà, bước nhanh về phía phòng.
Lục Bán Thành đứng tại chỗ một lúc lâu, kéo tạp dề xuống, tiện tay bỏ lên ghế salon, sau đó đi đến cửa sổ.
Hắn nhìn chằm chằm cảnh đêm ngoài cửa sổ, nhìn không bao lâu, cửa phòng lại lần nữa được mở ra, Lục Bán Thành quay đầu lại theo bản năng, lại nhìn về phía Hứa Ôn Noãn.
Cô bé đi về phía hắn.
Trong mắt Lục Bán Thành nổi lên một tia mừng rỡ, hắn thấy cô đứng trước mặt mình, liền nhỏ giọng gọi: “Ôn Noãn.
”
Hứa Ôn Noãn không để ý đến hắn, liền lấy túi giấy trong tay đưa cho Lục Bán Thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...