Nếu trong ngày đại thọ tám mươi tuổi của Cố lão gia, cô không có những mưu đồ hại người, có phải những người trong nhà vẫn coi cô là một công chúa nhỏ cần được yêu thương không?
Nếu như, nếu như, nếu nhiều chuyện như vậy chưa từng diễn ra… nhưng bây giờ đã không thể nào quay lại như lúc xưa nữa rồi, mà kết cục của cô chính là do cô tự chuốc lấy.
Có một số việc, lúc tỉnh lại thì đã quá muộn, càng không có cơ hội để bù đắp những lỗi lầm của mình.
Đã như vậy, những chuyện mà cô đã tự mình gây nên, tự cô hãy đặt cho nó một dấu chấm hết hoàn chỉnh đi.
Cô biết một chỗ trưa ngày 16 tháng một Chu Tịnh sẽ đến, lúc cô ta đi vào nhà, còn cười khanh khách mở cửa cho cô.
Cô và Chu Tịnh trò chuyện một chút như thường ngày, một lát sau, Chu Tịnh đã thở không nổi.
Thạch tín rất mạnh, chỉ trong vòng một tiếng, sẽ mất mạng.
ChuTịnh dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Tần Chỉ Ái, mà cô lại dùng ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ để đối mặt với Chu Tịnh.
ChuTịnh muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, điện thoại bị cô cúp máy, ngay cả điện thoại di động cũng bị cô giật lại.
Mãi cho đến khi Chu Tịnh chết, cô đều không lên tiếng.
Đợi đến khi Chu Tịnh nằm co quắp trên sàn nhà bất động, cô mới đi đến chỗ cô ta, nhẹ nhàng để tay trước mũi cô ta, sau khi xác định cô ta đã chết rồi, cô bỗng nhiên cười khanh khách.
Cô ta là người bạn tốt nhất của cô, cô lại tự tay giết chết cô ta… ngẫm lại thật là mông lung như một trò đùa.
.
.
.
.
.
Lương Đậu Khấu ngồi trong phòng thẩm vấn nghĩ lại chuyện này cũng cảm thấy buồn cười.
Tiếng cười kia trong không gian kín trở nên đặc biệt chói tai.
Không ai biết tại sao cô lại phải giết Chu Tịnh, cũng không ai biết cô hận Tần Chỉ Ái đến mấy cũng cố gắng bảo vệ người đàn ông mà cô yêu.
Càng sẽ không có người biết, cô thật sự hối hận rồi, những chuyện hồ đồ mà cô làm lúc trước, cô thật sự hối hận rồi… nhưng không có ai tin rằng cô đã ăn năn, không có ai cho cô lương thiện… tất cả mọi người đều rời bỏ cô, ngay cả chính bản thân cô cũng buông bỏ chính mình.
Tiếng cười của Lương Đậu Khấu càng ngày càng vang, đến cuối cùng lại trở thành tiếng khóc.
-
“Ôn Noãn, em và Ngô Hạo,… thật sự sẽ không kết hôn sao?”
Lục Bán Thành nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn đang chuẩn bị rời đi, lên tiếng hỏi.
Hứa Ôn Noãn rất ngạc nhiên với câu hỏi này của Lục Bán Thành, cô chần chừ một chút mới khẽ gật đầu một cái: “Vâng.”
“Ôn Noãn, những chuyện lúc nãy mẹ em nói trong điện thoại, anh đều có thể nghe thấy được.”
Hứa Ôn Noãn cắn môi, biết Lục Bán Thành đang nói chuyện gì, liền không nói gì.
Lục Bán Thành giống như không biết làm sao nói tiếp, lại trầm mặc một chút, mới nói: “Ôn Noãn, một triệu tiền sính lễ này, anh có thể trả giúp em.”
Hứa Ôn Noãn không nghĩ Lục Bán Thành sẽ nói như vậy, trong mắt cô nhìn hắn đầy khiếp sợ.
“Là như vầy, gần đây mẹ anh vẫn luôn thúc giục anh kết hôn, mà anh, em cũng biết đó, anh vẫn chưa tìm thấy người thích hợp cũng không muốn kết hôn quá sớm, mà nếu như em không muốn kết hôn với Ngô Hạo, chúng ta có thể kết hôn giả, giúp anh ăn nói với mẹ anh…” Lục Bán Thành dừng lại, còn nói: “… Thời hạn là một năm, một năm sau anh sẽ ly hôn với em, những chuyện bình thường của em anh sẽ không can thiệp, mỗi tháng chỉ cần em đến nhà ăn một bữa cơm tối với mẹ anh là được rồi, anh cũng sẽ không đụng đến em…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...